Chương 19: Thân Tâm Tương Ấn


Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy Hoa Ngọc Khanh bị thương, lại thấy 'Nam Hải tán nhân' định bắt lấy Hoa Ngọc Khanh, đôi mắt đỏ rực do nội tâm áy náy. Tay cầm thanh kiếm, vận chân khí 'xích dương thần công' lên cao, 'hô' một tiếng rồi chém đến. Lão nhị 'Nam Hải tán nhân không kịp phòng ngự, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất mà chết.

Phó bang chủ Phi Hổ bang, 'Song câu tác hồ' Tưởng Nhân Trung nhìn thấy Âu Dương Quốc Vĩ đột nhiện trở lại, biết rằng 'Đông Doanh song kiếm' Sử Dã Thái Lang huynh đệ bọn họ đã thất bại nhiệm vụ, trong lòng cả kinh, thủ hạ không ngờ đã bị chế ngự.

Cao thủ so chiêu, lại bị phân tâm, điểm sơ hở nhỏ này bị lão quản gian nắm bắt được. Một chiêu 'Lực phách Hoa Sơn' toàn lực được xuất ra. Một độc cước đạo tạc ngày trước bị chấn nát thiên linh cái, óc văng tứ tung, hiển nhiên đã chết rồi.

Cao thủ của Phi Hổ bang còn lại chợt thấy Âu Dương Quốc Vĩ một chiêu giết chết lão nhị, vốn đã bị doạ đến không còn can đảm, và thêm, phó bang chủ Tưởng Nhân Trung cũng bị lão quản gia một chưởng giải quyết, đã không còn lòng dạ đấu tiếp. Tằng Mỹ Mỹ nhân lúc đối thủ phân tâm, rất nhanh một kiếm đâm vào tim của một người trong 'Việt Tây tam kiệt'. Lưu Phỉ Phỉ cũng một roi đánh vào đầu của lão đại 'Nam Hải tán nhân'. Cao thủ còn lại trong nháy mắt đều bị Âu Dương Quốc Vĩ lấy 'phong quyển tàn vân' đánh gục toàn bộ.

Phi Hổ bang lần này tỉ mỉ bày ra hành động đã toàn quân chết hết mà kết thúc.

Âu Dương Quốc Vĩ bất chấp toàn thân đều là máu đen, ôm lấy Hoa Ngọc Khanh lao vào trong phòng.

Tánh mạng con người có đôi khi rất yếu ớt, Âu Dương Quốc Vĩ thật sự sợ rằng vì mình nhất thời khinh thường mà tổn thất đến tánh mạng của Hoa Ngọc Khanh. Đến lúc đó cho dù có giết hết Phi Hổ bang thì còn có ý nghĩ gì cơ chứ. Điều này không phải nói Âu Dương Quốc Vĩ chỉ vì tình riêng mà quên việc lớn, nhưng quả thận tâm lý của hắn lúc này đều chân thận mà làm.

Âu Dương Quốc Vĩ vừa chạy vừa lấy thánh dược chữa thương của sư môn 'vạn kim bất hoán liệu thương tán' rắc lên vết thương của Hoa Ngọc Khanh. Vừa vào phòng, liền đặt Hoa Ngọc Khanh lên giường, còn mình cũng ngồi đó, một tay đỡ lấy thân thể của Hoa Ngọc Khanh, một tay đặt sau lưng nàng, một cổ chân khí 'Xích Dương thần công' mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể nàng.

Qua chừng một khắc, đám khói trên đầu Âu Dương Quốc Vĩ từ từ đậm hơn, khuôn mặt của Hoa Ngọc Khanh cũng hồng nhuận nhiều. Qua thêm một khắc, Hoa Ngọc Khanh 'ân' một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Ngọc Khanh, nàng trước đừng mở miệng, hảo hảo nằm nghỉ. Nghe lời, ngoan, được rồi, bây giờ không có việc gì đâu." Âu Dương Quốc Vĩ nhìn môi Hoa Ngọc Khanh khẽ động, hình như có lời muốn nói, vội vàng ôn nhu nói với nàng, tay nắm tay cầm đặt nàng xuống giường, rồi kéo chăn đắp lại cho nàng.

Có lẽ cảm giác được ái ý của Âu Dương Quốc Vĩ, khuôn mặt tái nhợt của Hoa Ngọc Khanh lại ửng đỏ, rồi hôn mê ngủ thiếp đi.

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy Hoa Ngọc Khanh đã ngũ, lại thấy mặt tái nhợt của nàng, lẳng lặng ngồi bên cạnh một hồi, sau đó khẽ bước ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Chỉ chốc lát, từ đôi mắt của hắn chảy xuống khuôn mặt anh tuấn hai dòng lệ.

