Người đăng: phamtoan07101
“Một người phàm trần thì sao có thể chống lại phong ba của trời đất?” Sơn thần
nói với Đằng Long.
Đứa trẻ nghe thấy lập tức giật mình kinh hãi. Một đứa trẻ liệu có thấu hiểu
hàm ý trong câu nói của Sơn thần?
Đằng Long hoàn toàn không hiểu, nhưng y cũng không giống với đa số những đứa
trẻ khác. Từ khi được cứu Đằng Long đã thay đổi, y như được hồi sinh trở lại,
trong lòng luôn muốn được sống, sống để thấy cái thế giới bao la này, để nhìn
cái khung cảnh mặt trời mọc, xóm làng tràn ngập ánh sáng của sự sống.
“Xin ngài… Cầu xin ngài hãy dạy con. Xin ngài để cho con có được mạnh mẽ giống
như ngài vậy!” Đằng Long quỳ sụp trước mặt Sơn thần, y cúi gằm sát đất.
“Ta chẳng qua chỉ là người đi vân du. Có thể dạy ngươi điều gì cơ chứ?” Sơn
thần mỉm cười, ngài đỡ Đằng Long đứng dậy. “Thôi được, dù sao sau này ngươi
cũng theo ta nay đây mai đó, dạy ngươi vài phép để ngươi phòng thân.”
Quay sang Như Tranh, Sơn thần lại nói tiếp:
“Cả con nữa, Như Tranh, chi bằng hai đứa cùng học đi.”
“Thật vậy ạ! Nhưng con ngu dốt, sợ làm nhọc công lao của ông.” Như Tranh có
chút e dè.
“Con chưa thử thì làm sao biết được. Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ bắt
đầu từ sáng mai.”
“Vâng, thưa ông!”
…
Sáng hôm sau, lại là một ngày có nắng. Đằng Long vẫn còn ở trong chăn ấm. Cả
đêm hôm qua có lẽ vui mừng phấn khích mà không ngủ được, lúc này y đang mơ
màng thì bỗng nghe tiếng ai đó đang gọi. Hình như là gọi tên của mình, Đằng
Long nghĩ. Nhưng kệ, cứ ngủ cái đã trời mới vừa sáng mà. Nhắm mắt một cái,
tiếng gọi mỗi lúc một to và ngân dài.
“Đằng… Long…”
Thôi chết! Âm thanh hào sảng này là của Sơn thần. Hôm nay y quên điều gì đó
chăng? À, đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Sơn thần chỉ dạy. Ấy vậy mà bây
giờ vẫn còn ngủ. Đằng Long lấy hai chân đạp mạnh chiếc chăn đang đắp. Loạng
choạng bước xuống khỏi giường, Đằng Long bước ra ngoài cửa thì lại nghe thấy
một tiếng đứt đoạn:
“Đằng…”
Sơn thần đang hắng giọng gọi liền thấy Đằng Long bước ra. Ngay sau đó đánh cộp
một cái. Đầu y đập mạnh vào chiếc cột nhà đau điếng. Lúc này mắt y mới chịu mở
to, Đằng Long nhìn thoáng đã thấy Sơn thần đang đứng ở sân đối diện. Y bước
xuống bậc thang rồi đi lại dần về phía Như Tranh.
“Nhà ngươi đập đầu vào cột mà vẫn chưa tỉnh à?” Như Tranh nói. Tiếp đó là
tiếng cười khúc khích của đứa bé gái.
Đằng Long biết nó đang cười nhạo mình, vì thế nên y dụi mắt cho tỉnh, giọng
nói uể oải.
“Sơn… Sơn thần! Như Tranh!”
Đằng Long vừa mới dứt lời lập tức cảm thấy đau buốt bên đầu gối phải.
“Tỉnh chưa?”
Một roi của Sơn thần quất mạnh vào chân khiến y tỉnh hẳn. Biết mình sai, Đằng
Long đi thẳng vào mái nhà bếp rồi rửa mặt mũi chân tay. Ngày đầu tiên mà có
thể bị trễ được chứ? Y vừa làm vừa nghĩ trong đầu. Một lúc sau thì xong, Đằng
Long bước ra đã thấy Sơn thần đang ngồi uy nghiêm trên tảng đá to, Như Tranh
ngồi ở phiến đá nhỏ hơn, đối diện cách Sơn thần chừng mười bước. Bên cạnh đó
còn một phiến đã khác nữa, chắc mẩm là chỗ của y.
“Nhanh lên! Ông đang đợi ngươi đó!” Như Tranh có giọng nói thật trong trẻo.
Đằng Long rảo bước nhanh tới, y ngồi đặt tay tì lên chiếc bàn làm bằng đá
tảng. Bây giờ thì đã tỉnh táo hoàn toàn, Đằng Long mở to mắt và gióng tai lên
nghe những điều Sơn thần sắp nói.
“Hai ngươi có biết, con người tới từ đâu không?” Sơn thần đặt câu hỏi bằng
giọng trầm mặc.
Đằng Long quay sang nhìn Như Tranh:
“Ngươi có biết không?”
“Ta không biết.” Như Tranh lắc lắc đầu trả lời.
“Ngươi còn không biết… vậy thì làm sao mà ta biết được?”
Đằng Long nghĩ Như Tranh ở với Sơn thần lâu như vậy, thể nào nó cũng biết câu
trả lời. Ai dè, Như Tranh cũng còn chẳng rõ. Bản thân y chẳng thể lý giải nổi
con người đến từ đâu. Hai đứa trẻ bỗng nhiên trở nên ngơ ngác.
“Vậy có biết con người có tự bao giờ hay không?”
Hai đứa trẻ vẫn im lặng. Sơn thần bèn đứng dậy, tay chỉ xuống đất và nói:
“Con người… Ở dưới chân là đất, trên đầu ta và các ngươi là một bầu trời lớn…
cho nên…”
Đằng Long gãi đầu, y có vẻ không hiểu, tức thì Như Tranh lại reo lên:
“A! Con biết, vậy là con người ở giữa trời và đất phải không ạ?”
“Thông minh!”
Đằng Long nằm bò dài ra bàn, tay y để thõng, y có vẻ chán không muốn học những
thứ đâu đâu khó hiểu. Cái đó ai mà chẳng biết. Đằng Long thầm nghĩ, câu trả
lời của Như Tranh quả thực tầm thường, ai mà không biết điều đó kia chứ?
Bỗng đét một cái đau nhói, Đằng Long lại ăn thêm một roi của Sơn thần. Ngài
thở dài, biết y học suông không được, bèn tiến đến giỏ thuốc ở phía góc sân.
Sơn thần nhặt lên một cây thuốc đã héo, lá ủ rũ tựa hồ được hái hôm qua. Sơn
thần tiến đến hai đứa trẻ, ngài cắm rễ cây ấy xuống đất và hỏi:
“Đằng Long! Ngươi nói xem cây này còn sống hay không?”
Đằng Long nhìn qua thấy lá héo úa nên khẳng định chắc nịch:
“Cây này đã héo, lại bị nhổ lên từ lâu, dù ngài có trồng nó lại thì cũng không
thể sống được. Nó đã chết rồi!”
“Còn Như Tranh thì sao?” Sơn thần gọi, như hiểu ý, Như Tranh bước ra phía
trước. Nó giơ tay trái với hai ngón trỏ và ngón giữa đặt lên trước miệng, bàn
tay phải nắm chặt lấy tay trái. Đằng Long cảm thấy kì lạ vì con bé cứ đứng đó,
đôi mắt nhắm nghiền. Y không biết được rằng, khi con người ta bất động thì tựa
hồ như muốn cảm nhận xung quanh bằng một thứ khác chứ không phải giác quan
thông thường. Như Tranh đang tập trung tinh thần, hai đầu ngón tay của nó bắt
đầu xuất hiện luồng khí xanh lục. Nó đưa ngón tay chỉ về phía cây thuốc đã
định vị từ trước.
