Chương 28: Nhất Hoàng Tam Hậu


Âu Dương Quốc Vĩ và "Ngọc Kiếm phái "Chưởng môn nhân "Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng" Mã Thông Cung cơm nước xong trở về đã là khuya. Giữa bữa tiệc, mọi người liền trao đổi ý kiến về khả năng phát triển sau này của Âu Dương Quốc Vĩ khi đi Trung Nguyên, "Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng" Mã Thông Cung giao kèo, chỉ cần Âu Dương Quốc Vĩ thực sự đi Trung Nguyên, nhất định toàn lực làm phụ tá đắc lực của hắn, cùng mưu đại nghiệp.

Âu Dương Quốc Vĩ tâm tình cực tốt, thầm nghĩ sao khi báo xong thù, nhất định phải đi nhất định phải đi Trung Nguyên xem xem.

Sau khi về phòng tắm xong liền trực tiếp đến phòng Hoa Ngọc Khanh, đi qua phòng Tăng Mỹ Mỹ và Lưu Phỉ Phỉ, thấy bên trong một mảnh đen kịt, phỏng chừng các nàng cũng ngủ rồi, trong lòng dâng lên một cỗ cổ nhiệt lưu, hiện tại trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ, ba nữ nhân này đối với hắn đều là thiếu một ai cũng không được, các nàng yêu hắn, hắn cũng yêu các nàng.

Ba mỹ phu nhân như hoa như ngọc đang ở trong phòng Hoa Ngọc Khanh chờ Âu Dương Quốc Vĩ, trong lòng mỗi người đều vừa hưng phấn vừa bất an, cũng không biết đêm nay làm như vậy, Vĩ ca sẽ nghĩ thế nào, nghìn vạn lần phải kiềm chề mình không trở thành nữ nhân dâm đãng nga. Trong đó khẩn trương nhất chính là Hoa Ngọc Khanh rồi, nàng đêm nay phải ra trước hai người tỷ tỷ xung phong lâm trận, vừa nghĩ đến lúc mình cùng Vĩ ca làm cái kia, bên cạnh có hai người tỷ tỷ nhìn trộm, nghe lén, trong lòng liền nổi lên một loại cảm giác rất kỳ quái, vừa có khẩn trương, vừa có chờ mong, ngay cả tự kiềm chế đều là trong lòng nói, tại sao phải như vậy.

Nghe tiếng bước chân của Âu Dương Quốc Vĩ đến gần, Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ hấp tấp trốn sau giường, bên giường có một cái trướng dày, nhìn thì nhìn không được, nhưng nghe thì không có vấn đề gì, chỉ cần nghe thấy sau khi Ngọc Khanh muội làm việc kia xong, liền đến phiên Phỉ Phỉ lên đài. Trình tự này chính là Mỹ Mỹ đề xuất, Mỹ Mỹ lão luyện thành thục, Phỉ Phỉ lớn mật nhiệt tình, lựa chọn không sai.

Tiếng bước chân của Âu Dương Quốc Vĩ càng ngày càng gần, tim Ngọc Khanh đập càng lúc càng nhanh, vẻ đỏ ửng trên mặt cũng càng ngày càng đậm. Quá kích thích rồi, một hồi nữa sẽ trước mặt hai người tỷ tỷ làm cái kia rồi. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng nàng một trận khô nóng thiêu đốt tự nhiên sinh ra.

Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Quốc Vĩ đã ôm Hoa Ngọc Khanh ngồi xuống bên giường, lấy mặt cọ vào mặt Ngọc Khanh, đầu lưỡi thăm dò trong miệng Ngọc Khanh, hai tay cũng lão luyện không khách khí trên người nàng sờ mó, Hoa Ngọc Khanh cũng kìm lòng không đậu đáp lại sự nhiệt tình của trên người nàng, nhưng trong miệng lại có đè nén không dám cả tiếng kêu ra, " Ư ư" Càng thêm khiến người sôi sục.

"Ngọc Khanh, nàng làm sao vậy, hôm nay thân thể khó chịu sao?" Bỗng nhiên, Âu Dương Quốc Vĩ cảm thấy sự dị thường của Hoa Ngọc Khanh, đình chỉ động tác trên tay.

"Không có nữa, người ta. . . Người ta xấu hổ mà." Ngọc Khanh thẹn thùng nói.

"Ha ha, đều ở cùng nhau thời gian dài như vậy rồi, còn e thẹn nha." Âu Dương Quốc Vĩ bỡn cợt. Nữ nhân thật rất khó hiểu nga.

Nếu giai nhân đã nói như vậy, Âu Dương Quốc Vĩ cũng không cũng không thềm đi để ý tới nàng nữa, tiếp tục công tác. Hai tay trên song phong ngạo nghễ cao ngất của Ngọc Khanh không ngừng vuốt ve, đầu lưỡi theo đó cũng công tới cao địa. Ngọc Khanh dưới sự khiêu khích từ nhiều hướng của Vĩ ca, tình dục bị thiêu lên, cũng chịu không nổi nữa,"A, a, a" tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, cũng không quản có hai vị tỷ tỷ ở bên cạnh quan sát nữa.

Hai tay và đầu lưỡi của Vĩ ca càng không ngừng vỗ về, hôn môi, Ngọc Khanh càng không ngừng vặn vẹo, đáp lại , rên rỉ...

Vĩ ca và Ngọc Khanh hiện tại đã về tới thời kỳ hồng hoang, trên giường hai thân thể tuyết trắng đang vặn vẹo, đang vật lộn...

"Ư. . . A. . . A. . ." Ngọc Khanh tiêu hồn thực phách kêu lên.

Bên này xuân sắc vô biên, bên kia bể dục khó lặng.

Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ nghe Vĩ ca và Ngọc Khanh đang ve vãn nhau, lúc đầu vẫn cắn chặt răng ngọc thủ vững trận địa, theo sự xâm phạm của Vĩ ca đang không ngừng leo thang đối với Ngọc Khanh, lại nghe thấy tiếng rên rỉ hồn xiêu phách lạc càng ngày càng lớn của Ngọc Khanh, dục hỏa cũng thiêu đốt, nhịn không được nữa, mặt đỏ lên, hai tay nhịn không được sự kiềm chế bắt đầu xoa nắn thân thể, răng ngọc cắn vào môi đến hiện ra một vết máu.

Trong phòng một cỗ khí tức dâm mị toả ra, phiêu đãng...

Hồi lâu, Ngọc Khanh dưới sự trùng kích mãnh liệt điên cuồng của Vĩ ca, "A" một tiếng, toàn thân co giật một trận, từ từ lâm vào trạng thái bán hôn mê...

Âu Dương Quốc Vĩ lại thấy phiền muộn, tính dục của hắn lúc này chính thị tại tối cao phong, nhưng mỹ nhân động lòng người dưới thân lại không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Gần đây lần nào cũng như vậy, hơn nữa cả ba mỹ như hoa như ngọc ấy nấy cũng đều như thế. Ai. . .

"Thế nào? Các nàng thế nào lại ở đây. . ." Bỗng nhìn thấy Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ, Âu Dương Quốc Vĩ tất nhiên là kinh ngạc vạn phần, không khỏi ngạc nhiên nói.

Bên này Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ nghe Ngọc Khanh làm việc kia xong rồi, cũng nhịn không được nữa, không quản đến trình tự lên đài trước sau, đều cùng nhau khẩn cấp tới trước giường, các nàng lúc này, đều đã bị dục hỏa trong lòng thiêu đốt đến hai gò má đỏ gay, xuân tâm nhộn nhạo, đôi mắt mang theo vẻ e thẹn vạn phần nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, nghe Âu Dương Quốc Vĩ vừa hỏi, cũng không đáp lời, "Anh ninh" một tiếng, nhảy lên giường, chăm chú ôm lấy Vĩ ca của các nàng. Sự e lệ dưới dục hỏa cường liệt thiêu đốt, đã vô tung vô ảnh.

Lúc này, Phỉ Phỉ chủ động đem đôi môi anh đào tiếp cận, vươn cái lưỡi đinh hương cùng cái lưỡi Vĩ ca quấn lấy nhau. Mỹ Mỹ tuy nói chậm một bước, nhưng lại không chịu thiệt, đôi tay nhỏ bé mềm mại đã chạy khắp thân thể cường tráng của Vĩ ca.

Rất nhanh, Phỉ Phỉ ngồi trên người Vĩ ca bắt đầu công tác. Mỹ Mỹ thì cùng Vĩ ca dây dưa hôn nhau...

Mưa yên gió lặng, xuân sắc đã thu, bể dục đã lặng. Tất cả lại trở về yên ả.

Âu Dương Quốc Vĩ ngửi thấy trên người ba phu nhân như hoa như ngọc mùi thơm nhàn nhạt, trong mắt toát ra nhu tình thương tiếc nồng đậm nhìn các nàng, mỗi người các nàng trên mặt màu hồng còn chưa có tản đi, thần tình thỏa mãn phơi phới trong mắt, không khỏi trong lòng nóng lên, nhịn không được lại hôn xuống tiếp.

"Được rồi, các nàng hiện tại có thể nói hôm nay là ai đề ra chủ ý này?" Âu Dương Quốc Vĩ nhìn ba mỹ phu nhân như hoa ngọc đích rất nhu hòa mà hỏi thăm.

"Vĩ ca, chàng không thích chúng thiếp thị hầu chàng như vậy sao?" Ba phu nhân đối diện nhìn một chút, Phỉ Phỉ làm nũng nói. Trong đôi mắt lộ ra một tia e thẹn, ôn nhu nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, trong mắt có vẻ kiều mị không gì sánh được, đủ để hòa tan bất kì thiết huyết nam nhi nào.

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn ba phu nhân như hoa như ngọc sau một lát nỗ lực công tác thân thể đã trở nên thẹn thùng vô lực, đặc biệt khiến người thương tiếc, Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng cảm khái vạn phần, ngoài miệng ôn nhu nói: "Sao lại không thích chứ, chỉ là quá làm khó các nàng rồi. các nàng thật sự là hảo phu nhân là của ta nha, có các nàng bên cạnh, ta còn gì chưa đủ chứ."

Bốn người tâm với tâm đã hoàn toàn giao hòa với nhau, sự giao lưu tâm tình, cần tâm đi thể hội. Giờ này khắc này, nói nói cái gì dỗ ngon dỗ ngọt nữa cũng là dư thừa.

Một nam ba nữ, cứ như vậy ôm nhau, ngủ thẳng đến trưa hôm sau.

Âu Dương Quốc Vĩ cũng là lần đầu tiên đạt được cao trào lâm li tẫn trí trong tình dục. Từ nay về sau, Âu Dương Quốc Vĩ không còn việc gì phiền não nữa, hắn nở nụ cười, cười đến rất thỏa mãn.

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương #28