Chương 44: Sanh Tử Tương Bác


Mẫn Úy được Âu Dương Quốc Vĩ trợ giúp, đem chân khí vận hành ba vòng, cảm giác quanh thân vô cùng thư thái, chân khí vận hành thông suốt, nội thương nghiêm trọng vừa rồi cũng khỏi, cảm giác chân khí trong cơ thể càng mạnh hơn so với trước, mừng như điên, hướng Âu Dương Quốc Vĩ nói: “Đa tạ ân công tương trợ, xin nhận tại hạ một lạy, không biết cao tính đại danh của anh hùng?”

“Phu quân nhà ta chính là chủ của Võ Lâm minh ở Tuệ thành, Âu Dương Quốc Vĩ.” Lưu Phỉ Phỉ mấy vị phu nhân đã đi tới, nghe thấy hắn hỏi, Phỉ Phỉ tự hào đáp.

“Ân công chính là chủ của Võ Lâm minh, “Thiểm điểm truy hồn kiếm” Âu Dương thiếu hiệp?” Thật sự là cây có bóng, người có danh, Mẫn Úy kích động hỏi.

Âu Dương Quốc Vĩ cười mà không đáp, chính là thừa nhận. Mẫn Úy trong lòng mừng như điên, lập tức cùng mấy người thuộc hạ lạy nói: “Âu Dương minh chủ tại thượng, Mẫn mỗ sau này nguyện quy chúc Võ Lâm minh. Ngày sau minh chủ có gì sai khiến Tây Giang tam thục lục thủy trại chúng ta, Mẫn mỗ nhất định vạn chết không từ. Nếu sai lời, nguyện chịu thiên phạt!”

“Tốt, không cần đa lễ, đứng lên đi.” Âu Dương Quốc Vĩ cười cười, đem bọn họ đỡ đứng lên.

Tiếp theo đem hai cái trại chủ bị chặt đứt cánh tay nối đầu khớp xương thật tốt, sau khi bôi thánh dược vạn kim không đổi Liệu thương tán của sư môn, giúp bọn họ vận khí chữa thương, rất nhanh, hai cái trại chủ đều cảm giác được thương thế tốt hơn nhiều, đối minh chủ thiên ân vạn tạ.

Nhìn một chút không sai lắm, Âu Dương Quốc Vĩ nói: “Chúng ta cũng nên đi xem một chút tranh đoạt bí kíp bên kia như thế nào rồi.” Nói xong, kêu gọi mọi người hướng ngoài thành đi.

Âu Dương Quốc Vĩ chú ý thấy, anh tuấn thiếu niên ở trong tửu lâu kia cũng lặng lẽ đi theo xa xa phía sau.

Sau đại hội ở Võ Lâm minh, quyết định xử lý bí kíp của Âu Dương Quốc Vĩ sớm được thủ hạ truyền ra ngoài, nhất thời oanh động giang hồ, võ lâm cao thủ có chút sợ không đủ thực lực đi tranh đoạt bí kíp mà lại có thực lực tu luyện “Phiêu miểu thần công” đang suy nghĩ tất cả phương pháp tìm cơ hội đầu hạ Âu Dương Quốc Vĩ. Kinh nghiệm giang hồ của họ khiến họ tin tưởng, có nhiều người tìm kiếm như vậy, cuối cùng có thể được bí kíp chỉ có võ lâm minh chủ Âu Dương Quốc Vĩ, nếu chính mình có thể được hắn thu dụng, vậy bí kíp sẽ không thiếu phần mình. Khó trách Mẫn Úy kích động như vậy.