“Trị Dũ!”
Từ lúc luồng khí xanh xuất hiện Đằng Long đã thất kinh, giờ đây Như Tranh còn
làm cho luồng khí ấy bay vào cây thuốc. Nó làm cho cái cây từ chỗ ủ rũ dần dần
vươn thẳng lên, lá cây héo úa biến thành tươi tốt. Thật đúng là kì diệu.
“Là gì… Là gì thế? Như Tranh. Dạy ta, dạy ta đi…” Đằng Long nháo nhác.
Thấy Đằng Long với đôi mắt long lanh kinh ngạc, Như Tranh lại khẽ cười khúc
khích. Con bé không trả lời khiến cho Đằng Long buộc phải quay ra hỏi Sơn
thần:
“Làm thế nào mà cái cây ấy sống lại được vậy thưa ngài? Luồng khí ấy là gì? Có
phải cứ đứng im thế này, thế này thì làm cái cây sống lại phải không?”
Đằng Long đứng nhổm dậy, y bắt chước giống hệt tư thế của Như Tranh và hỏi dồn
dập khiến cho tiếng cười khúc khích ngày càng rõ hơn.
“Để làm được thì ngươi phải biết về một thứ trước đã.” Sơn thần lên tiếng.
Ngài biết chỉ có làm ví dụ, làm cho Đằng Long thấy tận mắt thì y mới có đôi
chút hứng thú. Vì thế mà ngài cho Như Tranh sử dụng Trị Dũ thuật. Cây thuốc
tuy đã héo úa nhưng nó vẫn chưa hẳn đã chết, sự sống của nó chỉ đang mất dần
mà thôi. Trị Dũ là thuật trị liệu giúp tăng cường sự sống. Chính ngài đã dạy
thuật này cho Như Tranh để nó cùng ngài rong ruổi chữa trị cho những người dân
bị bệnh biết bao ngày tháng. Nhưng không phải cứ học là biết dùng, đặc biệt là
một đứa trẻ khó lường như Đằng Long.
“Đâu? Thứ đó ở đâu?”
Đằng Long ngó nghiêng ngang dọc, y mường tượng cái thứ ấy chắc chắn quý lắm.
Đại loại là một viên tiên đan hay một lọ thuốc tiên gì đó. Y chắc mẩm Sơn thần
sẽ cho mình uống cái đó rồi đột nhiên y trở sẽ thành người biết pháp thuật.
“Nó không cầm được!”
Vậy thì chắc là nước rồi, hóa ra chỉ cần uống một ngụm nước do chính Sơn thần
chế ra thì sẽ có được sức mạnh giống như ngài thôi. Đằng Long nghĩ.
“Nó không ngửi được, cũng chẳng nghe thấy được.”
Cũng tốt, cái thứ ấy mà mùi hôi hay lại vị đắng thì y làm sao chịu nổi.
“Nó cũng chẳng nhìn thấy được!”
“Hả?” Đằng Long há hốc mồm: “Không cầm nắm được, không ngửi thấy, không nghe
thấy cũng không nhìn thấy thì rốt cuộc nó là thứ gì?”
Tay chống cằm, đôi mắt nheo lại, Đằng Long đang vắt óc suy nghĩ. Được một lúc,
y chẳng còn kiên nhẫn được nữa.
“Không được! Con không đoán được!”
Sơn thần lấy tay chỉ vào Đằng Long.
“Con ư? Con làm sao? Con mà là cái thứ ấy ư? Con vẫn nhìn thấy con, vẫn nghe
vẫn thấy được kia mà?”
