10. Hỏa Phượng


Người đăng: phamtoan07101

Màn đêm tịch mịch, Đằng Long hai mắt nhìn chăm chăm lên bầu trời.

“Ngươi tìm được chưa?” Như Tranh lên tiếng hỏi.

“Vẫn chưa.”

Như Tranh hiểu rõ Đằng Long muốn tìm một nơi vắng vẻ để luyện kiếm. Từ nhỏ y
đã không muốn bị người khác chú ý. Ở Tiên tộc, nơi nào cũng đông người qua
lại, Đằng Long mấy hôm nay đi tìm một chốn yên ắng nhưng chắc vẫn chưa hoàn
thành. Chợt nhớ ra Tiên Quân tháp, Đằng Long nói:

“Mà ta tìm được một chỗ cho ngươi rồi đó! Tiên Quân tháp tầng hai – Hành Y
các, đó là nơi nghiên cứu y thuật. Nếu muốn ngươi có thể đến mà xem.”

“Thật không?”

“Nơi đó dành cho mọi người mà, ai ra vào chẳng được. Công nhận là nó vô cùng
rộng lớn, ngươi đọc cả đời có khi cũng chưa hết.”

“Vậy ngày mai ngươi cùng ta nhé!”

“À, cái thuật Cường cường gì đó ngươi đã luyện được chưa?”

“Cường Kiếm? Ta thấy Chử Minh, Mỹ An, Phụng Dương đều luyện được rồi. Mấy
người còn lại thì vẫn chưa.”

“Ngươi không luyện à?”

“Ngươi biết ta chỉ thích y thuật thôi mà, với lại ta không thể…” Như Tranh đột
nhiên tỏ ra lo lắng.

“Được rồi! Đi ngủ sớm, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến Hành Y các.”

“Ừ! Ngươi cũng ngủ ngon!”

Như Tranh vẫy tay chào và đi ngủ. Trong lòng thầm nghĩ Đằng Long chắc phải
ngồi một lúc lâu nữa, y vẫn vậy mà.

Buổi sáng, cả đội vẫn đến Thao Trường tập luyện. Lý Kiệt phân chia các đội tập
chéo với nhau. Đúng là oan gia, Hồng kì và Hắc kì lại chung một nhóm.

“Cho chúng nó biết thế nào là lễ độ đi chứ.”

“Phải đấy!”

“Chứ còn gì nữa!”

Tiếng nói mấy người Hồng kì vang lên và tất nhiên Hắc kì ăn no đòn thật. Thiệu
Bình đứng yên nãy giờ bỗng bước lên. Mọi người biết rằng lúc này hắn mới ra
tay, ai cũng nghĩ mục tiêu sẽ là Đằng Long nhưng không, người hắn chú ý đầu
tiên lại là Phụng Dương. Lấy tay chỉ vào nàng, Thiệu Bình cao ngạo:

“Nàng! Lên đây! Bọn chúng ăn no đòn rồi, tới lượt nàng!”

Phụng Dương bước lên. Thiệu Bình thực lòng rất muốn xem rõ khuôn mặt của nàng.
Thường ngày nghe cha nói, vị trí Tả trưởng lão lại do con bé này đảm nhiệm.
Phụng Dương rất hay phản đối quyết định của Hữu trưởng lão Ngưu Quảng, cũng
chính là cha của hắn làm hắn mất mặt. Hôm nay muốn nhân cơ hội hạ nhục Phụng
Dương để cho hả dạ. Hắn muốn mọi người thấy được Phụng Dương cũng chẳng có tài
cán gì mà ngồi lên vị trí trưởng lão.

Hai người chuẩn bị giao đấu. Thiệu Bình đã dùng chân khí bao trùm kiếm gỗ,
Cường Kiếm sẵn sàng sử dụng. Lần này nhất định vận hết kình lực mà ra đòn.
Thiệu Bình trù tính như thế sẽ đủ làm khăn che mặt rơi xuống. Đằng sau tấm vải
trắng thêu hoa ấy không biết là một dung nhan thế nào? Phụng Dương cũng trong
tư thế ra đòn, mành che khẽ bay trong gió.

Đòn đánh của Thiệu Bình xộc tới, Phụng Dương cảm nhận cơn gió thổi mạnh lên
mặt. Tiếp đó là cảm giác cổ tay đau rát, nàng phải thụt lùi về sau rồi ngã
xuống.

