Dị Thế (thượng)


Người đăng: yeunghiet

——»•°•°•«——

Băng Dạ nhẹ thở ra một ngụm trọc khí, khí tức toàn thân càng thêm
thanh thoát, làn da dường phát ra quang mang nhàn nhạt lưu chuyển, lại
càng có vẻ thần thánh, bất khả xâm phạm. Đôi mi dài cong vút như
cánh hồ điệp nhẹ nhàng rung động từ từ mở ra để lộ đôi mắt to
tròn trong suốt, lấp lánh tựa như một viên bảo thạch màu ám lam,
huyền mĩ, thâm ảo của nàng, sâu dưới đáy mắt không thể giấu được ý
cười mãn nguyện.

Nơi góc phòng, cạnh cửa sổ có đặt một chiếc ghế quý phi, trên ghế
một con hắc miêu từ hàng giờ trước vẫn an tĩnh nằm phơi nắng trên
chiếc gối làm từ thiên tàm ti trắng như tuyết mềm mại được Băng Dạ
đặc biệt phân phó người làm riêng cho mình nó hưởng dụng. Lười nhác
vươn vai đứng dậy. Tiểu thân thể màu đen của uyển chuyển thong dong
nhảy từ trên ghế xuống, không tiếng động tiến lại chỗ nàng.

Băng Dạ nhướn mi, đôi môi tuyệt mĩ nhếch lên thành nụ cười vui vẻ,
đưa tay ra ôm nó vào lòng vuốt ve. Hắc miêu cũng không có phản kháng,
ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, chỉ hơi cựa quậy điều chỉnh tư thế
nằm cho thực thoải mái.

Miệng nhỏ của nó hơi há ra, mấp máy...thế mà lại thực phát ra
tiếng! Hơn nữa cũng không phải là tiếng kiêu "meo meo~" như những con
mèo tầm thường mà là...một giọng nói của nam tử, hết sức trầm
ấm. "Thành công!?"

"Ân." Giọng nói Băng Dạ thực vui vẻ.

Nàng chính là "người" (thực ra là linh hồn mới đúng) mà chương
trước bị cuốn vào 'Lốc không gian' trong Cấm Đạo cùng Tử Thần Tập
Sự Trầm Mặc Nhiên.

Tính toán thời gian cũng đã được hơn 3 năm rồi kể từ khi nàng tỉnh
lại tại thế giới này. Khi đó mọi thứ đều xa lạ, nàng không còn là
linh hồn nữa mà một lần nữa sống lại... Tá thi hoàn hồn (dùng thân
xác người khác để nhập hồn sống lại). Nhưng trong đầu nàng lại có
những kí ức xa lạ của thân thể này... Băng Dạ không biết cũng không
hiểu vì sao mình có thể 'tá thi hoàn hồn' sống lại tại một thời
không khác, trong một thân xác khác. Bởi vì chuyện này quá phi thực
tế, nhưng nàng lại biết nếu mình đã chết mà lại được ban cho một
cơ hội sống khác thì không nên uổng phí nó.

Vì thế, Băng Dạ quyết định từ bỏ quá khứ của kiếp trước mà nàng
vốn chẳng nhớ chút gì, tiêu dao sống một đời sống mới.

Hắc miêu đang được nàng ôm trong lòng đây cũng không phải ai xa lạ mà
chính là Trầm Mặc Nhiên hoá thành.

...

Lại nói một chút về thế giới nàng đang sống, Băng Dạ phát hiện
bản thân mình thế nhưng xuyên đến thời không gian mà ngay cả Trầm Mặc
Nhiên cũng không biết là đâu... Nơi này tuy có vẻ giống thế giới cổ
đại nhưng lại không có dùng võ công và nội lực mà dùng một loại
năng lượng phi vật chất có tác dụng như nội lực trong truyền thuyết
của thế giới kia vẫn gọi, có thể ly thể hoá thành thực chất để
sát thương con người. Dạng năng lượng này có tên là "Đấu Khí".

(TTDH: Ta không biết giải thích về "Đấu khí" như thế mọi người có
thể hiểu rõ không nhưng nếu chưa rõ thì có thể tìm đọc những tác
phẩm huyền huyễn có viết về đấu khi để hiểu rõ hơn. Thí dụ như:
Đấu Phá Thương Khung, Đấu Thần,... Thế nhá. =)))

À, mọi người thắc mắc vì sao nàng lại nhớ về "cổ đại", "nội
công",... ở thế giới kia!? Vâng, mặc dù kí ức của nàng hoàn toàn
không có tý gì nhưng nàng lại nhớ về mọi thứ thế giới kia có (TV,
Facebook, xe máy, ô tô,...). Nếu không phải còn có Trầm Mặc Nhiên như
vậy chân thật tồn tại, nàng còn tưởng mình nằm mộng về thế giới
kia đâu...

Thế giới này tuy có vẻ giống cổ đại ở thế giới kia nhưng thực
chất lại là thế giới "cường giả vi tôn", ai mạnh kẻ đó có quyền.
Đấu khi mà nàng tu luyện cũng có thể xem là yếu tố quyềt định
"cường-nhược"của thế giới này.

Cấp bậc Đấu khí được chia làm nhiều cấp (đấu sĩ, đấu sư, đại đấu
sư, đấu linh, đấu tướng, đấu vương, đấu hoàng, đấu quân, đấu tông,
đấu tôn, đấu đế,...) mỗi cấp lại có cửu phẩm (nhất, nhị, tam,
tứ,... cửu phẩm), tam phẩm hợp lại thành một giai (hạ, trung, thượng
giai).


Phong Khởi Khai Vân - Thủy Tịch Dạ Hàn


Phong Khởi Khai Vân - Chương #3