Biết y còn đang mông lung, Sơn thần lại nói:
“Vậy đã bao giờ nhà ngươi nhìn vào bên trong của ngươi hay chưa?”
Đôi mắt Đằng Long sáng lên nhưng rồi lại tắt ngấm, y cúi xuống nhìn vào ngực,
nhưng làm sao có thể nhìn vào bên trong, vả lại cái thứ ấy có nhìn được đâu?
Đằng Long thất vọng.
“Đó là thứ ở bên trong nhà ngươi. Ngươi ăn thức ăn để giúp cơ thể của mình đi
lại, chạy nhảy. Đó là biểu hiện của thân thể ngươi, vậy thì biểu hiện bên
trong của ngươi là gì?”
Đến lúc này Đằng Long mới bắt đầu vỡ lẽ:
“Hồn phách!”
Y lên tiếng và trầm ngâm. Đúng là chưa bao giờ y nghĩ hồn phách bên trong của
mình sẽ như thế nào? Mà nó làm được gì kia chứ? Chẳng qua khi chết thì nó lìa
khỏi thân xác và bay đi mất mà thôi.
“Để dùng được pháp thuật, ngươi phải sử dụng sức mạnh tinh thần, sức mạnh tiềm
ẩn bên trong con người của ngươi chứ không phải sức mạnh thể xác.”
“Vậy làm thế nào mới dùng được sức mạnh tinh thần?” Đằng Long thắc mắc.
“Ngươi phải dùng đến khí!”
Đứa trẻ vẫn còn mơ hồ. Sơn thần vốn nghĩ tư chất của y đáng lẽ thông minh hơn
thế mới phải?
Chỉ còn cách nói dễ hiểu thì may ra…
“Đồ ăn thức uống thì nuôi sống thân xác ngươi, còn hồn phách thì do khí nuôi
sống.”
“Khí là vô hình vô định, là động lực của trời đất, của con người. Nó giúp hồn
phách con người có sức mạnh. Dùng sức mạnh hồn phách thông qua khí thì mới thi
triển được pháp thuật.”
Bắt đầu khó hiểu. Cái gì mà vô hình, cái gì mà trời đất, nói nhanh như vậy thì
ai nhớ được? Mà khoan, giọng nói này? Không phải hào sảng của Sơn thần mà nó
trong trẻo tựa như một tiếng suối chảy. Đằng Long quay sang thấy Như Tranh
cười khúc khích, thì ra câu nói ấy là của con bé. Nó còn biết về khí hơn cả y,
làm sao y có thể thua cả một đứa con gái kia chứ. Tính hiếu thắng của Đằng
Long lại nổi lên.
“Khí? Vậy khí là gì, ngài dạy con đi!”
Sơn thần tiến lại gần chiếc bàn đá rồi ngài cắn đầu ngón tay trỏ của mình. Máu
liền rớm ra, giọt máu ấy được nhỏ vào bát nước, nó dần biến thành màu đỏ. Quệt
nước ở trong bát, Sơn thần vạch một vạch trên bàn tay của mình rồi giơ ra cho
Đằng Long. Ngài nói:
“Xem đây!”
Đằng Long nhìn chăm chú, một lát thì thấy vạch máu biến mất, rồi bất chợt nó
lại xuất hiện trong lòng bàn tay Sơn thần.
“Làm thế nào? Làm thế nào mà?” Đằng Long tò mò.
“Đó chính là khí! Nó đi từ trên xuống dưới, mang theo cả vết máu của ta. Nói
cách khác, dòng khí và dòng máu cùng tồn tại trong một thân thể con người.”
Đằng Long gật đầu lia lịa như thể y ghi nhớ tất cả.
“Muốn dùng pháp thuật, ngươi phải điều khiển dòng khí có trong cơ thể, đưa nó
trở ra bên ngoài và biến nó trở thành sức mạnh của ngươi.”
“Vâng! À mà… Vừa rồi chẳng phải khí của Như Tranh dùng có màu xanh hay sao?
Như vậy là máu của Như Tranh màu xanh?”
Đằng Long thắc mắc, y đập nắm tay phải vào bàn tay trái như thể khẳng định
chắc nịch rồi bỗng nhìn sang Như Tranh với một đôi mắt sợ hãi.
“Hả? Vậy ngươi… ngươi là… là gì thế?”
Đằng Long chỉ tay về phía Như Tranh và nói. Lập luận của y làm cho Sơn thần và
Như Tranh đều bật cười, y thật sự rất ngốc nghếch.
Khí sử ra bên ngoài thì tùy theo mà có màu sắc. Có phải khí từ máu mà ra đâu?
“Được rồi! Ngươi thử làm đi.” Sơn thần nói với Đằng Long.
Y bước ra và đứng tư thế giống với Như Tranh ban nãy. Hai mắt nhắm được một
lúc thì lại mở to:
“Nhưng khi nào thì con biết được luồng khí có thể xuất ra bên ngoài?”
“Hãy cảm nhận cho đến khi nhà ngươi có thể cầm nắm nó như cầm nắm đồ vật. Bây
giờ thì hãy hồi sinh cây thuốc cho ta xem.”
Đằng Long nhắm mắt lại rồi đứng im cảm nhận. Trong tâm trí luôn lẩm nhẩm câu
nói: “Cho đến khi cầm nắm được!” Ý là muốn nhắc nhở mình khi nào dòng khí có
thể cầm nắm được thì điều khiển ra ngoài.
Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, Đằng Long chỉ nghe được tiếng gió thổi
quanh tai. Thế rồi dần dần, y cũng bắt đầu cảm nhận một thứ đang dần di
chuyển, từ từ và chậm rãi. Đằng Long thân người nóng ran, dòng khí di chuyển
từ trên xuống dưới, từ trên đỉnh đầu tách ra thành hai luồng đi qua thái
dương, tụ lại ở cổ họng rồi đi xuống hòa vào tạng phủ. Đây rồi! Mặt Đằng Long
biến sắc, y mừng rỡ khi cảm thấy dòng khí đi vào hai cánh tay. Đây chính là
lúc y có thể cầm nắm dòng khí bên trong cơ thể của mình.
Vẫn đang tập trung chờ đợi dòng khí đi xuống các đầu ngón tay. Chợt có gì đó
nhức nhức bên cánh tay phải để thõng. Mặc kệ, Đằng Long chỉ cần chú ý sang
dòng bên tay trái, chờ nó đi xuống các đầu ngón tay. Là lúc này! Đằng Long lẩm
nhẩm trong đầu. Y mở mắt ra, tựa hồ nhắm vào cây thuốc dưới đất. Nhìn vào hai
ngón tay trái, Đằng Long phát hiện dòng khí mình đang sử ra có một màu đỏ.
Đằng Long muốn điều khiển nó nhưng bên tay phải sao đau quá? Cánh tay y như
muốn nổ tung ra vậy. Đằng Long cố đưa dòng khí tới cây thuốc nhưng xung quanh
bỗng chốc điên đảo. Khí đỏ biến thành màu đen rồi trời đất cũng tối đen. Đằng
Long không còn một chút sức lực, chân tay rã rời.
Đứa trẻ vô thức ngã úp mặt xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Đằng Long!”
Sơn thần và Như Tranh cùng kêu lên. Ngài chạy tới lật ngửa đứa bé dậy. Đằng
Long vẫn nằm ngất xỉu, đôi môi lại thâm tím cùng cánh tay phải co quắp. Kinh
hãi hơn nữa, khuôn mặt Đằng Long tràn ngập các vệt đen. Nó bao phủ toàn bộ đôi
mắt của y, trông y giống như một người sắp chết. Không hẳn, dòng khí xuống
cánh tay phải bị tắc nghẽn khi nó tiếp xúc với dòng khí vốn bị phong ấn ở
trong cánh tay. Dòng khí đen ấy luôn muốn chảy ngược xâm chiếm cơ thể thằng
bé. Khi hai dòng khí ngược chiều gặp nhau, nó làm cho cánh tay đau nhức như
bọng nước muốn vỡ. Dòng khí của Đằng Long di chuyển xuống không đủ mạnh, hắc
khí nhân đó càng được thể mà lấn tới, chiếm lấy tâm trí Đằng Long.