Này cũng là một bước cao chiêu của Âu Dương Quốc Vĩ, thống nhất Võ Lâm minh ở Tuệ thành, chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn. Hắn muốn lấy bí kíp “Phiêu miểu thần công” hiệu triệu, đem cao thủ trong giới võ lâm nam việt tới cạnh mình, binh không huyết nhận nhất thống nam việt võ lâm, sau đó tiến quân Trung Nguyên, cuối cùng thống nhất thiên hạ võ lâm, thành lập một tập đoàn võ lâm cường đại. Hắn muốn võ lâm thiên hạ dưới sự lãnh đạo của hắn, kề vai sát cánh, bỏ lại sự đối nghịch của môn hộ, chung sức xây dựng võ lâm huy hoàng.

Chờ lúc đoàn người bọn họ đến phụ cận Không Động nham, huynh đệ trong minh phụ trách theo dõi đã chạy tới báo cáo: “Minh chủ, bí kíp võ học cuối cùng bị hai lão đầu lạ mặt đoạt đi. Cao thủ tham gia tranh đoạt đều bị hai người đó giết. ‘Thượng Xuyên kiếm khách’ La Khải Văn cũng bị giết.” Nhớ lại một màn thảm thiết vừa rồi, vị huynh đệ kia lòng vẫn còn sợ hãi.

Hai lão đầu lạ mặt? Xem ra đúng là “Thiên Địa song ma” huynh đệ xuất hiện rồi. Hảo, cuối cùng cũng phải tới, để ta hảo hảo kiến thức lợi hại của bọn họ. Âu Dương Quốc Vĩ hào tình vạn trượng.

Hiện trường tranh đoạt thảm trọng, mỗi người cơ hồ đều bị một loại chưởng lực cường hãn giết chết, vài người đầu lâu bị đánh nát bấy, lại có người thân thể bị đánh đến biến dạng, xem ra hai người này xuống tay đều rất nặng, trên cơ bản là nhất chiêu trí mạng. Một vùng thi thể ngổn ngang, nhìn sơ qua, có tới bốn năm mươi người.

“Bọn họ đi hướng nào?” Âu Dương Quốc Vĩ sắc mặt ngưng trọng hỏi.

“Đi hướng tây bắc.”

“Tốt, ta lập tức đuổi theo, các ngươi từ từ theo phía sau, trên đường ta sẽ lưu lại tín hiệu. Mỹ Mỹ, có chuyện gì thì nghe theo ý kiến của Thần Binh.”

Mấy người các nàng tuy không muốn để Vĩ ca rời đi, nhưng cũng biết, đối phó “Thiên Địa song ma”, quả thật chỉ có Vĩ ca của các nàng có thể, lập tức dặn dò hắn phải cẩn thận, sớm trở lại hội họp cùng các nàng.

Nói xong, Âu Dương Quốc Vĩ vận khởi khinh công tuyệt học “Hành vân lưu thủy” thân pháp, trong nháy mắt mất bóng dáng. Một đạo thân ảnh thần bí cũng nhẹ nhàng đi theo.

Khinh công thân pháp của Âu Dương Quốc Vĩ làm Mộ Dung San San và mười ba nữ cùng mấy người Mẫn Úy trợn mắt há hốc mồm. Thật không dám tin tưởng, trên đời còn có khinh công làm người ta sợ hãi như vậy.

Âu Dương Quốc Vĩ từ Không Động nham đuổi tới Lăng Tiêu nham, còn không có phát hiện tung tích của “Thiên Địa song ma”, chẳng lẽ bọn họ nửa đường thay đổi phương hướng rồi? Thân hình không khỏi chậm lại.

Lăng Tiêu nham, nổi danh hùng vĩ tráng lệ, được xưng “Nam quốc đệ nhất động phủ”. Lăng Tiêu nham chia làm chánh nham, đông nham, tây nham ba đại động, chánh nham trong có mười chín thạch nhũ xanh lam cao lớn, khí thế bàng bạc, hùng vĩ tráng lệ, tự nhiên hình thành một đường thiên, một viên tinh, trăng đáy nước là Lăng Tiêu nham tam đại kỳ cảnh, tràn ngập thần kỳ ảo diệu.