Đằng Long ở gần đó nhất, thấy chiếc mành che mặt phấp phới tung bay trong gió.
Chao ôi! Sao lại có người con gái đẹp đẽ đến thế? Nàng tựa như tiên nữ giáng
trần. Mày liễu thướt tha rủ xuống đôi mắt, hai gò má nàng điểm hồng, đôi môi
chúm chím. Nước da của nàng trắng muốt, trắng hơn cả tuyết, như thế mới xứng
đáng với một tuyệt thế dung nhan. Phụng Dương như nằm trong ánh lửa, như một
con phượng hoàng đầy mê hoặc. Mái tóc mây tung bay vội vã che đi dung nhan của
nàng, quần hồng phấp phới, nhan sắc rực rỡ chiếu rọi bốn cho làm chúng nhân
chẳng dám nhìn lâu. Quả thật so với Phụng Dương, bốn chữ “khuynh thành khuynh
quốc” còn vài phần thua kém.

“Chị Phụng Dương không sao chứ?”

Mỹ An chạy tới cùng mấy người trong đội đỡ lấy Phụng Dương. Thiệu Bình sau
giây phút tự mãn cũng hồn siêu phách lạc trước dung mạo tuyệt mỹ. Không thể
ngờ Tiên tộc lại có giai nhân thế này?

Phụng Dương sau đó từ từ bỏ đi, vì nàng chẳng muốn kẻ khác nhìn thấy mặt ngọc.
Ánh mắt mơ hồ cứ mãi đuổi theo hình bóng của nàng cho đến khi bóng dài thướt
tha lẩn khuất sau những làn mây.

Thiệu Bình tự mãn bởi hắn chắc mẩm mình là kẻ đầu tiên nhìn thấy dung mạo của
Phụng Dương. Nhưng không, hắn đã lầm, Đằng Long mới là kẻ được nhìn trọn vẹn
dung nhan ấy. Đằng Long cảm nhận trong tim nổ đùng một tiếng, dường như lớp
băng đông cứng đã bị phá vỡ, sóng xuân trào dâng. Sau khi Phụng Dương đi khỏi,
không khí trầm lắng một chút nhưng rồi nhanh chóng quay lại như cũ. Thiệu Bình
lại được nghe những lời ca tụng, nhờ có hắn mà cả đám tân binh được phen no
mắt.

“Này! Bị nàng cuốn mất hồn vía rồi sao?” Vũ Lâm đập vai Thiệu Bình làm hắn
quay lại.

“Người như thế mới xứng đáng hầu hạ ta đó!”

“Thiếu chủ, có ngày cái giọng cao ngạo sẽ hại người cho mà xem.”

“Hừ!”

Vũ Lâm khẽ thờ dài. Mỹ An nghe được câu thoại thì liền tức giận:

“Thiệu Bình! Ngươi cố ý phải không?”

“Thì sao? Ngươi có thể làm gì ta?”

Mỹ An dù là mỵ nương Tiên tộc tuy nhiên cấp bậc vẫn chỉ ngang hàng với những
tân binh. Thậm chí Thiệu Bình còn chẳng coi cô ra gì, bởi lẽ Hùng Vũ trong mắt
Ngưu Quảng cũng thế. Đáng lẽ Ngưu Quảng mới là Tộc trưởng, Thiệu Bình đã sớm
trở thành quan lang chứ không phải tên nhóc Hùng Việt ngu ngốc kia.

Thiệu Bình lúc này nhìn sang Đằng Long, hắn lại nảy sinh tà ý, việc bắt nạt
hay hạ nhục kẻ khác mới là thú vui của hắn.

“Các ngươi! Có muốn xem mặt thằng đó không?”

“Đúng đấy! Xem nó là cái thứ cổ quái gì.”

Thiệu Bình xộc tới, Vũ Lâm và đám người Hồng kì cứ thế hùa theo. Chúng thi
nhau túm lấy Đằng Long mặc cho y gắng sức giãy giụa. Cuối cùng thì Đằng Long
cũng bị túm chặt.

“Xem nào!”

Thiệu Bình giật mạnh khăn bịt mặt xuống, những vết sẹo nhăn nheo lộ ra, màu
trắng, màu đỏ loang lổ. Mỹ An nhìn thấy thì thất kinh, cả đội Hắc kì thất
kinh, cả đám tân binh cùng sợ hãi. Không ngờ khuôn mặt Đằng Long lại đáng sợ
đến thế, đúng là quỷ diện. Đằng Long hai mắt trợn tròn, ước gì có thể giết
chết thằng ranh Thiệu Bình. Này ngay tức khắc. Thiệu Bình bắt gặp ánh mắt ấy
thì vô cùng đắc chí.

“Đúng là thằng ngoại tộc, không có gì tốt đẹp. Một con quái vật không hơn
không kém. Ha ha.”

“Đúng thế! Đúng thế!”

Vài người khác thì tỏ vẻ ái ngại.

“Thảo nào hắn suốt ngày che mặt.”

“Quả là đáng sợ mà!”

Mỹ An thấy mọi người xúm lại như muốn xâu xé Đằng Long thì động lòng trắc ẩn.

“Các ngươi làm gì thế? Mau thả ra! Thả ra!”

Cô chỉ mấy người đang giữ Đằng Long, bọn chúng thấy vậy cũng đã buông tay. Mỹ
An nhặt tấm khăn che mặt lên cho Đằng Long.

“Ngươi không sao chứ?”

Đằng Long không nói gì, cũng học theo Phụng Dương mà bỏ đi. Mỹ An thấy vậy thì
liền đuổi theo, cô thiết nghĩ Đằng Long bị mấy tên kia lôi ra làm trò, hơn lúc
nào hết y đang cần người chia sẻ.

“Ngươi có sao không?” Mỹ An lật đật chạy theo nhưng Đằng Long chẳng thèm đáp
lại, Mỹ An bèn kéo áo của y và giận dữ quát: “Này! Ta đang nói chuyện với
ngươi đấy!”

“Không cần ngươi thương hại. Biến đi cho khuất mắt ta.” Đằng Long giật lấy
chiếc khăn trong tay Mỹ An.

“Ngươi…”

Cô gái dậm chân bành bạch xuống đất ấm ức. Có ý an ủi mà y còn nói những lời
khó nghe. Thật chẳng ra làm sao? Nhưng Mỹ An không lấy làm giận Đằng Long, dù
sao cô cũng hiểu được hành động của y. Thôi kệ, Mỹ An bèn quay trở về không đi
theo nữa.

Đằng Long đi trong vô thức, đôi mắt của y hờ hững nhìn vào hư không. Chẳng mảy
may chớp mắt lấy một cái, cứ thế cúi đầu bước đi. Không hiểu sao Đằng Long lại
đến bên bờ hồ nọ. Hôm nay không còn màn sương che phủ, Đằng Long có thể nhìn
thấy mặt nước xanh ngắt không một gợn sóng. Hai bên hồ có những rặng lau um
tùm, khu vực quả thật vắng vẻ hết mức. Đằng Long tìm bãi trống ngả lưng, những
bông lau trắng lập lờ đung đưa trước gió. Hướng thẳng nhãn quan lên bầu trời
xanh thẳm, Đằng Long muôn phần thoải mái.

“Tại sao lại không đánh hắn?”

Đằng Long giơ cánh tay phải rồi nhìn những vòng vải trắng vẫn đang quấn quanh.

“Sợ hay không sợ? Ta sợ nhỡ đâu không kìm chế được, nhỡ đâu giết hắn thì sao?”

Hai bông lau tách ra để cho ánh sáng mặt trời chiếu xuyên xuống mắt.

“Có nhiều lúc ta đã nghĩ, mặt trời luôn chiếu ánh sáng khuất phục chúng nhân?
Thế nhưng ta lại có thể nhắm mắt. Một ngày nào đó nếu như ai nấy đều bị phong
bế nhãn quan, vậy thì mặt trời tồn tại há còn ý nghĩa gì chăng?”

“Vòm trời đương nhiên rất cao! Bản thân con người không thể với đến được trời
cho nên diệm dương thỏa sức chiếu sáng? Ta làm được không? Ta sẽ khuất phục
bầu trời?”

Rắn là một loài cảm ứng thân nhiệt qua da, có một con rắn đang muốn bơi xuống
hồ nước. Phì, phì! Con rắn ngóc đầu ngẩng dậy, nó không tiếp tục bò sao? Bởi
vì trời nóng nên rắn muốn tìm nơi nào mát mẻ, hồ nước đúng là một điểm hợp lí.