“Y chưa chết, nhưng y cũng đã mất đi ý thức, có lẽ ta phải giúp y phong ấn hắc
khí.” Sơn thần nghĩ.
“Đằng Long! Y làm sao thế ông?”
“Như Tranh! Con lui lại đi.”
Sơn thần nói rồi ra hiệu cho Như Tranh lùi xa. Ngài lấy ngón tay của mình đặt
lên trên trán Đằng Long. Vận kình lực ra cánh tay, Sơn thần truyền khí vào
trong cơ thể thằng bé.
“Hắc khí này quá mạnh, chính khí của Đằng Long không cự lại nổi, ta chỉ còn
cách truyền thêm cho y chính khí của ta, giúp y cự lại hắc khí mà thôi. Có
điều…” Ngài tự nhủ.
“Ông ơi liệu y có cứu được không?” Như Tranh rối rít lo lắng.
“Yên tâm, ta sẽ không để y chết được đâu!”
Có điều… Hai luồng khí mạnh gặp nhau tất sẽ tương khắc, cơ thể Đằng Long liệu
có chịu nổi sức ép ghê ghớm này? Tất cả chỉ còn dựa vào phúc mệnh của y mà
thôi. Sơn thần nhìn xuống cánh tay đang đặt lên trán Đằng Long thì thấy hắc
khí còn lan ra cả tay ngài. Nó tựa hồ còn muốn chiếm lấy cơ thể của ngài. Thật
đáng sợ, Sơn thần vận kình lực ép luồng khí ấy xuống cánh tay Đằng Long. Ngài
rất muốn tiêu trừ nó nhưng ngặt nỗi làm như thế Đằng Long cũng sẽ mất mạng.
Đành phải phong ấn hắc khí ở cánh tay này mà thôi.
Sơn thần suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn thắc mắc, luồng khí ấy rốt cuộc là gì? Tại
sao trong cơ thể của một đứa bé lại tồn tại đến hai luồng khí đối nghịch với
nhau? Sơn thần bế Đằng Long vào trong nhà, để y nằm thõng trên chiếc giường
gỗ. Ngài luôn túc trực bên y cho tới lúc y hồi tỉnh.
Đằng Long từ từ mở mắt thì đã nghe thấy tiếng hò reo.
“Đằng Long tỉnh rồi ông ơi!”
“Ngươi thấy trong người thế nào?” Sơn thần đến bên Đằng Long và hỏi.
Đằng Long thất thần giây lát, y cố nhớ lại xem đã có chuyện gì xảy ra. Hồi
sáng lúc y đang vận kình khí thì thấy đau nhức ở cánh tay phải. Chợt thất
kinh, Đằng Long nhớ ra khi đó có gì đen tối đang muốn xâm chiếm hồn phách của
y.
“Lúc đó…”
“Không lo! Ta đã xử lí cho ngươi cả rồi! Nhưng có điều…” Sơn thần trầm ngâm
hồi lâu: “Từ nay, ngươi không được luyện phép nữa.”
Không được luyện ư? Như thế làm sao trở nên mạnh mẽ giống như Sơn thần được
chứ? Đằng Long nghĩ, vẻ mặt của y hơi thất vọng.
“Nhưng?” Đằng Long đang định nói thì Sơn thần ngắt lời. Ngài chỉ vào cánh tay
phải băng kín của y. “Nó… Ngươi không thể nào chống lại dòng hắc khí đó được
đâu. Một khi nó chiếm lấy cơ thể của ngươi thì ngươi lập tức sẽ chết!”
Không! Cái mà Sơn thần lo ngại chính là lúc luồng hắc khí chiếm được cơ thể
Đằng Long, y sẽ biến thành một con người khác. Đằng Long biến thành một kẻ sở
hữu sức mạnh đáng sợ, sẽ không ai biết, không ai hiểu. Thậm chí không ai có
thể chế ngự, đám người trần rồi đây sẽ nhìn nhận y ra sao?
“Khí là từ trên trời giáng xuống, đi vào trong cơ thể của ngươi thì nó thuộc
về ngươi và gọi là chân khí. Nhưng lượng khí mà ngươi điều khiển được quá yếu
so với dòng hắc khí đó. Một khi ngươi đưa chân khí xuống cánh tay phải thì
cũng là lúc ngươi kích thích cho hắc khí hoạt động chiếm lấy cơ thể của ngươi.
Đến lúc đó ngươi sẽ chết!”
Ánh mắt quả quyết của Sơn thần hòa với ánh lửa lập lòe khiến cho Đằng Long sợ
hãi và cam chịu. Thế là hết, rốt cuộc thì y vẫn hoàn yếu đuối, vẫn chỉ là một
đứa trẻ có thể chết yểu bất cứ lúc nào.
“Nhưng ta đã hứa dạy ngươi pháp thuật để phòng thân…”
Sơn thần lên tiếng, tiếng nói ấy làm cho Đằng Long lại rạng rỡ. Miễn là được
Sơn thần chỉ dạy thì cái gì y cũng sẽ cố gắng học.
“Sức mạnh tinh thần ngươi không thể sử dụng thì hãy học cách sử dụng sức mạnh
thân xác.”
“Là gì? Là gì vậy?”
Đằng Long nhổm hẳn người dậy. Niềm phấn chấn giúp y không còn cảm thấy đau
nhức vẫn còn tồn tại ở trong cơ thể.
“Chính là sức mạnh cơ bắp của ngươi. Là những đòn đánh bình thường mà ngươi có
thể sử dụng. Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, nhà ngươi nhất định sẽ mạnh lên
thôi.”
Đằng Long gật gật đầu, đôi mắt long lanh. Dòng máu hào sảng tiếp tục trào dâng
trong y.
“Thế nào? Có muốn học không?” Sơn thần hỏi lại.
Đằng Long gật đầu ba cái và nói:
“Con sẽ cố gắng học! Nhưng mà… không dùng được phép thuật thì chẳng oai phong
chút nào!”
“Chỉ cần ngươi luyện tập thể chất có thành quả. Ta tất có cách giúp ngươi học
được phép thuật.”
Sơn thần động viên Đằng Long nhưng ngài biết rõ có lẽ y chẳng bao giờ có được
cơ hội học phép nữa rồi. Chắc chắn! Chắc chắn điều đó không được xảy ra, một
là có thể Đằng Long sẽ chết, hai là y sẽ biến thành…
Sơn thần muốn y sống những ngày tháng tiếp theo vui vẻ nên nói như vậy để động
viên y mà thôi.
“Giờ thì… nhà ngươi muốn học loại nào?” Đằng Long tựa hồ chưa hiểu ý của Sơn
thần thì ngài nói tiếp: “Ngươi muốn chọn binh khí gì?”
Đằng Long nhớ lại trước đây, toán người đã vứt bỏ y, họ bên mình đều mang theo
một thanh kiếm, y nhìn vào đó và cảm thấy vô cùng oai phong lẫm liệt.
Không cần do dự thêm nữa, Đằng Long quả quyết:
“Con chọn kiếm!”
“Ngươi chắc chứ?”
Đằng Long gật đầu.
“Vậy thì từ mai ta sẽ truyền dạy kiếm pháp cho ngươi!”