Nhưng giờ Âu Dương Quốc Vĩ đang lo về bí kíp, đối cảnh đẹp không có tâm trạng hân thưởng, thân hình chậm lại để ý địa hình chung quanh, nơi này nhiều huyệt động, thích hợp ẩn tàng, nếu thật đối phương muốn trốn, mặc cho ngươi võ công cao, cũng vô kế khả thi.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện hai lão đầu quái dị một cao một thấp hướng mình từ từ đi tới, người thấp chỉ đến vai người cao, hai người đều mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, vẻ ngoài dữ tợn, hình dạng có vài phần tương tự. Âu Dương Quốc Vĩ nhìn hai người, trực giác nói cho hắn, đây là hai người họ muốn tìm.

“Nghĩ không ra tiểu tử kia lại cầm hộp ngọc đi ra gạt người, không biết bí kíp kia bị hắn giấu ở đâu, hại huynh đệ chúng ta mừng hụt.” Người cao nói.

“Đúng vậy, sợ rằng muốn đi tìm bí kíp võ học kia sẽ khó khăn, cũng không biết “Phiêu Miểu thần” công lợi hại hay “Thiên Địa cương công” của chúng ta lợi hại, bây giờ không biện pháp so sánh.” Người thấp đáp.

Chẳng lẽ bọn họ giết nhiều người như vậy đoạt lấy bí kíp chỉ để so sánh hai loại thần công cái nào lợi hại hơn sao? Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi lắc đầu.

Lúc đi đến gần, hai người vung cánh tay lên, nghĩ đem Âu Dương Quốc Vĩ đẩy ra. Âu Dương Quốc Vĩ xem bọn họ tùy ý vung lên như vậy, cũng không quá để ý, chiêu này có vẻ không có chủ kiến, nhưng khiến cho hắn phải chịu đau khổ.

“Thiên Địa song ma” kia vung lên nhìn như bình thản vô lực, nhưng đến khi chưởng lực sắp đánh tới Âu Dương Quốc Vĩ mới phát hiện không ổn, dưới kinh hãi, lại không kịp tiếp chiêu phản kích, không thể làm gì khác hơn là mãnh khởi chân khí “Xích Dương thần công”, hình thành cương khí hộ thể, đón đỡ hai chưởng.

Nguyên lai, “Thiên Địa song ma” vung tay lên, chính là Thiê Địa cương công chí nhu chưởng lực kỳ môn, bề ngoài nhìn qua như không có gì, thật ra sắc bén vô cùng, có thể đánh người đến cân đoạn cốt liệt. Âu Dương Quốc Vĩ bị hai chưởng này đánh trúng, trong lúc vội vàng, chân khí hộ thân mới được năm thành, chỉ cảm thấy huyết khí bốc lên, trước mắt tối sầm, than hình loạng choạng năm sáu bước mới miễn cưỡng ổn định.

“Di, tiểu tử này có chút tay nghề, hai người chúng ta một kích đó dùng năm thành công lực hắn vẫn chịu được. Đại ca, ngươi có nhìn ra lai lịch hắn không?” Người cao hỏi.

Người thấp không trả lời câu hỏi của đệ đệ hắn, ánh mắt chợt lóe, là lạ nhìn Âu Dương Quốc Vĩ hỏi: “‘Ba thánh chí tôn’ Lão Nhân là gì của ngươi?”

“A a, người là ân sư của bổn thiếu gia, làm sao vậy, hai lão quỷ các ngươi sợ sao?” Âu Dương Quốc Vĩ mãnh đè xuống huyết khí đang bốc lên không ngừng trong lòng, chỉnh giọng nói. Không ngừng điều tức chân khí chạy loạn trong cơ thể.

“Hắc hắc, chúng ta thật sự là oan gia đường hẹp. Tiểu tử, đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách sư phụ ngươi đi, ai bảo ngươi là đồ đệ hắn chứ.” Nhớ lại năm đó bị ân sư của hắn “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân truy sát phải ẩn trốn khắp nơi, không khỏi một cổ ác khí nổi lên trong lòng.

