Người đăng: yeunghiet
~~*
Trong không gian hắc ám vô tận bỗng vang lên giọng nói không lạnh không
nhạt của Băng Dạ: "Cấm Đạo là nơi như thế nào?"
Vị Tử Thần Tập Sự vẫn có thể cảm nhận được mình vẫn còn "sống",
ít nhất với một kẻ như hắn, sống chỉ đơn giản là có và còn ý
thức. Hắn cũng từng giống Lãnh Hàn Băng Dạ. Từng là một con người,
chết đi và mất hết kí ức, lạc trong Cấm Đạo này... Trong khi hắn
không hiểu và không biết mình là ai, nên làm gì thì Diêm Đế đã xuất
hiện, đưa hắn ra khỏi đây và cho hắn hai sự lựa chọn... Hoàn thành
nguyện vọng khi còn sống mà hắn từng tha thiết muốn hoàn thành
nhất rồi hoàn toàn tan thành hư vô. Hoặc chấp nhận sống một cuộc
sống mới, quên đi tất cả...
Hắn đã chọn điều thứ nhất. Hắn muốn biết lí do mình từng tồn
tại...
Hắn hiểu tâm trạng của Băng Dạ lúc này, nên rất bình tĩnh trả lời
nàng: "Cấm Đạo là một thông đạo nối liền với một không gian song
song cùnng tồn tại với thế giới cô từng sống... Là một cánh cửa
bất định... Ban nãy nếu cô không nhắc tôi chắc chắn sẽ không nhận ra
mình đã đi vào Cấm Đạo này. Dù sao nó cũng không cố định, bình
thường rất hiếm gặp."
Chính hắn cũng chỉ từng gặp một lần thôi...
Trong bóng tối không thể xác định được phương vị cố định của Băng
Dạ nhưng Trầm Mặc Nhiên cũng không rõ mình có gặp phải ảo giác hay
không nhưng hắn dường như nghe thấy tiếng nghiến răng "ken két" của ai
đó...
"Chúng ta cũng thật May Mắn đi... Hiếm gặp như vậy mà lại bị chúng
ta lại gặp phải... Không phải anh cố ý hại đời tôi chứ!?"
Trầm Mặc Nhiên có chút buồn cười "nhìn" Băng Dạ: "Hại đời cô!? Cô
chết lâu rồi thưa quý cô!" Huống hồ Cấm Đạo này phải là người có
duyên kì ngộ mới có thể gặp được đó.
Băng Dạ mở miệng muốn phản bác nhưng lại rơi vào trầm mặc: "..."
À phải rồi...nàng đã chết... Băng Dạ đột nhiên trầm mặc như vậy vì
nàng chợt nhớ ra nàng... chẳng nhớ gì hết... Không có bất kì cái
gì liên quan đến quá khứ trước khi chết của nàng lưu đọng lại trong
đầu... Cứ như toàn bộ kí ức của nàng đều bị xoá sạch...
"Trầm Mặc Nhiên, anh nói thử coi... Tôi là ai!?"... Vì sao phải tồn
tại!? Tồn tại vì cái gì!?
Nàng chợt nhận ra mình đang sợ hãi... Sợ hãi vì không rõ ý nghĩa
tồn tạo của mình...
...
Trong đại điện Phán Thần Điện của Phán Quan đại nhân -- người phán
xét tội lỗi mỗi sinh linh nơi trần thế khi họ xuống U Minh xin canh
Mạnh Bà để được đi đầu thai... --hiện giờ đang rất bất đắc dĩ nhìn
nam thần có vẻ đẹp yêu nghiệt đang chiếm giữ Phán Thần tọa của
mình để ngồi xem kính Vọng Tam Sinh.
"Ngươi có thể cầm nó về Diêm Cung của ngươi mà xem, ta còn đang làm
việc cơ mà, đừng cản trở thế."
Nam thần yêu nghiệt tay trái cầm kính Vọng Tam Sinh, tay phải cầm quả
táo đỏ mọng đang chễm chệ chiếm mầy Phán Thần tọa của Phán Quan
đại nhân kia, chính là nhân vật phong vân được mọi người khắp bốn bể
tám cõi tôn kính gọi là "Diêm Đế đại nhân"...
Khụ...
"Tiểu Tiểu Minh ngươi cũng quá khó tính đi, chỉ chiếm chỗ một lát
thôi mà, ngươi cũng biết phủ đệ ta ở tận tầng 18, bắt sóng thực hơi
kém..."
Phán Quan đại nhân bị Diêm Đế gọi là Tiểu Tiểu Minh khóe môi hơi run
run...rất muốn một phát chộp chết tên Diêm Đế này...cũng chỉ vì võ
công không bằng người. Minh Phong Quân khe khẽ thở dài ngạnh nuốt cục
tức xuống bụng.
"Haizz... Ngươi định sắp xếp nàng thế nào!? Hắn đã đi được gần 20
năm rồi, nếu muốn đưa đến nàng ta bên hắn... Sẽ gặp chút phiền phức
từ Thiên Giới... Nguyệt Lão tuy không đến mức can cấm Luyến Đồng chi
ái...khụ... Nhưng đám người Thiên gia lại tìm được cớ gây phiền
phức..."
Diêm Đế thu lại bộ dạng cợt nhả của mình, khuôn mặt trầm tư dường
như thực sự suy ngẫm... Quả thật hắn đang suy ngẫm.
Nhưng đến khi nghe được vấn đề hắn thực sự trầm tư, Minh Phong Quân
lại một lần nữa có xúc động muốn giết chết tên Diêm Đế yêu nghiệt
này.
"Ngươi nói xem nếu ta để hắn gần chết già mới cho hắn gặp nàng thì
sẽ thế nào nhỉ?"
"..."
Chúng sinh xếp hành dài ngoài Phán Thần Điện bỗng nghe thấy một
tiếng rống lớn, sánh ngang với tiếng búa Thiên Lôi của Lôi Thần trên
Thiên Giới...
"HẮC TÀ THẦN!!! NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!!!"
...
Trong không gian hư vô, Băng Dạ và Trầm Mặc Nhiên cũng xảy ra biến cố.
Cả hai đang trôi nổi trong vô định bỗng gặp một cơn bạo phong tựa như
muốn nuốt trọn tất cả mọi thứ.
Cả hai đồng thời kêu khổ...Bởi vì cơn bạo phong kia đang tiến dần về
phía họ...
Phong Khởi Khai Vân - Thủy Tịch Dạ Hàn