Buổi sáng ngày hôm sau, Âu Dương Quốc Vĩ kêu San San nhờ một người trong mười ba nữ sát thủ để đi đưa thư. Vừa nghe giúp đại tỷ đưa thư về nhà, những nữ sát thủ đều phập phồng chờ mong, hy vọng mình là người đưa chọn trúng. Dù sao, thời gian ly khai gia đình đã khá dài rồi, tuy nói rằng đại tỷ và Âu Dương Quốc Vĩ đối xử rất tốt với các nàng, nhưng trong lòng các nàng ấy sinh ra nỗi nhớ nhà cũng là điều rất tự nhiên thôi.
San San lựa ra hai nàng có võ công cao nhất nhưng tư sắc thì thuộc loại trung bình. Lý do rất đơn giản. Đó chính là vừa có thể tự bảo vệ lẫn không gây sự chú ý cho người khác. Khi các nàng đi đường, không được bại lộ thân phân. Bọn họ nhất định phải cải trang thành dân nữ bình dân. Trừ trường hợp bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối không hiển lộ võ công. Bởi vì hai nàng đều mang trên mình bí kiếp Phiêu Miễu thần công. Việc đó tránh cho người võ lâm Giang Nam bắt gặp gây khó dễ.
Lúc này, Thần Binh đã đưa bảng phục chế bí kiếp Phiêu miểu thần công gần như hoàn chỉnh. San San bắt hai nữ sát thủ đưa thư phải lập lời thề thật nặng, ‘người còn bí kíp còn, người mất bí kíp mất!’. Bọn họ tuyệt đối không được để cho bí kíp rơi vào tay bất luận kẻ nào, nếu không sẽ làm phụ lòng tâm ý của Vĩ ca.
San San biết rằng, điều này có lẽ sẽ liên quan đến hạnh phúc chung thân của chính mình. Cho nên nàng không được sơ suất và rất cẩn trọng. Chuyện này được tiến hành rất tuyệt mật, trừ mấy vị phu nhân các nàng và đám nữ sát thủ ra, chỉ có mỗi Thần Binh là biết được.
Vào buổi sáng, mọi người cùng nhau lên thuyền rời Xuyên Đảo. Sau khi thuyền khởi hành, mọi người nhìn lại thấy hình bóng của Xuyên Đảo càng nhỏ dần, trong lòng đều mang một cảm tình khó tả, không thể nói bằng lời.
Sau khi cập bến, Mẫn Uý dẫn La Khải Văn, tiếp tục hồi Tây Giang tổng thuỷ trại, đem La Khải Văn dưỡng thương ở phía sau, hẹn một tháng sau võ lâm đại hội tại Tuệ Thành thì gặp lại. Sau khi chờ Mẫn Uý rời đi, hai nữ sát phụ trách về Giang Nam truyền tin cũng rời khỏi. Mọi người còn lại thì hướng đỉnh Hồ Sơn xuất phát, đi thăm sư phụ của Lưu Phỉ Phỉ, 'Đỉnh Hồ tiên cô' Hà Tổ Nhi.
Đỉnh Hồ Sơn, là do hơn mười ngọn núi liên tiếp tạo thành, trong đó ngọn núi chính, núi Kê Lung, cao đến hơn một ngàn thước. Trên đỉnh có một cái hồ, tên cũ là Đính Hồ, có dân gian truyền rằng, thời cổ Hoàng đế tại nơi đây đúc đỉnh, vì thế đổi tên là Đỉnh Hồ. Ở đây thế núi sừng sững, nơi nơi xanh biếc, cổ thụ chọc trời, hoa thơm chim hót, suối chảy róc rách, thác nước trên cao đổ xuống, rừng rộng bạt ngàn, cảnh quan thiên nhiên kỳ lạ, có một quần thể rừng rậm đặc sắc, các loại tài nguyên muôn màu muôn vẻ hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, có danh xưng là “tài nguyên xanh trên chí tuyến bắc”. Đỉnh Hồ Sơn cùng với Thiều Châu núi Đan Hà, Nam Hải núi Tây Tiều, Bác La núi La Phù xưng là bốn ngọn núi lớn ở Lĩnh Nam, và nó đứng đầu trong bốn ngọn núi này.
Núi Đỉnh Hồ, từ thời nhà Đường đến nay chính là thánh địa Phật giáo và thắng cảnh nổi tiếng. Do đệ tử của Trí Thường thiền sư là Huệ Năng cao tăng tại đỉnh Tây Nam của núi Đỉnh Hồ xây dựng Bạch Vân Tự ở phía sau, dẫn tới rất nhiều cao tăng đắc đạo tập hợp tại đây, khách đến hành hương du lịch càng ngày càng nhiều. Nơi này cũng thành một khối thánh địa trong chốn võ lâm Nam Quảng Đông. Thế lực này tại võ lâm thiên hạ tự thành một phái. Bởi vì cao thủ trong phái rất ít khi xuất thế, nên võ học Đỉnh Hồ bị che kín dưới một tầng màu sắc thần bí.
“Đỉnh Hồ Tiên Cô” gần 10 năm trở lại, một mực ở Bạch Vân tự tu hành, đã nhiều năm qua chưa từng xuống núi. Nhưng muốn gặp được bà với biệt danh “Đỉnh Hồ Tiên Cô” cũng không phải là việc dễ dàng gì. Bà hiện tại sử dụng binh khí là một cây phật trần. Phật trần trong tay bà quả thực là xuất quỷ nhập thần, có thể trong vô hình mà lấy đi sinh mạng của bất kỳ ai. Tuy nhiên lo lắng tới Phỉ Phỉ một thiếu nữ trẻ tuổi sử dụng phật trần, thì sẽ khiến người người bất ngờ, bà liền biến chiêu thức của cây phật trần thành tiên pháp, để dạy cho Phỉ Phỉ. Trước khi Phỉ Phỉ gặp qua Âu Dương Quốc Vĩ, nàng dựa vào môn “Truy Hồn Tiên Pháp” đã tung hoành võ lâm. Chỉ dựa vào một đường tiên pháp là có thể thấy được tu vi võ học của ”Đỉnh Hồ Tiên Cô” Hà Tổ Nhi cao thâm đến chừng nào.
Đoàn người Âu Dương Quốc Vĩ rất nhanh đã tới được núi Đỉnh Hồ.
Núi Đỉnh Hồ tuy không được như ngọn La Phù hung vĩ tráng lệ, nhưng có nét đặc biệt duy nhất chính là những cánh rừng bao phủ hết, các loại cây cối tư nguyên phong phú cứ hồn nhiên xuất hiện xen kẽ lẫn nhau, rất là đặc sắc. Âu Dương Quốc Vĩ lớn lên ở trong núi, nhìn thấy cảnh thiên nhiên tĩnh mịch yên ắng, cũng rất thích. Còn chúng nữ thì rất hưng phấn với cảnh đẹp này, nhảy nhót vui đùa không ngớt.
Tất cả mọi người đều tới Bạch Vân Tự, nhưng thấy được Bạch Vân Tự chiếm tới gần vạn trượng, có hơn trăm gian điện đường, du khách đông như kiến, hương khói ngút trời, thật đúng là thánh địa hương hoả lớn nhất trong giới phật môn.
Đỉnh Hồ tiên cô biết được đồ đệ yêu quý dẫn một nhóm người quay về, đã đứng tại trước cửa vui mừng chờ đợi. Phỉ Phỉ từ xa đã nhìn thấy được sư phụ đang đứng tại đó, cũng không màng đến Vĩ ca, vừa hô to gọi nhỏ vừa chạy nhanh đến đó. Đỉnh Hồ tiên cô vuốt ve mái tóc của ái đồ, biểu lộ ra niềm vui mừng không ngớt. Bà lắng nghe từng câu từng chữ của Phỉ Phỉ.
