Chương 12: Cừu Nhân Mất Tích


Từ trong tình dục cuồng triều tỉnh lại, Âu Dương Quốc Vĩ trước tiên nghĩ đến cừu nhân Cung Bằng Phong, có thể đã sát hại phụ mẫu.

Âu Dương Quốc Vĩ lúc này tựa như người mới thua bài rất nhiều, mắt đã đỏ lên nhìn Tằng Mỹ Mỹ. Mỹ Mỹ nhìn thấy sát khí trong mắt của hắn, cũng bị khí thế của hắn doạ đến sợ hãi, ngây người một hồi, rồi mới thì thào: “Y… Y chắc còn ở Phong Độ viện!”

“Cái gì? Vậy… chúng ta bây giờ đang ở đâu?” Âu Dương Quốc Vĩ ngẩn ra.

Lúc này Âu Dương Quốc Vĩ trừ anh khí như trước bừng bừng xuất ra, còn có một loại khí chất khiến nữ nhân hơi khuynh đảo. Chỉ là dưới tình hình hiện giờ, Mỹ Mỹ cũng không quá để ý mà thôi. Nhưng nam nhân trước mắt, người mình phó thác chung thân đại sự, trong cơn phẫn nộ, cũng tản ra một lực lượng hấp dẫn khiến mình không cách nào chống đở được, làm cho mình say mê rất sâu. Trong trầm mê đột nhiên nhớ đến nam nhân này lúc trên thân thể của mình biểu hiện sự mạnh mẽ, Tằng Mỹ Mỹ trên mặt như nóng rần lên. Nếu sau này đều cũng như thế này, chính mình làm sao chịu nỗi đây. Trừ phi, trừ phi, còn có thêm mấy vị tỷ muội nữa… Nghĩ tới đây, Tằng Mỹ Mỹ mặt càng đỏ hơn, đầu cũng không dám ngước lên nhìn Âu Dương Quốc Vĩ. Ài, nữ nhân đều là như vậy. Ở tình hình này, lại còn có thể nghĩ đến chuyện đó. Thật sự khó hiểu. Đây cũng là điểm bất đồng giữa nam nhân và nữ nhân.

“Mỹ Mỹ, nàng sao vậy, nàng đừng gấp, từ từ kể cho ta nghe.” Thấy Mỹ Mỹ như vậy, Âu Dương Quốc Vĩ tưởng hành vi vừa rồi đã doạ Mỹ Mỹ, không khỏi cường ngạnh áp chế lại, ôn nhu nói.

Mỹ Mỹ nhìn thấy ái lang trở thành như vậy, mà còn có thể dùng ôn từ để hỏi, trong lòng tự nhiên dâng lên một cổ ấm áp, phương tâm ngọt ngào. Vì vậy, từng chi tiết kể từ khi hắn trúng xuân dược, đơn giản kể lại cho hắn một lần. Đương nhiên về đại chiến của hắn và Cung Bằng Phong thì không kể ra. Nàng không muốn xát muối lên vết thương của ái lang.

Kỳ thật, bọn họ lúc ấy cũng không biết, sau khi Âu Dương Quốc Vĩ hấp thu xông chân chí ‘Âm dương kỳ công’ của Cung Bằng Phong, dương công bị ‘xích dương thần công’ hùng hậu áp chế không để lộ ra, nhưng còn âm công bị hấp thu thì không cách nào áp chế được, tại thân thể trong vô hình tản ra một loại hơi thở. Loại hơi thể này tự nhiên hình thành một lực hấp dẫn trí mạng đối với nữ tính, nhất là ánh mắt kia còn có tia cuồng dã. Khiến cho nữ nhân tiếp xúc với hắn tâm bị diêu động, băng tuyết tan ra, tự nhiên bị hơi thở trên người mê trụ, rồi bị đánh ngã.

Mỹ Mỹ hiện giờ cũng chính là bị hơi thở của Âu Dương Quốc Vĩ hấp dẫn. Không còn giữ được phong phạp nữ hiệp anh tư hào sảng trước đó, hoàn toàn đã biến thành tiểu nữ nhân bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ. “Chung ta cưỡi ngựa đến Phong Độ viện, mau.” Âu Dương Quốc Vĩ lôi kéo Mỹ Mỹ định lập tức xông ra ngoài.

“Chàng với bộ dáng như vậy mà còn đòi đi ư?” Mỹ Mỹ kiều sân nói. Hai con mắt lướt qua thân thể Âu Dương Quốc Vĩ, một trận ửng đỏ.

“À, nàng mau đi tìm hai bộ y phục trở về. Chúng ta lập tức đi!” Âu Dương Quốc Vĩ vừa nhìn mình, thì mặt cũng không khỏi đỏ lên.

“Được, chàng đợi một hồi.” Mỹ Mỹ xoay người ra ngoài, nghĩ đến ái lang thân thể loã thể kia, trên mặt không khỏi hiện lên sự hạnh phúc si mê. Rất nhanh, Mỹ Mỹ mang hai bộ y phục của thợ săn quay về. Y phục trên người của Mỹ Mỹ cũng bị Âu Dương Quốc Vĩ làm cho không còn chỉnh tề. Hai người mặc y phục vào, rồi ra khỏi huyệt động.

Âu Dương Quốc Vĩ nhẹ nhành đỡ Mỹ Mỹ rời khỏi Mạo Tử phong chạy thật nhanh về Phong Độ viện. Mỹ Mỹ đã cùng Âu Dương Quốc Vĩ mấy canh giờ liền, bây giờ bước đi còn chưa thuận tiện.

Đi tới Phong Độ viện, tư nhiêu không giống như bình thường có người ra ngăn cẳn. Trong đại đường cả thây người, bóng quỷ cũng không thấy. Hai người trực tiếp chạy thẳng vào hậu hoa viên, thì thấy một nhóm cao thủ của Châu Giang bang đang hỗn loạn. Bang chủ không thấy đâu, tuyệt thế mỹ nhân bị bang chủ bắt về biến mất, thanh niên cao thủ bị bang chủ dụ đến cũng không gặp.

Chính lúc này, thì thấy được bọn họ hai người tiến vào. Lấy thân phận tổng hộ pháp Châu Giang bang, ‘Hắc vô thường’ Qua Đại Hoàng cầm đầu một nhóm cao thủ trong bang xong tới. Âu Dương Quốc Vĩ nghiêm mặt, liếc qua một vòng, chỉ thấy chánh đàn chủ phân đàn Thiều Châu ‘Lãnh diện vô tình’ Phong Vi Thiếu cùng phó đàn chủ ‘La phù đâu đà’ Hồng Đại Soả dưới sự chỉ huy của Qua Đại Hoàng dẫn theo bang chúng và các cao thủ ở Thiều Châu Phân đàn vây quanh hai người Âu Dương Quốc Vĩ. Mỗi người trong tay đều cầm binh khí, âm thầm vận chân khí, chỉ cần Qua Đại Hoàng ra lệnh một tiếng, sẽ phát một kích trí mạnh đối với Âu Dương Quốc Vĩ hai người. Kỳ quái chính là bên trong lại không thấy lão quản gia Thần Binh.

Âu Dương Quốc Vĩ đối với tình huống này không tỏ vẻ gì, tựa hồ không để ý gì, âm thanh lạnh lùng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, bổn thiếu gia muốn tìm bang chủ các ngươi. Nếu các ngươi còn muốn ngày mai vẫn thấy thái dương, tốt nhất là đừng cản dường bổn thiếu gia. Bằng không, các người một người cũng đừng hòng sống sót!” Vừa nói vừa vận chân khí ‘Xích Dương thần công’ lên tám phần, trên người phát ra sát khí khiến tất cả mọi người rùn mình. Tất cả không khỏi sửng sờ đứng yên một chỗ.

Thật ra Âu Dương Quốc Vĩ nổi sát tâm là vì mắt thấy đại sắp báo, nhưng đột nhiên phát sinh dị biến, trong lòng đã cực kỳ khó chịu. Vừa lúc mấy tên bang chúng này chẳng biết tốt xấu, lại nghĩ thủ hạ của Cung Bằng Phong cũng chẳng là thứ tốt lành gì. Hắn quyết định dứt khoát giải quyết luôn.

Qua Đại Hoàng biết, hôm nay không chiếm được cơ hội thoát khỏi, toàn lực liều mạng có lẽ còn có đường sống. Nghĩ vậy, gã hô to: “Các huynh đệ, lên, báo thú cho bang chủ của chúng ta!”

“Chờ một chút, ngươi vừa nói cái gì, bang chủ các ngươi đã chết rồi ư?” Chợt nghe được câu cuối, Âu Dương Quốc Vĩ hống một tiếng. Đang định hành động mà bị tiếng hống khí của Âu Dương Quốc Vĩ, mọi người không khỏi dừng lại.

Hồng Đại Soả giọng căm hận: “Bang chủ chúng ta bị ngươi mang đi đến bây giờ còn chưa trở về. Ngươi đừng giả mù sa mưa nữa. Các huynh đệ, lên, phế hắn, vì bang chủ báo thù!” Âu Dương Quốc Vĩ không nói thêm, dùng Đồ Long bảo kiếm ra một chiêu ‘Phiên giang đảo hải’ kèm theo chân khí mạnh mẻ ‘Xích Dương thần công’. Chỉ thấy phong vân biến sắc, cát đá bay mù mịt, ‘oanh long’ một tiếng, còn lại là một mảnh tử tịch.

Toàn bộ cao thủ Châu Giang bang bị một chiêu kiếm khí sắc bén giết chết. Có mấy người lúc chết mắt cũng không nhắm, tràn ngập kinh hãi, tựa hồ đến chết cũng không dám tin trên đời lại có võ công mạnh mẻ như thế. Bị chết thảm nhất là tổng hộ pháp Châu Giang bang Qua Đại Hoàng, bị kiếm khí chém từ đầu đến chân thành hai mảnh, ngũ tạng lục phủ cùng mát văng tứ tung.

“Vĩ ca, ngươi làm sao vậy?” Mỹ Mỹ nhìn thấy Âu Dương Quốc Vĩ ngây ngốc, không khỏi lo lắng hỏi.

