Người đăng: phongprok1
Phong nhìn bảy người hoàn thành đề mục mỉm cười hỏi.
- Còn dễ nữa không?
Trừ hina, sáu người khác lắc đầu như trống bỏi, đùa gì vậy? Giờ bọn họ thở còn
không ra hơi đây này, làm sao dám tự tin vỗ ngực nói bài tập đơn giản nữa chứ.
Nhất là Kanji, mặt mũi gã đỏ bừng kèm theo thở dốc liên tục, hồi nãy gã là
người đại diện hô hào đề mục quá dễ không có tính khiêu khích, hiện tại tự
thân cảm thụ được mới hiểu như thế nào gọi là "mệt chết người".
- Khà khà!! Yên tâm, tôi còn nhiều thứ hay ho lắm, lát nữa các cậu cứ từ mà
hưởng thụ nhé.
Nụ cười quỷ dị của Phong làm mọi người cảm thấy sởn hết gai ốc, trong lòng
thậm chí xuất hiện ý nghĩ hối hận vì đã tìm đến Phong nhờ hắn huấn luyện.
...
Ba canh giờ vừa qua đối với đám người Smoker chẳng khác gì sống trong địa
ngục, thể lực cùng sức chịu đựng của họ bị bào mòn đến cực hạn. Trên mặt đất
nằm la liệt người thương tích đầy mình, hầu hết là bầm tím hoặc trầy trợt
ngoài da.
Hina mím môi, trong lòng cười khổ, đoạn thời gian đầu nàng không khác mọi
người là bao, may mắn hơn họ vì nàng đã sớm thích nghi thôi. Lắc lắc đầu bước
lại gần Phong, miệng Hina khẽ mở, giọng nói có chút trách cứ.
- Anh cũng thật là, mọi người là lần đầu tiên luyện tập với cường độ cao, anh
không thể giảm bớt yêu cầu trong đề mục được à.
Phong ngẩng đầu thở dài một hơi, không nhanh không chậm trả lời Hina.
- Năm anh tám tuổi đã làm được những điều tương đương với họ, nếu họ không
thể tiếp tục thì anh cũng chẳng còn gì để nói, muốn đạt được sức mạnh đâu phải
chỉ có nhẹ nhàng hoàn thiện bản thân từng ngày là đủ, quyết tâm là thứ yếu,
liều lĩnh gan dạ dám nghĩ dám làm mới là điểm mấu chốt.
Hina cái hiểu cái không, thầm nghĩ lại mới thấy từ trước đến nay mọi chuyện mà
Phong làm có chuyện gì mà hắn không liều lĩnh đánh cược tính mạng đâu, hắn dám
làm những việc người khác không dám, dám nghĩ thứ người ta không tưởng tượng
đến.
Cái giá mà Phong phải trả hiển hiện ra đó, sống dở chết dở, thậm chí cách cái
chết chỉ còn nửa hơi thở, bù lại hắn nhận về thành quả tương đương to lớn vô
cùng.
Trầm mặc hồi lâu, Hina bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, nàng hưng phấn nửa
ngồi nửa quỳ bên cạnh Phong, hai bàn tay nhỏ bé, trắng mịn cầm lấy bàn tay
trái lành lặn của hắn nói.
- Anh ơi! Em có ý này, anh nghe thử xem có được không nhé.
Phong gật đầu miết nhẹ lòng bàn tay Hina khiến gò má nàng ửng hồng, bất quá
rất nhanh bị ý nghĩ kia xâm chiếm, quên hết vui sướng của bản thân.
- Anh thử hỏi ngài Garp và Nguyên Soái xem trong kho báu vật hải quân còn
thừa trái ác quỷ nào không, với thực lực của anh nếu có thêm năng lực ác quỷ
phụ trợ nhất định sẽ có bước đột phá lớn.
Nghe xong, hai mắt Phong quả nhiên sáng lên, không phải hắn chưa từng nghĩ đến
việc sẽ phục dụng trái ác quỷ, trong tâm trí của Phong không hề tồn tại cái
gọi là, đã ra biển thì phải biết bơi, hưởng thụ vui sướng khi được bơi lội, vì
vậy hắn không có ý định bài xích trái ác quỷ, ngược lại còn mong muốn có một
loại sức mạnh nào đó phù hợp để phát huy khả năng của mình đến đỉnh điểm, thậm
chí là vượt qua cực hạn.
Với địa vị của Phong bây giờ, hắn tin tưởng Sengoku và Kong sẽ không từ chối
lời đề nghị này, đây là sự tự tin chắc chắn vào bản thân.
Nghe có vẻ hơi ảo tưởng nhưng sự thật lại không khác biệt là bao, trong phòng
điều hành lúc này có tổng cộng năm người, một thiếu niên, hai trung niên và
hai lão niên.
Sengoku đẩy gọng kính trầm giọng nói.
- Cậu biết mình đang nói gì không??
- Nếu không biết thì việc gì tôi phải tới đây, làm sao có cuộc họp lãnh đạo
cao cấp này được?
Phong thản nhiên hớp ngụm trà chậm rãi đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh tự tin của
hắn chính xác là phát ra từ trong xương tủy, linh hồn, tuy trên người thương
tích cái nào cái nấy đều trí mạng cả nhưng hắn không có gì gọi là sợ hãi.
Định lực của Phong, Sengoku, Garp cùng Akainu đã tự mình kiểm chứng qua, cho
nên không bất ngờ lắm với thái độ của hắn, riêng Kizaru đang ngồi gác hai chân
lên bàn thì khác, hắn không hề kinh ngạc mà chỉ hứng thú đánh giá Phong từ
trên xuống dưới một lần nữa.
Sau khi nhìn sơ vài vòng, Kizaru tròn miệng lên tiếng, giọng điệu vẫn cứ lười
biếng cười cợt không thay đổi.
- Nhóc con, cậu muốn một trái ác quỷ từ chỗ bọn tôi, vậy thì hẳn phải hiểu
được rằng chỉ có những quân nhân xuất sắc cống hiến thật nhiều cho chính quyền
thì mới nhận được phần thưởng, mà trái ác quỷ chính là thứ quý giá nhất mà mọi
người hướng tới. Ngoại trừ mấy đứa nhỏ may mắn sở hữu được chúng từ bên ngoài,
hoặc do ông trời chiếu cố ra thì cho dù có là Phó Đô đốc cũng chưa chắc được
đặc cách nhận được trái ác quỷ như phần thưởng vinh dự.
Phong gật gật đầu tỏ vẻ ta đã hiểu, nhưng ngay sau đó hắn mở miệng nói ra một
câu kinh người.
- Đương nhiên tôi biết, bất quá so với giá trị của tôi thì một trái ác quỷ
không đáng để nhắc tới đi.
Kiêu ngạo, tự tin là vậy, nhưng bốn người kia lại không nảy sinh cảm giác chán
ghét. khó chịu chút nào, thậm chí còn có chút tán thưởng, thích thú.
Akainu vẫn luôn giữ trầm mặc từ đầu tới cuối lúc này bỗng dưng lên tiếng.
- Ở chỗ ta có hai trái ác quỷ lấy được từ trên người mấy tên hải tặc, cậu có
hứng thú thì theo ta đi xem thử.
- Tốt!!
Không do dự, Phong lập tức gật đầu, Akainu chủ động cho hắn phần nhiều là suy
nghĩ vì đại cục, tương lai của hải quân, tinh thần trách nhiệm của nhân vật
này phải nói là cao đến biến thái, dẫn đến cố chấp và cực đoan hơn những người
còn lại.
Sengoku một bên hơi trầm ngâm chưa có quyết định, lão vô tình liếc mắt nhìn
sang Garp bên cạnh, thấy ông ta hướng mình nháy mắt lia lịa, không cần nghĩ
cũng biết ý trong đó là gì.
Bất đắc dĩ Sengoku đành phải nói.
- Thôi thôi!! Cậu cứ qua chỗ Sakazuki xem trái ác quỷ của hắn là loại gì, nếu
không phù hợp thì tới tìm tôi, trong ngân khố quân đội có không ít.
Trong lòng Phong hưng phấn, thầm cảm thấy hôm nay là ngày may mắn, bất quá
ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì, nghiêm mặt đồng ý sau đó đứng dậy
theo Akainu về căn cứ của gã.
Căn phòng nhỏ chỉ còn lại ba người đối mắt nhìn nhau, Garp là người lên tiếng
trước.
- Này!! Nhìn mặt ông vậy hình như không tình nguyện cho lắm, tiếc món đồ chơi
vô nghĩa kia sao?
Sengoku cau mày hừ lạnh.
- Hừ!! Trong mắt ông trái ác quỷ là đồ bỏ nhưng trong mắt người khác thì nó
là cả một gia tài đồ sộ đó. Nắm giữ hoàn mỹ sức mạnh của nó thì thực lực cá
nhân sẽ đề thăng vô cùng khủng khiếp, chuyện này đừng nói rằng ông không nghĩ
tới đấy nhé.
- Ông nhìn tôi giống quan tâm lắm sao?? Hahaha!!! Nhắc cho ông nhớ, một trong
tứ hoàng hiện tại là thằng nhãi không hề nắm giữ thứ sức mạnh phiền phức kia.
À quên, còn lão già cường địch cũ của hai ta nữa chứ,...Hahaha!! Già rồi mau
quên thật.
Garp nói vậy, Sengoku cũng trầm mặc tỏ ý thừa nhận, Shanks và Rayleigh quả
thật cực kỳ mạnh mẽ, sức mạnh cùng với bản tính của cả hai khiến cho mấy lão
già lãnh đạo hải quân như Sengoku, Garp cũng phải nể trọng phần nào.
Có điều, trong lòng Sengoku vẫn còn chút vướng bận, nói khẽ.
- Đám trẻ bây giờ làm sao so sánh được với thế hệ huy hoàng thời đó được chứ.
- Hahaha!! Ông cứ chờ xem, đứa nhỏ tôi mang về thành tựu sẽ vượt qua chúng ta
cho mà coi. Trái ác quỷ mà ông đầu tư, dù có hoặc không cũng không làm thay
đổi được điều này.
Nói tới đây, căn phòng trở nên im ắng quỷ dị, ba người lâm vào trầm mặc chìm
đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
...
Trong lúc Sengoku và Garp đấu khẩu thì Phong cũng xem xét kỹ lưỡng hai trái ác
quỷ của Akainu, theo thông tin nhận được thì một quả hệ Logia, một quả hệ
Paramecia.
Trái Logia giúp người có năng lực biến thành sương mù, tương tự như khói nhưng
có phần mờ hơn và dễ nhìn xuyên thấu (Ae thông cảm, mình không biết tên trái
như nào nên chỉ có thể giới thiệu tác dụng thôi).
Trái Paramecia giúp người dùng sở hữu năng lực tương tự thuốc kích thích của
Ivankov, giúp bản thân cường hóa cơ bắp lẫn sức mạnh trong thời gian ngắn,
không tồn tại tác dụng phụ.
Phong đã suy nghĩ rất kĩ nhưng quả thật, hai trái ác quỷ Akainu đưa không có
tác dụng hỗ trợ to lớn đối với hắn, bất đắc dĩ đành phải thu hồi lòng tham,
quay trở về văn phòng tìm Sengoku để tới ngân khố tiếp tục chọn lựa.