“So với ánh sáng, bóng tối có phần dễ chịu hơn hẳn. Bởi vì trong tối ta không
thể nhìn được thấy bản thân. Ta không muốn! Đôi khi ta sợ ngay cả chính mình.”

Không cần bò nữa, chỗ này còn mát hơn cả hồ nước ý chứ. Con rắn bò sát đến vật
thể lạ đang nằm chắn lối. Tiếp đến nó liền quay đầu cuộn tròn, chiếc lưỡi của
nó thò ra thụt vào theo từng nhịp điệu. Ôi, hàn khí thật dễ chịu làm sao!

Bóng tối và hơi lạnh đều rất dễ chịu, bởi vậy nhịp điệu của chúng sẽ là rất
êm?

Đằng Long đã ngủ được bao lâu rồi?

Chợt mùi hương thoang thoảng bay ngang, mùi hương dễ chịu này đang hòa vào
trong gió. Đằng Long lại nghe có tiếng bước chân bên cạnh, y mở mắt ra thấy
được một trang tuyệt sắc giai nhân.

“Phụng… Phụng…”

Trời ạ, Đằng Long còn chẳng nhớ nổi tên nàng là gì cơ chứ?

“Phụng Dương!” Thanh âm trong trẻo vang lên như giọt nước rót vào tai Đằng
Long.

“Ta chưa nằm như thế bao giờ?”

Nàng khẽ ngồi xuống bên cạnh Đằng Long, mùi hương bay đến thơm nức, thì ra nó
được tỏa ngát từ người con gái. Không hiểu sao đối với Đằng Long nàng lại có
thể chẳng chút kiêng giè. Phóng tầm mắt ra đằng xa, Phụng Dương hôm nay mới
biết một nơi thanh tịnh đến thế ở bên bờ hồ, thanh tịnh từ trời đất, từ lứa
đôi.

“Ban nãy… không… không sao chứ?”

Đằng Long mãi mới thốt một câu, thật kì lạ, trong lòng y bỗng thấy mình xao
xuyến. Rồi lại nghĩ đến Thiệu Bình mà căm tức. Tự nhiên Đằng Long chợt lóe lên
một suy nghĩ, tự hứa với bản thân không để những chuyện tương tự xảy ra lần
nữa. Hứa xong lại thấy mình thật ngu ngốc. Nàng che mặt đi cốt là không muốn
người khác thấy được dung nhan tuyệt sắc, ấy vậy mà còn hỏi nàng có sao hay
không. Chắc chắn là không vui rồi. Muốn mở lời nhưng lại chẳng thốt nên câu,
Đằng Long tay trái nắm chặt một chiếc khăn che Phụng Dương đánh rơi ban nãy.
Vốn định gặp lại sẽ trả cho nàng nhưng giờ đây, Phụng Dương đã có chiếc khăn
khác.

“Yên tĩnh thật!”

Bất chợt Phụng Dương cũng nằm bên cạnh, Đằng Long vừa bất ngờ vừa vui sướng.
Thì ra nàng cũng đâu xa cách vạn dặm như y tưởng tượng. Lồng ngực phập phồng,
Đằng Long hít hà thật lâu hương thơm mà nàng tỏa ra, lấy cho thật nhiều không
khí đất trời để lấn át đi cơn hồi hộp sục sôi. Thỉnh thoảng, Đằng Long quay
sang nhìn nàng, quả thực dung nhan tuyệt mỹ không phải để cho người khác nhìn
lâu.

“Ta sống ở Nguyệt hồ này. Mỗi khi trăng in bóng xuống nước, trông nó… thật
đẹp!”

Đằng Long lặng im không nói, thì ra nơi này là Nguyệt hồ, cái tên đẹp đẽ biết
bao. Đẹp như chính dung nhan của nàng.

“Ngươi phải đứng dậy mới thấy được chứ!”

Phụng Dương nắm tay Đằng Long kéo y dậy. Toàn thân Đằng Long ngây dại, tưởng
như có một luồng điện đi từ sống lưng lên tới đỉnh đầu. Ngọc thủ của nàng kéo
y đến sát bờ hồ như thể dẫn đến thiên nhai. Quả nhiên trời đất mỗi nơi có một
mảnh trăng treo, mỗi nơi một vẻ muôn phần tươi đẹp.

“Trăng trên cao và trăng dưới hồ thật đẹp phải không?”

Đằng Long vẫn ngây người ra, đối với y có một vầng trăng còn muôn vạn lần đẹp
hơn. Đó chính là khuôn mặt nàng.

“Về thôi!”

Thanh âm của nàng như một giấc mộng huyền ảo, lúc này nó muốn lôi kéo Đằng
Long ra khỏi một cơn mê sảng. Đằng Long không nhớ rõ mình đã ở đây bao lâu,
chìm đắm trong minh nguyệt tự khi nào, chỉ biết khi đứng dậy trăng đã lên cao
sừng sững.

Ước gì giây phút bên nàng có thể kéo dài mãi mãi?

Tư tình cũng rất êm!

Cả hai trở về khu Đệ tam, vừa thấy Đằng Long Mỹ An liền hỏi:

“Ngươi đi đâu mà giờ mới về?”

Chợt nhận ra ngoài Đằng Long còn có Phụng Dương, Mỹ An hơi cau mày.

“Phụng Dương! Chị và Đằng Long đi cùng hay sao?”

“Không! Chỉ là tình cờ thôi!”

Thì ra con gái, ai cũng có thể nói dối. Đằng Long khẽ mỉm cười trong bụng rồi
đi thẳng vào trong nhà.

“Hôm nay ngươi không đến Tiên Quân tháp với ta đấy nhé?”

Chết cha, Đằng Long quên béng mất lời hứa với Như Tranh.

“Ta… ta ngủ quên mất, ngươi… ngươi đừng có giận đấy nhé!”

“Thôi, mai đi cũng được.”

Như Tranh nói, tựa hồ khuôn mặt không hề biến sắc. Như Tranh không giận dữ
cũng chẳng trách móc.

Sáng hôm sau khi Đằng Long vừa mới bước ra cửa thì đã có người lên tiếng:

“Đằng Long! Không sao chứ?”

Đằng Long giật mình lùi lại phía sau và một chân co lên. Tiếng nói của Phụng
Dương làm y bất ngờ. Kế đến những người khác cũng nhìn chằm chằm vào y.

“Các ngươi làm gì? Định là gì hả?”

Nguyên do mọi người đều biết Đằng Long ngày hôm qua để lộ gương mặt dị tật của
mình. Ai nấy đều muốn hỏi thăm, Chử Minh lúc này vẫn đang luyện tập liền nói
vọng ra.

“Xem bộ dạng thế kia chắc là không sao rồi!”

Hôm nay không phải đến Thao Trường, mọi người tập luyện ở khu Đệ tam. Đằng
Long như thường lệ vẫn lười biếng nằm dài ra bàn, y chỉ nhìn ngắm xung quanh
mà không thèm đoái hoài đến luyện tập. Đằng Long xoay xoay chiếc cốc, tựa hồ
như đang miên man suy nghĩ.

Buổi chiều như đã hứa, Đằng Long đến Tiên Quân tháp cùng với Như Tranh. Một
người con gái áo trắng, dáng người nhỏ nhắn đang một mình chăm chú đọc sách.
Đôi mắt người này to tròn như muốn dán vào con chữ, Đằng Long ghé sát lúc nào
cũng không hề hay biết. Lúc sau ngẩng lên Như Tranh mới giật mình, đôi tay cô
vô thức lấy cuộn vải mà che ngay mặt.

“Đang đọc gì thế?”

“Thì sách về y thuật mà lại!”

“Có thú vị không? Xem cái nào.”

Đằng Long vơ lấy sách của Như Tranh. Lại ba cái thứ kinh mạch, huyệt lạc. Y
vừa mới đọc chúng khi còn ở Tàng Thư các nào ngờ trong Hành Y các cũng có. Đại
loại kinh mạch chính là con đường di chuyển của dòng khí, giống như dòng nước
chảy qua từng con sông vậy. Nhưng sông rồi sẽ đổ ra biển lớn, vậy “biển lớn”
của khí ở đâu? Sách này không viết. Thể chất và tinh thần mới là tổng hòa của
một con người. Trong cơ thể, chân khí cũng được vận hành như dòng nước vậy.
“Chỗ đi ra gọi là Tĩnh, trôi chảy gọi là Huỳnh, dồn lại gọi là Du, đi qua gọi
là Kinh, nhập lại gọi là Hợp”. “Huyệt là nơi tập trung chân khí của tạng phủ,
cung cấp nguồn cơ năng cho cơ thể con người”. Kinh chính là đường ống dẫn từ
huyệt này đến huyệt khác, dẫn dụ chân khí đi từ ngoài vào trong, từ trên xuống
dưới, từ dưới lên trên và từ trong ra ngoài. Do đó mà chân khí liên quan mật
thiết đến linh khí trời đất.

Đọc đến đây Đằng Long đã rối tung hết cả, khí trong cơ thể phức tạp đến thế
thì y cố học cũng chẳng nổi. Vậy mà Như Tranh vẫn say sưa, Đằng Long liền quay
sang hỏi:

“Phức tạp như vậy làm sao nhớ nổi?”

“Ngươi phải cố mà ghi nhớ chứ? Nó giúp ích rất nhiều trong việc trị bệnh đấy.”

“Ui giời, đối với ngươi thì được, chứ ta thì có tác dụng gì chứ?”

“Hì hì.”

“À, ta tìm được một nơi luyện tập rồi đấy. Chính là cái hồ chúng ta từng đến,
nơi đó gọi là Nguyệt hồ.”

“Vậy là ta phải mang cơm ra đó cho ngươi chứ gì?” Như Tranh khẽ thở dài một
tiếng.

“Trăm sự ngờ ngươi đó!”

Đằng Long nắm chặt tay Như Tranh điệu bộ như cầu xin ai đó, rồi cả hai lại
cười khúc khích.

Tối hôm ấy, Đằng Long trở lại Nguyệt hồ, đi sâu vào trong bãi lau, trên tay
cầm một chiếc gậy bằng gỗ. Lát sau, y cứ thế đánh vào một thân cây lớn. Đằng
Long đứng yên, hai mắt nhắm lại rồi vụt mạnh lên thân cây. Một, hai, ba… cứ
thế sau mỗi lần chát một tiếng là số đếm lại tăng thêm một.

“Đây là cách mà tên này luyện tập hay sao?” Lý Kiệt đứng lặng trên cây cao
quan sát.

Quả đúng như hắn dự đoán, Đằng Long luyện tập một cách điên cuồng. Lý Kiệt cảm
thấy thú vị và tò mò, đứa trẻ này dường như luyện tập chỉ theo bản năng, không
hề có sư phụ dạy dỗ. Đằng Long cũng chưa từng giao đấu thực sự bao giờ? Liệu y
có chắc chắn về bản thân mình không? Rất nhiều câu hỏi được Lý Kiệt đặt ra
nhưng không có lời giải đáp. Thể thuật, kiếm thuật? Không ngờ có kẻ quan tâm
đến chúng giống như ông ta, trong lòng Lý Kiệt có chút vui mừng. Đằng Long
không có chân khí nên y luyện kiếm từ bé. Xem ra kì sát hạch sắp tới sẽ không
nhàm chán như Lý Kiệt ban đầu vẫn nghĩ.

Chín trăm chín mươi chín, một nghìn… Một,… hai,… ba… Đếm đến đây thì có tiếng
chân đi tới. Như Tranh tay xách hộp cơm cho Đằng Long.

“Cơm đến rồi! Ngươi mau ăn đi!”

Đằng Long quẳng gậy gỗ xuống. Tiến lại mở hộp thì thấy cơm trắng, cá kho và
một bát canh. Đằng Long và lấy và để giống như người bị bỏ đói từ lâu.

“Từ từ thôi! Kẻo nghẹn!”

“Ngon thật đấy! Ngươi tự làm à?”

“Không ta thì còn ai vào đây nữa.”

“Ừ, nhưng mà ngươi đổi món đi được không? Ta ăn cá mãi chán rồi!”

“Lại còn đòi hỏi, cá tốt cho ngươi đấy! Ngồi yên nhé!”

“Hì hì!”

Như Tranh ngồi lại phía sau Đằng Long, dùng hai tay mềm mại của mình vuốt ve
tóc y. Mái tóc rối bù và bết lại vì mồ hôi. Cứ mỗi lần như vậy Như Tranh lại
chải tóc cho y, lâu dần cũng thành thói quen.

“Đầu ngươi như tổ quạ ấy, lại hôi nữa!”

“Lại nhờ ngươi gội cho rồi, hi hi.”

“Ngươi lớn bằng ấy rồi, không sợ con gái cười cho à?”

“Xì, bẩn thì gội cho sạch, có phải gội cho bọn họ xem đâu. Ngươi không cười ta
là được.”

“Hì!”

“Mà ngươi luyện tập đến đâu rồi? Ta có đọc hệ thống chân khí mà chẳng hiểu gì,
cái chỗ đi vào đi ra ấy?”

“Cái này… ta cũng không rõ. Ông không giải thích cho ta.”

“Không biết giờ này ngài đang làm gì nhỉ?”

“Long! Ta thấy nhớ ông, hay là chúng ta đi thăm ông đi!”

Đôi mắt Như Tranh bỗng chùng xuống, một cơn buồn bã lại nổi lên trong lòng hai
người thiếu niên.

Nỗi buồn cứ thế lớn lên khiến cả hai như dần im lặng.

“Được rồi! Được rồi! Chúng ta về thôi, cũng muộn rồi đó!”

Đằng Long phá vỡ sự im lặng ấy, y xoa xoa đầu Như Tranh làm cho tóc cô xõa
xuống cụp vào hai mắt.

Đêm đến Đằng Long đang ngủ bỗng thấy toàn thân lạnh toát, mồ hôi liên tục vã
ra. Trước mắt y như có một mành che phủ, không gian xung quanh mập mờ tranh
tối tranh sáng.

“Đằng Long! Ngươi đã tỉnh chưa?”

Âm thanh chỉ vang vọng đâu đó nhưng toát lên muôn phần hào sảng. Tiếng của ai
đây nhỉ?

“Kiếm thuật, nói cho cùng chỉ gói gọn trong hai yếu tố. Sức mạnh và tốc độ.
Nhà ngươi đã ghi nhớ cả chưa?”

Mắt của Đằng Long sáng lên, Sơn thần đang đứng ở ngay trước mặt.

“Con… con đã nhớ thưa ngài!”

“Tốt! Nên nhớ người mạnh hơn sẽ thắng, người ra tay nhanh hơn cũng sẽ thắng.
Nhưng dù là sức mạnh hay tốc độ, nó đều phụ thuộc vào bản thân ngươi.”

“Nhưng mà Sơn thần! Rốt cuộc là con nên chọn cái nào thưa ngài?”

Đằng Long chưa kịp hỏi dứt câu thì Sơn thần đã biến mất và y bừng tỉnh. Một
giấc mơ, giấc mơ gợi lại cho Đằng Long những điều Sơn thần từng chỉ dạy. Nó
cũng mang đến những điều băn khoăn. Người sở hữu đòn đánh vật lý mạnh mẽ chỉ
cần một chiêu thì sẽ kết liễu đối thủ, nhưng kẻ tốc độ ra đòn nhanh chóng cũng
có thể chiếm được lợi thế. Dung hòa được hai yếu tố đó thì tốt biết mấy. Một
đòn đánh đủ mạnh cần thời gian để tập trung sức lực, các đòn đánh với tốc độ
cao thường sẽ yếu dần đi. Phải làm sao đây? Trong đầu liên tục xuất hiện hai
từ sức mạnh và tốc độ. Luyện sức mạnh thì luyện thế nào? Tu tốc độ thì tu ra
sao? Quả thực Đằng Long chẳng thể có một lời giải thích rõ ràng. Mệt mỏi, Đằng
Long ngủ gục trên bàn đá cho đến tận sáng.

“Ngươi làm cái gì ở đây vậy? Dậy mau!” Mỹ An vỗ nhẹ vào má Đằng Long, lúc này
y mới bừng tỉnh.

“Ngươi không sao chứ?”

“À… ừ… ờ.”

Lấy tay quẹt lên miệng để lau rãi rớt đang chảy tong tong. Hành động này của y
khiến Mỹ An kinh hãi.

“Khiếp! Bẩn quá! Ngươi mau che cái bản mặt lại đi!”

“Không thích thì đừng có nhìn!”

“Ngủ cả đêm ở đây à? Ngươi mau lên, sắp đến giờ tập luyện rồi.”

“Ừ, ừ, lại tập luyện. Chẳng phải đến làm bao cát hay sao?”

Đằng Long uể oải đứng dậy. Một ngày luyện tập nhàm chán bắt đầu với y.


Phong Kiếm - Chương #10