Bởi vì võ học bí kíp nhất thời bị mất manh mối, mọi người cũng không vội vàng trở về. Trong khi Lăng Tiêu nham được xưng là thiên nhiên thắng cảnh, đệ nhất động phủ ở Nam Việt, mấy vị phu nhân thấy Vĩ ca bình yên vô sự, sự vui vẻ kia cũng không cần dùng nhiều lời, cười nói liên thuyên, tựa như một đàn chim đan họt líu lo. Ngay cả mười bai nữ sát cũng bị các nàng ảnh hương, cùng gia nhập hàng ngũ chơi đùa.
Chỉ duy nhất Lăng Tâm Như tách rời khỏi các nàng, trong lòng có đắn đo, có vẻ hơi không yên. Âu Dương Quốc Vĩ cùng Thần Binh vừa đi thương lượng chuyện gì.
Không lâu, đã đến giờ ngọ, mọi người cũng nên trở về. Cũng khó trách, sáng sớm trước khi đi, lòng vì lo cho an nguy của Vĩ ca, các nàng cũng không có ăn nhiều lắm, lại chơi đùa lâu như vậy, đều có cảm giác vừa mệt vừa đói.
Trở lại trang viên lúc đầu ở, trang viên chủ đã từ miệng của chúng nữ biết Âu Dương Quốc Vĩ chính là minh chủ danh chấn giang hồ của Võ Lâm minh ở Tuệ thành, rất cao hứng cũng rất nhiệt tình, sớm đã chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn, chờ đoàn người bọn họ trở về. Âu Dương Quốc Vĩ thấy vậy chối từ không được, liền gọi Thần Binh cần phải trả tiền ăn cho trang viên chủ, không thể để cho trang viên chủ tốn tiền.
Trang viên chủ từng tiếp đã không ít người võ lâm, rất nhiều là ăn không ở không, còn bức bách người khác, nhìn Âu Dương Quốc Vĩ tuy thân là minh chủ Võ Lâm minh, khiêm tốn có lễ như vậy, không khỏi nhịn được vui vẻ không thôi. Sau khi Âu Dương Quốc Vĩ biết có loại sự việc này, rất tức giận, lập tứctrang viên chủ kể ra danh tính của từng người, cùng số ngân lương đã thiếu, để Thần Binh dùng danh nghĩa của Võ Lâm minh, phái người tới nhà mà đòi. Vì sợ uy danh của Âu Dương Quốc Vĩ, sau đó rất nhanh toàn bộ đều thu được hết. Việc này khiến cho trang viên chủ cảm kích không thôi, liền cùng Võ Lâm minh tạo thành một quan hệ gắn kết. Sau này, nơi đây trở thành một trạm liên lạc của Võ Lâm minh ở Việt Tây. Việc này nên nói sau, không đề cập tới.
Trong bữa ăn, Âu Dương Quốc Vĩ trước đó từ trong miệng của Thần Binh, đã biết Lăng Tâm Như là nữ cải nam trang, đối với thần thái của nàng lúc sáng cứu chính mình bất giác thoải mái. Nhưng mà không biết nàng sau này có chuyện gì cần mình cho nàng một cái nhân tình, bất giác trong lòng tràn ngập tò mò. Không biết nàng nữ cải nam trang tiếp cận mình vì mục đích gì, hai mắt nhìn nàng vài lần. Lăng Tâm Như nhìn thấy ánh mắt là lạ của hắn, cũng không khỏi bối rối, trên mặt lại ửng đỏ, đầu cúi xuống, không dám nhìn Âu Dương Quốc Vĩ nữa.
Lúc này, Mỹ Mỹ tỉ mỉ cũng phát hiện Lăng Tâm Như có điểm không đúng, da thị bóng loáng mềm mại, ánh mắt hàm chứa sự e thẹn, thật là càng nhìn càng cảm giác nàng ta giống một nữ hài tử. Trong lòng Phỉ Phỉ tràn ngập nghi hoặc, không biết nàng ta trăm phương ngàn kế tiếp cận Vĩ ca có ý đồ gì, nhưng nghĩ đến việc nàng đã cứu Vĩ ca, nếu nàng có lòng trắc ẩn, thì đã xuống tay với Vĩ ca vào sáng sớm hôm đó trong lúc Vĩ ca đang bị trọng thương, không có cách nào phản kháng. Xem ra nàng đối với Vĩ ca là không có ác ý, chẳng lẽ, lại có một nữ hài tử động xuân tâm với Vĩ ca ư? Lập tức, cũng đầy bụng nghi ngờ.
Sau khi ăn xong, Âu Dương Quốc Vĩ để cho Mẫn Uý mấy người về trước thuỷ trại, mật thiết lưu ý hạ lạc của võ học bí kíp, khi có tin tức, lập tức liên lạc với nhãn tuyến của Võ Lâm minh. Sau đó, Thần Binh đem phương thức liên lạc nói cho Mẫn Uý. Bọn họ nói lời từ biệt với Âu Dương Quốc Vĩ và mấy vị phu nhân, rồi rời đi. Lăng Tâm Như không có nơi nào để đi, nàng vốn là đi tìm Âu Dương Quốc Vĩ, nên lưu lại đây.
Xế chiều không có việc gì, Âu Dương Quốc Vĩ liền ở trong hoa viên chỉ điểm võ công cho mấy vị phu nhân và mười ba nữ sát. Hắn muốn nhanh chóng đề cao võ công của các nàng, đạt đến trình độ đủ để tự bảo. Như vậy, sau này chính mình rời khỏi cũng an tâm hơn nhiều. Mấy vị phu nhân từ khi cùng Âu Dương Quốc Vĩ luyện Ngự Nữ thần công, nội lực đã được đề cao rất nhiều, mà võ công chiêu thức của mười ba nữ sát dưới sự chỉ điểm của Âu Dương Quốc Vĩ cũng tinh diệu hơn trước kia. Âu Dương Quốc Vĩ không có học qua, nhưng võ công một đường là có điểm chung nhau, đó là tiến công và phòng thủ, lấy tu vi của Âu Dương Quốc Vĩ, thì mọi binh khí nào trong mắt hắn, đều không có phân biệt gì.
Lăng Tâm Như có tâm sự đang đứng bên cạnh quan sát, cũng không có tiến đến. Bất quá, nói thật trong lòng, nàng cũng rất muốn được Âu Dương Quốc Vĩ chỉ điểm, nhưng vì cẩn thận của thiếu nữ, không dám mở miệng ra.
Lăng Tâm Như cứ như vậy, cả buổi chiều nhàm chán ngồi một mình. Rất nhanh, buổi tối đã đến, tâm tình của nàng rất loạn, đã sớm quay lại phòng muốn ngủ, ai ngờ, vừa lên giường, dù cả đêm hôm qua không có chợp mắt, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra thân ảnh của Âu Dương Quốc Vĩ. Thật vất vả lắm mới ngủ vô, thì âm thanh quái lại từ căn phòng cách vách bên cạnh của Âu Dương Quốc Vĩ đã đánh thức.
Phòng ngủ của dân chúng khi đó đều chỉ dùng cây trúc bó thành một mảnh, rồi dùng nó để ngăn cách, sau đó dùng đất cát đắp hai bên. Trong phòng có thể nói là đông ấm hạ mát, nhưng hiệu quả cách âm là không tốt lắm. Cho nên có một câu rất nổi danh: 'Cách tường nhĩ hữu' (ý - cách vách nghe được), chỉ loại phòng này.
"Vĩ ca, chàng đừng giày vò San San nữa được không? Thiếp chịu không nổi nữa, mau vào đi." Đâu là âm thanh nhỏ nhẹ cầu xin của Mộ Dung San San.
"Hắc hắc, nhanh như vây đã không chịu được, đợi lát nữa, nàng làm sao có thể?" Âu Dương Quốc Vĩ mỉm cười quái dị.
"Ân ân, a.... Thiếp muốn chết. Vĩ ca, chàng thật sự muốn ta chết nha. Chàng... chàng tha ta đi." San San tiếp tục kêu la, bên cạnh còn có tiếng cười khẽ của mấy nữ nhân.
"Vĩ ca, chàng làm cho người ta nổi lên hăng hái, rồi lại không tiến vào, để trong người ta trong lòng khó chịu, phía dưới..." San San nói còn chưa xong, thì, "A..." Một tiếng la to, tiếp theo, "Ân... nga... a..." Tiếng rên rĩ không đứt đoạn truyền tới, dừng như là một bộ rất hưởng thụ.
Nghe đến đó, Lăng Tâm Như tựa hồ như biết cách vách đang làm cái gì rồi, chốc lát mặt đã đỏ bừng lên, trong lòng thật không muốn nghe, nhưng không nhịn được, tâm lý mắc cỡ thật hận muốn tìm một cái lỗ nào để mình chui vào.
"Vĩ ca, chàng càng ngày càng lợi hại nha. San San muội vị chàng làm đến hôn mê luôn, chờ thiếp đến thay thế nàng." Bên này tâm của Lăng Tâm Như còn chưa bình tĩnh lại, bên kia Khiết Văn lại nói.
"A a, rất tố, chờ ta đem các nàng làm đến ngày mai không xuống giường được luôn." Âu Dương Quốc Vĩ hưng phấn nói.
"Vĩ ca.... chàng thật xấu, bên kia còn không yên, lại đi trêu người ta, đem làm người ta chịu không được rồi... ân... a..."Dường như là thanh âm của Phỉ Phỉ.
Âm thanh rên rỉ bên cạnh càng lúc càng lớn, dường như các nàng quên rằng bên cạnh còn có người đang nghe lén. Có lẽ các nàng tưởng rằng Lăng Tâm Như đã ngủ rồi.
Lăng Tâm Như nghe rất chăm chú. Trời ơi, Âu Dương Quốc Vĩ tự nhiên đồng thời cùng mấy vị phu nhân đang tố ái, không phải vậy đâu? Lăng Tâm Như cũng không nhịn được, dục hoả trong lòng bị âm thanh rên rĩ ở phòng bên cạnh đốt lên, bất giác lấy tay vuốt ve thân thể của chính mình, thân thể cũng theo động tác của tay mà uốn éo mãnh liệt. Một loại khoái cảm chưa từng có trong thần kinh phân tán ra.
Nhục bác chiến cách vách càng đánh càng lợi hại, âm thanh rên rĩ cũng càng lúc càng không cố kỵ. Mấy vị phu nhân một người tiếp một người, trước sau liên tục, dũng mãnh ứng địch, lúc gần hừng đông, Âu Dương Quốc Vĩ cuối cùng cũng thu binh.
Bên này, Lăng Tâm Như cũng bị vây trong cực độ, thay còn đại ở nơi đó của chính mình, mơ màng thiếp đi.
Hai phòng, đều tràn ngập hơi thở dâm mị.....