Tuy mới ở chung có mấy ngày thời gian, nhưng Âu Dương Quốc Vĩ đã biết, mấy nữ hài này chính là vật yêu nhất trong tánh mạng của mình. Nghĩ đến Hoa Ngọc Khanh bởi vì mình nhất thời khinh thường mà bị thương, trong lòng dâng lên cổ áy náy và đau khổ. Trong đầu cũng đã nghĩ tới, sau này cũng không có lần nữa mà rời khỏi bên cạnh các nàng. Hắn không thể chịu nổi khi các nàng bị thương tổn, và tâm của mình cũng thống khổ.

Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ lúc này đã đứng bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ, nhìn thấy hắn bởi vì Hoa Ngọc Khanh mà buồn đến như vậy, trong lòng đều cảm động, đồng thời cũng không hẹn cùng nghĩ đến, lần này nếu chính mình bị thương không phải có tốt hơn không. Các nàng đều đã biết phân lượng của mình trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ, cũng rất muốn chia sẻ với nổi thống khổ lúc này của hắn, nhưng không biết làm thế nào, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đứng đó cùng hắn.

Chẳng biết qua bao lâu, cũng vẫn là Mỹ Mỹ mở miệng trước: "Vĩ ca, đừng buồn nữa, Ngọc Khanh muội muội rất nhanh khỏi, nàng sẽ không có việc gì đâu."

Âu Dương Quốc Vĩ quay đầu nhìn Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ, nhẹ nhàng ôm hai nàng vào lòng, không nói lời nào, thật lâu không buông tay….

Mấy ngày kế, Âu Dương Quốc Vĩ mỗi ngày đều ở trong phòng với Hoa Ngọc Khanh, giúp Hoa Ngọc Khanh uống thuốc và phục vụ nàng. Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ muốn phụ hắn, nhưng hắn không chịu, hắn muốn chính mình dùng hành động để đền bù những sai lầm của mình. Hắn còn sợ người của Phi Hổ bang chưa bỏ ý định mà trở lại đánh lén, đã gọi Mỹ Mỹ và Phỉ Phỉ cùng ngủ một phòng, như vậy có chuyện sẽ có thêm một người tiếp ứng. Lão quản gia thì ở gian bên ngoài. Lần này Âu Dương Quốc Vĩ đối với lão quản gia thầm cảm kích, biết là ông quấn lấy người võ công mạnh nhất, phó bang chủ Phi Hổ bang Tưởng Nhân Trung, cho nên Mỹ Mỹ các nàng cam đoan mới không bị tổn thương lớn hơn.

Thông qua trận đánh này, bọn họ năm người đã hợp thành một thể, chân chánh đạt đến tâm giao hợp. Mỹ Mỹ tam nữ cũng không hề tách ra nữa, chân chánh đạt đến tình đồng tỷ muội.

Hoa Ngọc Khanh dưới sự ân cần tỉ mỉ của Âu Dương Quốc Vĩ, cũng khôi phục rất nhân, bây giờ đã có thể hành động tự nhiên, chỉ cần không vận nội lực, vết thương cũng không có đại ngại gì. Cảm tình giữa Hoa Ngọc Khanh và Âu Dương Quốc Vĩ cũng trong thời gian này mà thăng hoa.

Đêm nay, là ngày mười lăm.

Trăng tròn mặt trên cao, bầu trời không một đám mây. Trên màn đêm màu đen, ngôi sao dưới ánh trăng có vẻ thưa thớt. Ánh trăng sáng dường như chiếu sáng không chừa chỗ này, len qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến nội thất một mảnh mông lung. Màn đêm có vẻ cực mỹ lệ.

Trong phòng Hoa Ngọc Khanh.

Âu Dương Quốc Vĩ như bình thường giúp Hoa Ngọc Khanh dùng chân khí chữa thương, đồng thời cũng giúp nàng đề cao nội lực. Đợi cho đến lúc Hoa Ngọc Khanh ngủ thiếp đi, Âu Dương Quốc Vĩ cũng thấy hơi mệt. Đã mấy ngày không ngủ không nghỉ, mà người sắt cũng phải mệt a, và thương thế của Hoa Ngọc Khanh cũng tốt hơn rồi, tâm của Âu Dương Quốc Vĩ cũng thả lỏng, không khỏi bên cạnh Hoa Ngọc Khanh nằm xuống, vốn định chỉ chợp mắt một tí, ai ngờ một trận mệt mỏi kéo tới, đã ngủ thiếp đi.