“Thiên địa song ma” hai người trao đổi ánh mắt, vừa trầm giọng quát, thân hình nhanh như điện thiểm, lại công tới, chiêu thức xuất ra quỷ dị khó phòng, không cho Âu Dương Quốc Vĩ né tránh lùi bước, song chưởng cùng xuất, hoắc nhiên bổ qua.

Âu Dương Quốc Vĩ trong long bình tĩnh, gầm một tiếng, đột nhiên đem Xích dương thần công chân khí vận lên tám phần, song chưởng chuyển hung, toàn lực nghênh đón hai chưởng đang đánh tới. Hai cổ chí nhu cùng chí cương chưởng lực gặp nhau, một cương một nhu, lập tức hóa giải lẫn nhau. Âu Dương Quốc Vĩ vừa thu chưởng, lại có hai cổ ám lực kéo tới!

Nguyên lai “Thiên địa song ma” hai người thấy cùng đối phương đấu chưởng không thể giết đối phương, mà nhìn qua đối phương dường như không có việc gì, không khỏi giận giữ, song chưởng lại đánh ra, đem chân nguyên nội lực hoàn toàn bức ra.

Âu Dương Quốc Vĩ không khỏi kinh hãi thất sắc, loại đấu nội lực này, tất phân ra thắng bại sanh tử, thật hối hận mình chưa rút bảo kiếm Đồ long ra, nếu không cũng không rơi vào thế bị động như vậy. Nhưng tình hình không cho hắn suy nghĩ nhiều, nếu không bị hai chưởng kích trúng, không chết thảm tại chỗ cũng trọng thương dưới chưởng lực của đối thủ. Lập tức chấn định tinh thần, cũng đem Xích dương thần công chân khí nội lực, chậm rãi từ hai lòng bàn tay bắn ra, hướng “Thiên địa song ma” song chưởng nghênh đón. Lúc này, song phương đều dung tới tám phần nội lực. Nhất thời hai bên ở vào thế cân bằng.

“Thiên địa song ma” không khỏi hoảng hốt, lấy công lực hai huynh đệ mình, trong võ lâm hãn hữu có đối thủ, trừ phi mấy lão già quy ẩn phục xuất, nếu không khó bị đánh bại. Nghĩ không ra bây giờ đối với đồ đệ của “Ba thánh chí tôn” Lão Nhân, hai người dùng tám phần công lực mà không thương nổi hắn, không khỏi vừa sợ vừa giận. Lập tức, đem chân khí đề cao thêm một thành.

Âu Dương Quốc Vĩ nghĩ không ra mình nhất thời khinh thường, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, thực sự là tức giận, lúc này không tự chủ được nhớ tới mấy vị phu nhân xinh đẹp, nếu như vậy chết đi, không phải là oan uổng thật lớn sao, chính mình còn chưa có hậu duệ a. Nếu lần này có thể bình an trở về, trước phải cố gắng lưu lại hậu duệ, nếu không có chuyện gì xấu, xuống hoàng tuyền sao đối mặt tổ tiên. Cổ nhân nói: bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. (y - Bất hiếu có ba điều, không có người kế thừa là điều thứ nhất)

Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng tư lượng, chợt thấy áp lực tăng nhiều, từ từ đem thân hình lùi phía sau một bước, trong lòng giật mình, lập tức tăng thêm một thành chân lực.

“Thiên địa song ma” trong lòng cảm thấy lo âu, hận không được lập tức đem Âu Dương Quốc Vĩ nghiền thành phấn, chỉ thấy hai huynh đệ tâm ý tương thông, đem chân khí vận lên mười thành, đột nhiên hai chân nhất động, dốc toàn lực, hướng Âu Dương Quốc Vĩ phát ra một kích trí mạng.

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương #44