Người đăng: yeunghiet
——»•°•°•«——
Đại hội trắc thí gồm hai phần:
Phần đầu tiên là trắc thí đấu khí, hay còn gọi là kiểm tra tu vi,
các thanh thiếu niên trong độ tuổi từ 8 → 20 tuổi - cũng là những
thí sinh sẽ tham gia luận võ tuyển sinh của Lãnh Hàn gia tộc - sẽ
lên trắc nghiệm đấu khí thông qua Trắc thí thạch. Phần thứ hai là
phần giao đấu kiểm tra khả năng thực chiến, thông qua đó đánh giá
năng lực và tiềm lực của thí sinh.
...
Lão quản sự mở ra quyển trục ghi tên các thí sinh dõng dạc đọc to
tên từng người: "Người thứ nhất, Lãnh Hàn Mộc Nam..."
Giọng nói vừ dứt một thân ảnh mặc lam y đã nhảy lên đài, sau khi
nghe lão quản sự chỉ dẫn liền đặt tay lên Trắc thí thạch, vận
chuyển đấu khí của bản thân đưa vào trong đó...
"Ấu khí Thất phẩm - cao giai. Đạt."
Giọng nói của quản sự bở vì cố ý dùng đấu khí khuyếch đại thanh
âm mà toàn bộ quảng trường không ai không nghe rõ. Vậy nên khi lão
đọc xong không ít ánh mắt liếc về phía Lãnh Hàn Mộc Nam, hắn chỉ
khoảng 13-15 tuổi đã có thể đạt tu vi như thế tin tưởng tương lai
không xa sẽ có thành tựu không tồi. Những lời bàn tán cùng tấm tắc
không nhỏ, Mộc Nam cũng có thể nghe thấy, hắn xoay người đầu ngẩng
cao kiêu hãnh xuống đài dưới con mắt hâm mộ của những kẻ đồng lứa.
"Người thứ hai, Lãnh Hàn Thiên Ngân"
...
"Ấu khí Bát phẩm - cao giai. Ân, không tồi. Đạt."
...
"Người thứ tám, Lãnh Hàn Yên Hy"
...
"Người thứ..."
...
Ngồi trên đài cao quan sát trắc thí một hồi, Băng Dạ nhíu mi nghi
hoặc. Dường như đám thanh niên đồng lứa với nàng đều không có ai
vượt qua giai đoạn Ấu khí tiến nhập Đấu sĩ thì phải? Vậy mà đám
người trưởng lão cùng gia chủ lại đều có vẻ rất hài lòng với
biểu hiện của bọn họ... Khoé môi không tự chủ nổi lên tia trào
phúng.
Đây chính là "thiên tài" mà bọn họ xem trọng sao? Nực cười thật.
Đại trưởng lão Lãnh Hàn Phong Khiếu ánh mắt khinh thường nhìn Băng
Dạ, giọng điệu rõ ràng là cố ý khiêu khích: "Ai, tiểu bối năm nay
thực lực không tệ, dĩ nhiên đều là cao giai hoặc trung giai Ấu khí.
Không như ai đó vốn là phế vật dù có tu luyện thế nào cũng không
lên nổi trung giai."
Lãnh Hàn Phong Thiên sắc mặt có chút khó coi, không thể tu luyện vốn
là nỗi đau mà hắn và Băng Phong đều tránh đề cập đến trước mặt Dạ
nhi. Đại trưởng lão vậy mà dám trước mặt hắn cố ý khiêu khích Dạ
nhi, càng ngày càng không để vị gia chủ này vào mắt rồi thì phải.
Lãnh Hàn Phong Thiên nheo mắt, nở một nụ cười lạnh lùng... nếu ngươi
đã không biết điều như thế, ta cũng không ngại đem thế lực của ngươi
dọn dẹp sạch sẽ...
"Người thứ hai trăm linh năm, Lãnh Hàn Băng Dạ."
Vị trưởng lão chủ trì dường như cũng giật mình vì cái tên mình
vừa đọc. Cả quảng trường ồn ào cũng nhất thời an tĩnh đến kì lạ,
hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía chủ vị - nơi Lãnh Hàn gia cao
tầng đang ngồi cùng nhân vật chính của sự im lặng này...
Tại An Lạc thành có ai không biết Lãnh Hàn Băng Dạ của Lãnh Hàn gia
là phế vật "ngàn năm khó gặp" chứ? Vậy mà nay còn muốn nàng ta lên
trắc thí...không phải Lãnh Hàn gia ngại danh tiếng quá tốt nên tự
tìm cách hạ thấp đó chứ?
Phong Thiên tức giận liếc nhìn đám trưởng lão hội, chuyện này chắc
chắn do bọn họ gây ra để hạ nhục Băng Dạ, chèn ép hắn. Nhưng khi
nhìn vẻ mờ mịt trên khuôn mặt đám trưởng lão cũng khiến ông nghi
ngờ... Thực sự không phải họ làm?
Lúc này bên cạnh Lãnh Hàn gia chủ, trước con mắt chú mục của hàng
ngàn hàng vạn người quan khán khắp quảng trường, Lãnh Hàn Băng Dạ
ngược lại hết sức ung dung bình tĩnh đứng dậy bước xuống trắc thí
đài.
Sự kiện ngày hôm nay sẽ là bước ngoặt trong cuộc đời nàng, cũng sẽ
là dấu ấn đậm nét xoá bỏ danh hiệu "Phế vật" để nàng chính thức
bước chân trên con đường cường giả chí tôn.
Khoé môi ẩn hiện nụ cười ngạo mạn mà xa cách, diễm lệ mà lạnh
lùng, tự tin bước từng bước trên con đường cường giả, Lãnh Hàn Băng
Dạ, ngươi có thể an nghỉ rồi, ta sẽ khiến toàn bộ những kẻ đã
từng khinh thường ngươi phải hối hận.
Hàng vạn người dường như bị khí thế của nàng làm cho kinh diễm, cả
quảng trường rộng lớn ngoại trừ tiếng bước chân của nàng hoàn toàn
không còn thanh âm nào khác.
————
Phong Khởi Khai Vân - Thủy Tịch Dạ Hàn.