Trở Về


Người đăng: phongprok1

Khi trời tờ mờ sáng Death lặng lẽ rời khỏi căn nhà mình sống bao năm, đứng
trước cổng ngắm kỹ nó một lần nữa, trong mắt ẩn hiện tia không đành lòng.

Death không dám nán lại quá lâu, hắn sợ sẽ không giữ được quyết tâm mà tiếp
tục lẩn trốn, khẽ mỉm cười lần cuối cùng Death dứt khoát quay đầu rời đi.

Đi tới quán rượu quen thuộc trong thị trấn, Death hít sâu một hơi đẩy cửa bước
vào, quả nhiên thân ảnh ngày hôm qua giúp hắn khai sáng đầu óc và cũng là
người sắp lấy mạng hắn đã ngồi trước quầy từ lúc nào.

Biết Death đã tới nhưng Phong cũng không làm ra hành động gì mà chỉ tiếp tục
nâng cốc uống rượu, tay còn lại khẽ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh ý bảo "ngồi
xuống đây".

Do dự trong chốc lát, Death chậm rãi đi đến ngồi lên ghế, ông chủ quán hiểu ý
biến ảo hai tay thoáng chốc có một cốc rượu pha, nhiều bọt đúng theo sở thích
mà hằng ngày Death uống.

Tuy nhiên lần này hắn lắc đầu nhẹ giọng nói.

- Cho tôi một cốc giống như anh ta!

- Vậy chờ tôi một chút.

Chủ quán cũng không lạ với yêu cầu của Death, dù sao trận chiến ngày hôm qua
lão là một trong số những người may mắn được xem từ đầu chí cuối.

Lát sau, chủ quán đưa một cốc rượu tới trước mặt Death, nhìn hình ảnh phản
chiếu của mình qua mặt nước, có chút bình tĩnh, chút thanh thản và chút day
dứt.

Cười khổ trong lòng, Death bưng cốc rượu uống một hơi hết sạch, vị chát, vị
cay nồng chảy vào cổ họng khiến nó nóng ran lên. Chưa bao giờ Death được uống
ly rượu nào mạnh như này, hắn thầm mắng bản thân sao không chịu thử một thứ
tương tự trước đây nhỉ "thật con mẹ nó sảng khoái!!".

- Mùi vị thế nào?

Phong bất ngờ lên tiếng hỏi, Death khẽ giật mình nhưng sau đó cũng mỉm cười
gật đầu đánh giá.

- Rất khác, hơi khó uống nhưng lại rất ngon, rượu xuống bụng làm tôi cảm thấy
thật ấm áp, thoải mái...

- Cậu có thấy việc uống thử loại rượu mới này có giống với bản thân mình
không??

Phong tiếp tục đưa ra một câu hỏi khó hiểu, ban đầu Death nhíu mày ngẩn người,
bất quá rất nhanh hắn nhận ra ý của Phong là gì. "Không phải giống mà là rất
giống".

- Xong chưa!! Ra bến cảng!!

Để lại xấp tiền trên bàn, Phong đứng dậy bước ra khỏi quán.

Thấy Phong nói đi liền đi, Death ngoài cười khổ thì cũng chỉ có thể cười khổ,
hắn luyến tiếc nhìn ly rượu vài giây rồi cũng đứng lên đi theo Phong. Trong
lòng hắn thầm nghĩ có lẽ Phong không muốn giết mình ở đây cho nên lên thuyền
của gã là lựa chọn tốt nhất.

Tầm nửa tiếng sau, con thuyền to lớn nhìn có vẻ sang trọng của Phong hiện ra
trước tầm mắt hai người.

Khi tới gần Death chợt nghe có tiếng nói cười dễ thương phát ra từ bên trên
con thuyền, đồng tử hắn chợt phóng đại hết cỡ, đôi tai vểnh lên tập trung nghe
ngóng âm thanh quen thuộc đó.

- Anh ơi!! Có phải ra ngoài kia sẽ gặp được anh Botan không ạ??

- Anh ơi!! Ở chỗ của anh sẽ được chơi vui hơn vườn hoa phải không ạ??

- Anh ơi!!...

...

- Là tụi nhỏ!! Anh đã làm gì bọn nó???

Xác định được âm thanh giọng nói kia là của ai, Death nghĩ tới điều gì đó sắc
mặt trắng bệch, cặp mắt biến thành đỏ ngầu hung ác nhìn chằm chằm Phong, nếu
Phong không cho hắn một lời giải thích hợp lý thì hắn dù liều cái mạng ở đây
cũng phải lấy được vài ba miếng thịt trên người Phong.

- Không phải lên xem là sẽ rõ rồi sao??

Phong hời hợt nhún vai trả lời ngắn gọn, Death bừng tỉnh không nói lời nào
chạy một mạch lên đứng trên mạn thuyền nhìn xuống thân tàu rộng rãi, ở đó hiện
tại có một cái bàn tròn đầy ắp đồ ăn vặt, bánh kẹo nước ngọt và hoa quả không
thiếu món nào, ngồi quanh bàn là một đám trẻ con dưới mười tuổi đang thi nhau
bốc lấy đồ ăn, hai má phúng phính đứa nào đứa nấy phồng ra trông đáng yêu vô
cùng.

Trong số đó có cô gái nhỏ Misa, cô bé hai mắt long lanh to tròn nhìn Surudoi
cầu khẩn, liên mồm dò hỏi tin tức của Death. Akiko ngồi bên cạnh cũng vậy,
dường như mục đích của họ lên đây chính là Death chứ không phải vì đồ ăn hay
khung cảnh xinh đẹp nhiều trò chơi như mấy đứa trẻ khác.

Surudoi quả thật chịu không nổi ánh mắt tha thiết ngần ngận nước của Misa, hắn
bất lực béo béo má cô bé khẽ nói.

- Rồi!! Anh thua em rồi, thằng nhãi Botan gì đó lát nữa sẽ lên đây, em yên
tâm chưa.

- Anh Botan không phải thằng nhãi!!

Misa bĩu môi hờn dỗi ra vẻ không thèm đếm xỉa đến Surudoi, cô bé không thích
người khác khinh thường Death.

Ở bên kia, Death lúc này không kìm được lòng nữa rồi, đôi mắt bị bao phủ bởi
một tầng hơi nước, hắn quay phắt đầu rưng rưng nhìn Phong, khóe môi mấp máy
run rẩy.

- Anh...anh đây là...

- Hôm qua không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, rõ ràng tôi bảo về chuẩn bị
kỹ lưỡng để hôm nay tôi lấy mạng cậu, cậu chuẩn bị kiểu gì mà để tôi phải tự
tay làm hết vậy??

- Ý...ý của anh...không lẽ...

Toàn thân Death run lên bần bật nhịn không được quỳ sụp xuống đất, nước mắt
tràn ra như suối, trong cuộc đời hắn nước mắt trong hai ngày nay đủ nhiều hơn
gấp mấy lần từ bé đến giờ cộng lại, và tất cả chỉ bởi vì một người đàn ông
mang đến, vì những gì anh ta đã làm cho hắn. Death hiểu ra rồi!!

Phong mỉm cười bình thản nhẹ giọng nói tiếp.

- Mạng cậu từ nay không phải của cậu nữa mà là của tôi, tôi đã lấy đi mạng
của cậu vì vậy từ đây về sau cậu bắt buộc phải theo tôi. Còn về phần mấy đứa
trẻ kia xem như là món quà tôi tặng cậu đi...

Thời gian như ngừng lại ở một khắc này, từng chiếc lá bị gió cuốn bay khẽ đọng
lại giữa không trung, một người đàn ông đứng xỏ tay vào túi quần tươi cười vui
vẻ nhìn một người đàn ông khác đang quỳ dưới mặt đất liên tục dập đầu, nước
mắt nước mũi chảy dài lênh láng.

- Từ đây về sau...tôi nguyện trung thành với ngài, vì ngài tiêu diệt bất cứ
kẻ nào ngáng đường!!!

- Gọi tôi là thuyền trưởng!!

- Vâng!! Thuyền trưởng!!!

...

Đứng trên boong tàu nhìn xuống gương mặt hạnh phúc của Death khi đang chơi đùa
với đám trẻ, Phong bất giác ngẩng đầu lên trời thở dài cảm thán, "mấy đứa nhóc
bọn mày nhất định phải sống sót đấy nhé, nếu có khăn gì hãy nghĩ cách thông
báo cho người anh trai này biết,..."

- Đại nhân!! Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?

Đang lúc trầm tư, Surudoi một mực đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng kéo Phong
về thực tại, khẽ day day trán, bộ dạng mệt mỏi lộ rõ trên đôi mắt, hắn khẽ
nói.

- Quay về Amazon Lily đi, ta cần sắp xếp cho mấy đứa trẻ này, hơn nữa tính từ
lúc rời đi cho tới bây giờ cũng đã gần năm ngày rồi, về tới nơi có lẽ đã là
một tuần, đúng thời hạn ta đặt ra cho bọn họ.

- Vâng!! Nhưng vết thương của ngài hình như chưa được xử lý tốt cho lắm, hay
là để tôi băng bó lại cho ngài nhé.

Nhìn ánh mắt quan tâm của Surudoi, Phong cũng không từ chối, quả thật chỗ bị
đạn Demon xuyên phá vẫn còn đau âm ỉ, cực kỳ khó chịu, nếu không xử lý đúng
cách thì rất khó mà lành. Phong gật đầu ngồi xuống ghế.

- Ừ!! Phiền cậu rồi!!

- Hì hì!! Ngài không nên nói như vậy, đây là một chuyện vinh hạnh bao người
muốn làm mà không được nga!!

Surudoi hưng phấn chạy đi tìm bông băng và thuốc chữa thương, hắn cười cười
cởi áo cho Phong sau đó cẩn thận bôi thuốc, băng gạc, trình tự các bước thuần
thục và chuyên nghiệp như một bác sĩ thực thụ.

Đối với loại chuyện nhàm chán này Phong chả mấy hứng thú, hắn cần phải tập
trung suy nghĩ hướng đi tiếp theo trong khi chờ đợi con mồi mà Layla cung cấp.

...

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã hai ngày qua đi.

Amazon Lily, Phong trở về cùng một nhân vật mới thập phần mạnh mẽ và một đám
con nít, mới đầu bọn chúng còn e dè, càng về sau càng bạo gan gặp thứ gì lạ
cũng liến thoắng ngọt ngào hỏi, hòn đảo quanh năm chỉ có nữ nhân lui tới bỗng
chốc trở nên sinh động vô cùng.

Death cũng khá kinh ngạc khi Phong dẫn mình tới đây, đại danh của Boa Hancock
"Nữ Hoàng hải tặc" sao hắn có thể không nghe qua được. Thời điểm biết Hancock
còn là nữ nhân của Phong thì trong thâm tâm chỉ muốn mọc thêm vài ngón cái để
ca ngợi Phong "thuyền trưởng thật quá ngưu bức đi chứ, ác phụ đó cũng thu về
tay được, nam nhân trong thiên hạ chỉ xứng xách dép cho hắn".

Hancock, Hina, Ain và Angel quả nhiên không khiến Phong phải thất vọng, các
nàng sắp xếp mọi việc đâu vào đó, thậm chí còn bắt đầu quá trình vận chuyển
một ít nguyên vật liệu tới để xây dựng căn cứ hoàn mỹ.

Riêng Death nhìn dàn mỹ nhân hùng hậu đi theo Phong mà trợn mắt há mồm, không
ngờ là hắn còn đánh giá Phong quá thấp a...


Phong Du Lạc One Piece - Chương #64