‘Cung Bằng Phong đã được người khác cứu đi. Ta thù lớn chưa trả được. Lão ba lão mụ, hài nhi bất hiếu’ Âu Dương Quốc Vĩ đột nhiên quỳ xuống, đúng nha, đây là cơ hội tốt, mà lần này để Cung Bằng Phong thoát được, sau này biết tìm y ở đâu đây? Đều là do mình, tại sao lại không cẩn thận trúng phải xuân dượt đáng chết kia. Âu Dương Quốc Vĩ rất tự trách, nước mắt không tiếng động chảy xuống khuôn mặt. Ai nói nam nhân chảy máu không chảy nước mắt vậy?

Mỹ Mỹ ngồi xuống, ôm Âu Dương Quốc Vĩ, cũng không nói cái gì, chỉ là yên lặng cùng hắn rơi lệ.

“Công tử…” Chẳng biết khi nào, lão quản gia đã đứng ở bên cạnh.

Âu Dương Quốc Vĩ tỉnh lại, hỏi: “Sao, là ngươi? Trước đó ngươi đã ở đâu?” Đúng rồi, từ ngày hôm qua đến bây giờ mới xuất hiện, ngay cả ước hẹn hôm qua cũng không tới. Âu Dương Quốc Vĩ trong lòng nghi hoặc không ít, cũng chỉ không có thời gian để suy nghĩ.

“Công tử, ta…” Lão quản gia chi tiết kể lại.

Nguyên lai, ngày hôm qua Cung Bằng Phong phát hiện Thần Binh có thần sắc không đúng, tâm sự rất nhiều, lại nhìn không ra được cái gì. Nghĩ đến gã ở bên cạnh mình trung tâm cảnh cảnh đã hơn mười năm, nhưng lại sợ gã ảnh hưởng đến đại sự luyện công, liền đem giam gã lại, chuẩn bị sao khi thành công thì sẽ thẩm tra. Ai biết là không có cơ hội nữa. Vừa rồi sau khi Âu Dương Quốc Vĩ giết hết đám cao thủ của Châu Giang bang ở Thiều Châu phân đàn, một vị huynh đệ bình thường quan hệ không tồi lắm đã thả gã ra. Việc mất tích của Cung Bằng Phong gã biết được từ vị huynh đệ đó. Lúc đầu còn tưởng rằng Âu Dương Quốc Vĩ mang y đi, ai mà biết không phải. Gã liền nhanh chóng chạy tới. Gã sớm đã quyết định, sau này đi theo Âu Dương Quốc Vĩ, mặc kệ phát sinh chuyện gì. Trong lòng gã, đã coi Âu Dương Quốc Vĩ là tân chủ nhân của mình. Cho nên ngày hôm qua đã đem cách xưng hô từ ‘Âu Dương thiếu hiệp’ đổi thành ‘công tử’

Nghe Thần Binh kể lại, Âu Dương Quốc Vĩ yên lặng không nói. Nhưng mà hắn tin tưởng Thần Binh không lừa hắn, chỉ là đang suy nghĩ có nên mang gã theo không nữa.

“Công tử, ngươi dẫn ta đi theo đi. Võ công của ta tuy nói không thể so với công tử, nhưng muốn tự bảo vệ thì không có vấn đề gì. Để ta đi theo chiếu cố công tử người và phu nhân đi. Nếu người muối đi tổng đàn Châu Giang bang ở Tuệ thành, nơi đó ta rất rành, có thể có ích cho công tử đó.” Lão quản gia gấp gáp, sơ Âu Dương Quốc Vĩ không chịu thu lưu mình cũng không biết như thế nào nói ra lời này.

Tằng Mỹ Mỹ nghe lão quản gia gọi nàng là phu nhân, trong lòng như mới uống mật, ngọt ngào đến nỗi phải thẹn thùng, liếc nhìn Âu Dương Quốc Vĩ một cái. Thấy người trong lòng bộ dáng vài phần thẹn thù đáng yêu, Âu Dương Quốc Vĩ trong trầm tư, vẫn không khỏi dâng lên vài phần thương yên, một trận xuân tâm nhộn nhạo.

‘Đúng rồi, sao mình không nghĩ đến Cung Bằng Phong có thể chạy về tổng đàn Châu Giang bang cơ chứ?’ Lập tức có chủ ý.

Một tiếng thét to, rồi nói: “Được, chúng ta ngày mai lên đi đến tổng đàn Châu Giang bang ở Tuệ thành, phá hang ổ của y. Cho dù Cung Bằng Phong chạy đến chân trời góc biển, ta cũng phải tìm cho được y, vì báo thù cho phụ mẫu. ha ha ha…”

Trong tiếng cười, Âu Dương Quốc Vĩ đã khôi phục sự tư tin và cuồng vọng.

Lão quản gia biết mình có thể lưu lại, cao hứng không thôi, nhình Âu Dương Quốc Vĩ khuôn mặt anh tuấn tràn ngập tự tin, trong lòng không khỏi khâm phục….

Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Chương #12