Hoa Ngọc Khanh đang ngủ xoay người, đụng phải một thân hình cường kiện, tiếp theo một cỗ nam nhân khí tức quen thuộc với mình truyền vào mũi, liền sợ đến không dám cử động, trên mặt ửng hồn. Nàng không biết Âu Dương Quốc Vĩ đã làm gì với mình, trong lòng vừa khẩn trương vừa chờ mong. Tim cũng đập không ngừng, ở trong ban đêm yên tĩnh này có vẻ lớn như vậy. Qua hồi lân không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, tâm khẩn trương mới thả lỏng, nhưng trong lòng tự nhiên đồng thời có một tia mất mác.

Trải qua nhiều ngày ở chung, Hoa Ngọc Khanh đã hoàn toàn coi Âu Dương Quốc Vĩ là lang quân của mình. Âu Dương Quốc Vĩ chiếu cố nàng, cũng là lúc bắt đầu cảm thấy khó chịu nhưng rồi cũng đổi thành tự nhiên tiếp nhận, đặc biệt là nhớ ra ngày đó, khi bị 'Nam Hải tán nhân' lão nhị chộp tới mình, tưởng rằng sẽ không còn may mắn nữa, rõ ràng là nghe Âu Dương Quốc Vĩ hô một câu: "Bọn chuột nhắt, ngươi dám đả thương phu nhân ta!" Nhìn ra được Âu Dương Quốc Vĩ đã coi nàng là phu nhân, cho nên dưới tình thế cấp bách mới có thể mở miệng nói như vậy. Mỗi khi nghĩ đến lời này của Âu Dương Quốc Vĩ, trong lòng một cổ nhiệt lưu mang theo ngượng ngùng dâng lên, khuôn mặt cũng lại hiện lên đám mây đỏ.

Lại đợi một hồi, Âu Dương Quốc Vĩ vẫn nằm không động đây, Hoa Ngọc Khanh cũng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng xoay người lại, tay chống cằm, cố giữ tim ngừng đập, mặt đỏ lên, nhờ ánh trăng mông lung mà ngắm gương mặt tuấn lẫn của Âu Dương Quốc Vĩ. Vĩ ca của nàng đã gầy, gương mặt cũng gầy hơn nhiều so với trước kia. Bởi vì gầy, sự sắc sảo trên mặt cũng lan ra, có lẽ như thế này, so với trước đó càng anh tuấn hơn càng có vị nam nhân hơn. Nhìn hoài, nàng cũng không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên mặt Âu Dương Quốc Vĩ một cái. Muốn chết, Âu Dương Quốc Vĩ tự nhiên cử động, Hoa Ngọc Khanh kinh sợ vội nằm xuống, tim đập càng nhanh hơn, thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài. Thế này sớm không sớm muộn không muộn, lại động đến lúc kia cơ chứ. Ài, xấu hổ chết đi dược. May mắn là trời tối, nếu không làm sao đây….

Kỳ thật lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ thật sự mới tỉnh dậy, cảm thấy một cổ hơi thể nóng bỏng ở trên khuôn mặt của mình, còn chưa tỉnh táo, đã bị Hoa Ngọc Khanh hôn một cái, mới vừa muốn cùng nàng nói chuyện, thấy nàng lập tức nằm xuống rồi giả bộ ngủ, biết là nữ hài đang xấu hổ vì hành động đó, cũng không vạch trần nàng, chỉ tiếp tục như đang ngủ, lơ đãng ôm nàng vào lòng.

Âu Dương Quốc Vĩ cũng muốn thân thiết cùng nàng, nhưng biết vết thương của nàng vừa mới khôi phục, không tốt để thân thể vận động mạnh, liền cố nén dục hoả trong đáy lòng, cứ để nàng giả bộ ngủ. Lúc xưa, phu tử có nói Liễu Hạ Huệ ngồi hoài không loạn, nhưng Liễu Hạ Huệ đó là người có bệnh dương nuy ( yếu sinh lý), còn Âu Dương Quốc Vĩ thì chẳng những không bị dương nuy, hơn nữa về phương diện kia còn mạnh gấp mấy lần nam nhân bình thường lận.

Cái này thảm rồi, Hoa Ngọc Khanh thấy Âu Dương Quốc Vĩ ôm mình, lại chẳng biết hắn muốn làm gì nữa, trong lòng thật sự bồn chồn lo lắng, bất an, mặt lại ửng đỏ, thân thể run rẩy, tâm lý loạn. Hoa Ngọc Khanh nghĩ tới, cho dù là núi đao biểu lửa cũng phải xông vào. Ai ngờ, khi Âu Dương Quốc Vĩ ôm này, nhưng lại không có động tĩnh, Hoa Ngọc Khanh có chút thất vọng, lại có cảm giác chờ mong phức tạp, bất tri bất giác thiếp đi…. Ánh trăng dưới dâm uy lại trốn đi.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Còn sống là được rồi!

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương #19