Garp Thừa Nhận


Người đăng: phongprok1

Hai giờ sau, Chiến hạm hải quân cự đại cập bến đảo Yotsuba, vừa vặn trông thấy
con thuyền hải tặc khổng lồ cách đó không xa, luận về kích thước thì chiến hạm
của Garp to hơn một chút.

Nhìn lá cờ xương chéo răng nanh hoàn toàn xa lạ, Garp nhíu mày trầm ngâm thả
cước bộ hướng căn cứ nằm ở trung tâm ngôi làng đi tới.

Một Đại tá trực thuộc dưới quyền Garp và hàng chục Úy cấp, Sĩ quan cấp uy
nghiêm bước theo sau lưng ông. Những tấm áo choàng hải quân đại biểu cho thân
phận cùng niềm kiêu ngạo tung bay trong gió biển.

Qua chừng hai mươi phút, quảng trường rộng rãi hiện ra trước mắt mọi người,
Garp ung dung đẩy mạnh một cái, hai cánh cửa thép nặng nề bật mở, khí lực lớn
tới mức khiến cửa thép lung lay tưởng chừng như sắp bung khỏi tường thành.

Đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Phong bỗng cảm giác được một đạo ánh mắt sắc
bén quét về phía hắn, nội tâm vững vàng run lên liên hồi. Khí tức nguy hiểm
như cuồng phong loạn vũ chẳng mấy chốc bao trùm toàn thân hắn, đây là lần đầu
tiên Phong nhận biết được có nhân vật cường đại bậc này, không phải hắn cho
rằng không tồn tại kẻ mạnh kinh khủng mà là không nghĩ tới lại gặp sớm đến
vậy.

Bên kia Garp thong thả đi tới cũng kinh ngạc không kém, lão không ngờ người
dám tấn công căn cứ hải quân chỉ là một thằng nhóc trên dưới mười tuổi chưa
ráo máu đầu. Bất ngờ thì bất ngờ nhưng Garp cũng không để ý nhiều, tính tình
lão tùy tiện đương nhiên không quản kẻ địch là ai, nếu người đó gây ảnh hưởng
tới trị an và gây bất lợi cho chính nghĩa trong lòng lão thì lão không ngại
tống hắn vào ngục thất.

Phong mở choàng mắt đứng dậy, thấy nhân vật thuộc tổng bộ phái tới là Garp thì
nhịn không được hít vài hơi khí lạnh, nội tâm thầm nghĩ không phải đám người
cầm quyền kia quá coi trọng hắn rồi chứ. Trước mặt cường nhân như Garp, Phong
không dám đem quá nhiều tâm tư, vội vàng thu hồi ý nghĩ trong đầu, đứng nghiêm
trang chờ Garp tới.

Quét mắt một vòng, Garp tự nhiên là nhìn thấy Morgan đang nằm dưới đất thở hổn
hển, vẻ mặt thống khổ cực kỳ khó coi, suy nghĩ giây lát lão thoáng hỏi.

- Chuyện ở đây là sao??

Đừng nhìn Morgan thở hổn hển có vẻ đau đớn mà lầm, thực chất hắn đã không còn
thống khổ cực nhọc như lúc đầu nữa, trải qua hai tiếng đồng hồ, thực lực khôi
phục không ít, tự nhiên đau đớn cũng có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ áp chế. Hắn
làm vậy chỉ vì muốn che giấu nội tâm hoảng loạn không ngừng kia thôi, thời
điểm biết cấp trên sẽ tới thì hắn mừng thầm, nhưng tới lúc người xuất hiện là
Garp thì lập tức tâm tư dựa hơi tan thành mây khói.

Garp là người như thế nào trong quân đội không ai không biết, đối với kẻ lạm
dụng quyền lực như Morgan, Garp tuyệt đối thẳng tay trừng trị.

Ngay khi Morgan do dự không biết nên nói thật hay không thì Phong bỗng dưng
lên tiếng giải vây cho hắn.

- Tôi là Phong! Toàn bộ mọi chuyện đều là hiểu lầm.

- Hiểu lầm??

Đám hải quân vừa bị Phong củ hành cùng Morgan trợn mắt há mồm, kinh ngạc tới
đỉnh, chúng không hiểu vì sao Phong lại bỏ qua cơ hội đòi công đạo cho bản
thân mình. Dù sao hải quân cũng là thành phần gây chuyện, làm sai trước.

Riêng Garp nhìn sơ liền biết chuyện không đơn giản, nghe câu trả lời nước đôi
bán thể diện cho hải quân của Phong thì sinh ra hứng thú thật lớn, lão lớn
giọng hỏi.

- Không có lửa sao có khỏi, nói đi, chuyện xảy ra như thế nào??

- Ngài hẳn là Phó Đô đốc hải quân Garp!! Cách đây vài giờ tôi bắt được đoàn
hải tặc Kiba, muốn giao cho hải quân để đổi lấy tư cách gia nhập quân đội
chính quy, không cần phải thông qua cánh cửa tạp vụ như những người khác. Nào
ngờ vị Thiếu tá Morgan đây tưởng nhầm tôi là phần tử nguy hiểm, có ý đồ trà
trộn vào hải quân gây bất lợi cho họ, chuyện diễn ra về sau không tiện kể tiếp
nhưng kết quả thì ngài cũng thấy rồi đấy.

Phong trầm giọng kể rành mạch mọi chuyện, đồng thời híp mắt nhìn lướt qua từng
người lính hải quân, trong đó có cả Morgan. Ý vị không cần nói cũng hiểu "Muốn
vào tù thì các ngươi cứ việc bỏ ngoài tai lời ta vừa nói!!"

Garp nhếch miệng cười, trong lòng suy tư nội dung Phong vừa kể, phân tích nặng
nhẹ sau đó nhướng mày hướng Phong bước tới.

Bất chợt Garp dậm mạnh chân tung một quyền ba thành thực lực vào ngực Phong,
tốc độ nhanh hơn đạn bắn khiến Phong không kịp trở tay, rơi vào đường cùng hắn
đành cắn răng gồng người, chịu đựng một kích.

Phanh!!

Âm thanh trầm đục vang lên, Phong bị trọng quyền nện bay ra xa hơn hai chục
mét mới dừng lại, Garp đứng tại chỗ hà hơi vào nắm đấm, vẻ mặt đắc chí cười
to.

- Hahaha!! Nhóc con, hiểu lầm là một chuyện, đánh trọng thương toàn bộ lính
hải quân của một căn cứ, tội của mi không nhẹ đâu.

Đúng vậy, mặc dù có thể viện cớ hiểu lầm nhưng đả thương người của chính phủ
thì ít nhiều cũng phạm trọng tội. Bỏ tù Phong sao, Garp không nghĩ vậy, liếc
mắt sơ từ trên xuống dưới lão liền thấy được, Phong đích xác là một nhân tài
đáng để bồi dưỡng. Hơn nữa Garp muốn hạ bớt lòng kiêu ngạo của Phong xuống,
giúp hắn biết thế nào là điệu thấp bản thân, tránh gây rắc rối trong quân ngũ.
Cho ăn đòn là cách tốt nhất và cũng là cách Garp thường dùng nhất.

Đáng tiếc, Garp vẫn còn đánh giá thấp Phong nhiều lắm, luận thực lực có lẽ
Phong không phải nhất đẳng, tuy có Thập Đoạn đều là nhất kích tất sát nhưng
mặt bằng chung thì chưa xứng liệt vào hàng cao thủ. Về phần này hắn chỉ mới
mười tuổi, còn quá nhiều thời gian để phát triển.

Bất quá riêng về sức chịu đựng, độ bền, dẻo dai nếu hắn nhận nhì thì thiên hạ
có kẻ nào dám vỗ ngực xưng nhất. Không nói tới việc huấn luyện khắc khổ chống
đỡ thú dữ tấn công từ nhỏ, chỉ cần linh hồn mạnh mẽ, ý chí cường đại của hai
kiếp làm người thì Phong đã đứng trên hết thảy sinh vật trâu bò nhất rồi.

Nằm trên mặt đất không quá hai giây, Phong vận lực búng tôm, dùng tốc độ cực
hạn lao đến vị trí Garp đứng. Vẻ mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng trông thập
phần đáng sợ, mấy Sĩ quan cấp cao đứng sau lưng Garp bất giác rùng mình, theo
bản năng sinh ra chút sợ hãi đối với Phong.

Không nghĩ tới khí tức cường hoành kia lại đến từ một đứa bé mười tuổi, nếu để
không gian phát triển, điều kiện đầy đủ thì nó sẽ trở thành cái dạng tồn tại
kinh khủng gì nữa.

Đây là suy nghĩ đồng thời nổi lên trong lòng những người có mặt ở đây, kể cả
Garp cũng hai mắt tỏa sáng, nội tâm rung động với mầm mống tiểu yêu nghiệt
này. Tuy nhiên việc Garp đã quyết định thì không cách nào lung lay được.

- Nhãi con không biết sống chết, đến đây!!!

Hét lớn một tiếng, Garp xòe bàn tay từ trên cao bổ xuống, gọn gàng nắm đầu
Phong nện thẳng xuống đất, khiến mặt đất bên dưới nứt ra vài khe hở nhỏ.

Tưởng chừng Phong sẽ gục, nhưng không... Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi
người, hắn dùng hai tay cầm chặt vào từng đốt ngón tay của Garp, dùng sức lực
toàn thân bóp mạnh hòng kéo tay Garp ra khỏi đầu mình.

Garp cười ha hả túm đầu Phong quẳng lên trời sau đó đợi hắn rơi vào tầm ngắm
lập tức dùng bốn thành lực lượng, một quyền xé gió giộng vào bụng Phong. Đấm
hắn bay vào căn cứ, đụng sập một góc tường.

Trên đường bay, Phong ói ra hai ngụm máu tươi rồi mới "nhẹ nhàng" hạ lạc vào
đống đổ nát.

Khuôn mặt Phong trắng nhợt, trong lòng cười khổ không ngớt, mới hai đấm đơn
giản mà hắn đã thành ra cái dạng sống dở chết dở, xem ra trước đây mình đã tự
tin thái quá. Càng nghĩ Phong càng khao khát thực lực hơn bao giờ hết, hắn cắn
răng lung la lung lay đứng dậy.

Mặc kệ vùng bụng và ngực bị đấm lõm vào, Phong vẫn cứ hiên ngang đứng thẳng
sống lưng, vẻ mặt kiên nghị bất khuất. Không thể không nói bộ dáng bây giờ của
hắn làm cho không ít người rung động, bọn họ tự thẹn không cách nào làm được
như Phong, nhìn thương thế chủ yếu vào bụng là biết đứng dậy đã là một khó
khăn rất lớn rồi, đứng khom lưng chắn chắn là kỳ tích, còn mạnh mẽ ưỡn ngực
ngẩng cao đầu như Phong là lần đầu tiên họ thấy được.

Không nói hai lời, Phong giống một đầu mãnh hổ, ánh mắt sắc bén lợi hại lao
vút tới Garp, đau đớn đối với hắn mà nói chả tính là cái gì. Garp càng buộc
hắn phải khom lưng hạ thấp bản thân thì hắn càng muốn đứng thẳng tắp như cây
thương, chứng minh cho lão thấy niềm kiêu ngạo của hắn là bất diệt, không ai
động vào được.

- Thằng nhóc cứng đầu... Bất quá ta thích!!

Garp dừng cười, sắc mặt nghiêm túc, thời điểm Phong dùng nắm tay nhỏ bé oanh
tới thì lão chuyển thân theo một quỹ tích kỳ dị, nhìn thì chậm nhưng lại nhanh
vô cùng, nhanh tới mức thứ mà người quan chiến nhìn thấy chỉ là tàn ảnh. Một
cú đấm móc sáu thành lực lượng.

Chả khác gì quả bóng chày bay vút lên trời cao, Phong trợn mắt trắng dã bất
tỉnh nhân sự. Lúc hắn rơi xuống đất trở lại thì Garp đã đón sẵn nhẹ nhàng xách
hắn ngang hông, liếc mắt nhìn Morgan đang bò dậy sau đó xoay người rời khỏi.

Mấy Đại tá hải quân nhanh chóng khôi phục tinh thần vội vàng chạy theo, bọn họ
dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Phong, đã rất rất lâu rồi họ chưa thấy
Garp nghiêm túc như vừa rồi, dù là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng điều đó chứng
tỏ Phong được Garp chân chính thừa nhận. Kẻ được lão thừa nhận trên thế giới
chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, kể cả ba vị Đô đốc hiện tại thì người được
Garp công nhận duy nhất mình Kuzan, đơn giản bởi vì hắn hợp tính Garp, hai
người còn lại một kẻ quá lười biếng, hưởng thụ, một kẻ quá nghiêm túc, hà
khắc. Kuzan tuy có chút tùy hứng nhưng lúc cần thì vẫn hoàn thành nhiệm vụ,
hơn nữa hắn là người có trái tim nóng và cái đầu lạnh.

Thời điểm Sengoku chọn Kuzan làm Thủy sư Đô đốc tất nhiên là có sự đồng ý ngầm
của Garp rồi, "Anh hùng hải quân" tự nhiên là có phân lượng của nó, đâu phải
là cái danh hảo trống rỗng.

Những thủy thủ đoàn biết phận tự động tránh đường, im lặng bước theo Garp, một
lời cũng không dám nói.

- Xuất phát!! Tiến về đảo Dawn!!

Garp bất ngờ hét lớn một tiếng sau đó bước về phía chiến hạm, khuôn mặt rốt
cục xuất hiện nụ cười khả ố đầy tự tin thường trực. Đám hải quân thở phào nhẹ
nhõm, họ chỉ sợ lão đầu huyền thoại trước mắt làm ra chuyện điên rồ gì tiếp mà
thôi, nếu vậy thì căn cứ hải quân ở Shells Town do Morgan đảm nhiệm sẽ bị gỡ
bỏ, hoàn toàn xóa tên.

Sở dĩ Garp làm vậy là vì tôn trọng ý muốn của Phong, lúc hắn nói mọi chuyện
đều là hiểu lầm thì đồng nghĩa không muốn truy cứu hành vi xằng bậy của
Morgan. Tuy không hiểu tại sao nhưng nếu hắn đã muốn vậy thì Garp sẽ thành
toàn, bỏ qua không giáng tội Morgan nữa.

Garp nào ngờ bởi vì hành động nhỏ này mà về sau giúp cho Luffy đạt được một
người đồng đội dũng mãnh. Hết thảy hoàn hảo không vượt khỏi tính toán của
Phong, nếu không có lẽ hắn bắt buộc phải bắt Zoro đem tới trước cửa Luffy luôn
quá.


Phong Du Lạc One Piece - Chương #4