Khi nhìn thấy được dung mạo thật sự của Đỉnh Hồ tiên cô với thần thái ung dung hoa quý, với mái tóc sớm đã bạc trắng, với khuôn mặt đỏ hồng. Tóm lại, bà chỉ giống như một người không quá sáu mươi, không giống như một lão thái bà sắp lâm chung. Cũng nên biết rằng, bà và Ba Thánh Chí Tôn là người cùng lứa nha. Cũng không khó để mường tượng ra rằng, khi còn trẻ, Đỉnh Hồ tiên cô là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Âu Dương Quốc Vĩ bước nhanh lên trước, cung kính chào: “Vãn bối Âu Dương Quốc Vĩ bái kiến sư thái.”
Đỉnh Hồ tiên cô cẩn thận đánh giá cái thanh niên trước mắt này. Thấy được hắn rất tiêu sái anh tuấn, mày kiếm mắt hổ, thân hình vạm võ, thật chỉ có dùng những từ “ngọc thụ lâm phong” để miêu tả. Hắn còn là ái đồ của “Ba Thánh chí tôn, người gần đây khiến gây sóng gió trên giang hồ, cũng là người yêu của ái đồ mình, trong lòng bà cũng rất thích, vội vàng đáp lại: “Đứng lên đi”
Mấy vị phu nhân trông thấy Vĩ ca hành đại lễ, cũng vui vẻ tiên tới bái kiến
“Vãn bối Tằng Mỹ Mỹ……”
“Vãn bối Hoa Ngọc Khanh……”
“Vãn bối Dung Khiết Văn……”
“Vãn bối Mộ Dung San San……”
“Vãn bối Lăng Tâm Như……”
“Được rồi, đều đứng lên đi. Chúng ta vào trong vừa uống trà vừa trò chuyện.” Đỉnh Hồ tiên cô cười hiền lành nói. Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều khách như vậy, hơn nữa sau này đều là những người sống cùng một chỗ với đồ đệ yêu của mình, Đỉnh Hồ tiên cô trong lòng rất là cao hứng. Đối với các phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ, bà sớm đã nghe thấy, hỏi thăm rõ ràng, cũng không cho rằng là không tốt. Vĩ nhi này, ở phương diện kia, thật không giống sư phụ hắn.
Tại thời đại này, nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Chỉ cần hắn đối tốt với đồ nhi của mình là được. Nhìn thấy Phỉ Phỉ có bộ dáng hạnh phúc tựa như con chim nhỏ chui rút vào lòng của Vĩ nhi, trong lòng bà đã sớm thấy thoải mái. Trông thấy Âu Dương Quốc Vĩ, Đỉnh Hồ tiên cô bất giác nghĩ đến một đoạn tình cảm trong quá khứ của mình, trong lòng đau xót, vội cười lên một tiếng để che dấu, bắt chuyện mọi người rồi đi vào ngồi xuống.
Đợi mọi người sau khi ngồi xuống uống trà xong, Đỉnh Hồ tiên cô cười hỏi: “Vĩ nhi, sư phụ ngươi lão già kia có khoẻ không?”
Âu Dương Quốc Vĩ thất Đỉnh Hồ tiên cô hỏi như vậy, vội vàng trả lời: “Sư thái có lòng, ân sư lão nhân gia rất khoẻ.” Trong lòng thì không khỏi nói thầm, ‘tiên cô chính là người đầu tiên dám gọi ân sư là “lão già kia”, nhìn bộ dáng của bọn họ chắc là rất thân thiết rồi’.
“Ngọc Khanh, gia gia ngươi có khoẻ không?” Đỉnh Hồ tiên cô lại chuyển qua hỏi Ngọc Khanh.
“Sư thái, gia gia của vãn bối rất khoẻ. Tại sao lão nhân gia ngài biết được gia gia của con?” Ngọc Khanh cũng không giống như Âu Dương Quốc Vĩ, trong lòng có nghi vấn thì nàng liền hỏi.
“Ờ ờ, đâu chỉ là quen biết qua loa. Nhớ năm đó, danh tiếng của “Phong Trần tam hiệp” trên giang hồ ai ai lại không biết chứ.” Đỉnh Hồ tiên cô trả lời với một vẻ suy tư thâm thuý.
Những lời nói của Ngọc Khanh đã khiến cho Đỉnh Hồ tiên cô nhớ về những chuyện trong quá khứ xa xôi.