Cố Gắng


Người đăng: phongprok1

Một lần bất tỉnh là ba ngày, đôi mắt nhắm chặt khẽ động rồi chầm chậm mở ra,
ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên qua ô cửa sổ làm Phong lập tức nhắm mắt trở
lại, mãi ít phút sau mới cảm thấy thích nghi lần thứ hai mở ra.

Hắn thử cố gắng cử động nhưng lực bất tòng tâm, đau đớn âm ỉ nhắc nhở vết
thương của Phong còn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt đâu.

Bất lực cười khổ, Phong bỏ qua chuyện muốn ngồi dậy vận động gân cốt, hiện tại
cử động đơn giản còn khó khăn huống chi tập thể dục.

Bất quá Phong nhanh chóng cảm nhận được cơ thể suy yếu trầm trọng, cổ họng có
chút khô rát do đã lâu không uống nước. Vừa muốn mở miệng nói gì đó thì cửa
phòng đột nhiên bật mở, một cô gái trẻ xinh đẹp và một ông già cao to lững
thững bước vào.

- Nhóc!! Mạng mi cũng lớn lắm đấy.

Phong mỉm cười không trả lời Garp ngay mà nhẹ giọng hỏi.

- Tôi hôn mê mấy ngày rồi?

- Cách đây hai ngày Chiến hạm đã đưa chúng ta trở về tổng bộ, tính tới hôm
nay thì anh đã hôn mê được ba ngày rồi!!

Hina khẽ dùng vạt áo che đi mấy vết băng bó nơi tay, nàng bưng khay bánh ngọt
và nước đến bên cạnh giường, mới chỉ vài ngày mà trông Hina sáng lạn hơn không
ít, làn da đặc thù dù có phơi nắng cỡ nào cũng không sạm đen, đây là món quà
Oda dành tặng cho toàn bộ nữ nhân trong thế giới One Piece.

Sau khi nghe Hina nói mình hôn mê tận ba ngày, biểu tình trên mặt Phong vô
cùng khó coi, hiển nhiên tác dụng phụ của "Cuồng Nộ" thật sự vượt quá xa dự
tính.

Đối với Phong mà nói, một phút, một giây cũng là thời gian vô cùng quý báu,
càng đừng nói là ba ngày thời gian, trong khi đó theo hắn cảm nhận được, dù là
một tuần sau Phong vẫn chưa chắc có thể đứng dậy nổi.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Phong càng thêm âm trầm đáng sợ, gân xanh đua nhau nổi
lên trên trán hắn.

- Chết tiệt!! Tôi không thể nằm đây quá lâu được.

Vừa nói, Phong gồng người, cơ bắp cùng xương cốt gãy vỡ căng cứng làm cho khắp
cơ thể tràn ngập cảm giác đau đớn, mồ hôi to cỡ hạt đậu điên cuồng chảy ra.

Hina và Garp nghẹn họng trân trối, không dám chậm trễ, Hina vội vàng chạy tới
đỡ lấy người Phong giúp hắn ngồi dậy, đôi mắt hoảng sợ nhìn Phong hỏi gấp.

- Anh vừa mới tỉnh đừng cử động nhiều, anh muốn lấy gì sao?? Em ở đây, anh
nói em sẽ giúp anh lấy được mà.

- Em đỡ anh đứng dậy, anh muốn ra ngoài hít thở chút không khí.

Dùng ý chí cường đại khắc chế nội tâm ham muốn tập luyện ngay bây giờ, Phong
cắn răng nhịn đau cầu khẩn nhìn Hina. Nàng vốn định từ chối thì bắt gặp ánh
mắt đáng thương kia, nội tâm lập tức mềm nhũn không sinh ra được nửa điểm
kháng cự nào.

Garp đứng trước cửa nhíu mày đánh giá Phong từ trên xuống dưới, lát sau mới
cất giọng khàn khàn.

- Mi cố ép bản thân quá mức sẽ gây ra ảnh hưởng lâu dài về sau, ta thấy cứ
nên nghỉ thêm vài ngày rồi tính tiếp.

- Đúng đấy đội trưởng!! Anh nên nghe lời ngài Garp an ổn nghỉ ngơi đi.

- Anh hiện tại đã là Đại Tá, thêm một bước nữa là trở thành người có thực
quyền trong quân đội, không nên vì...

Mấy người Smoker đứng bên ngoài nghe thấy Phong muốn rời giường thì nhao nhao
hùa theo Garp, ý bảo Phong nên giữ sức khỏe,... Nhưng không để Smoker nói hết
thì Phong đã lên tiếng cắt lời.

- Được rồi, mấy người muốn nghỉ ngơi thì cứ việc, chiến đấu thắng lợi các cậu
có quyền tự thưởng cho bản thân những ngày an ổn thoải mái, tôi tự nhiên không
ngăn cản. Có điều nhân tiện tôi nói luôn, trong khi các cậu đang nghỉ ngơi dậm
chân tại chỗ thì kẻ địch ngoài kia đang trở nên mạnh mẽ hơn, hiện tại các cậu
có thể thắng nhưng sau này chắc chắn sẽ không dễ ăn như vậy nữa đâu.

Nói xong mặc kệ đám người ngại ngùng cúi đầu, Phong đánh mắt ra hiệu Hina đỡ
mình ra ngoài, ít nhất không tập luyện được thì cũng phải làm một vài động tác
thể dục căn bản, nâng cao sức khỏe để tăng tốc độ khôi phục càng sớm càng tốt.

Trong mắt Garp lóe lên tia tán thưởng, vui mừng khó che giấu, mặc dù cách làm
của Phong không khiến lão đồng tình nhưng suy nghĩ cầu tiến, trưởng thành lại
làm Garp hân thưởng vô cùng, chính vì phần tính cách này mà Garp đồng ý dạy
riêng cho Phong, cấp đặc quyền tự do cho hắn, bởi lão biết áp đặt quy cũ chỉ
làm chậm trễ bước tiến của hắn mà thôi.

Đợi khi thân ảnh hai người sắp khuất sau dãy hành lang thì Smoker mới ngẩng
đầu vứt điếu xì gà trong miệng đi, quang mang kiên định chợt lóe, âm thanh
khàn khàn mạnh mẽ truyền vào tai đám đội viên xung quanh.

- Đội trưởng nói đúng!! Trận chiến vừa rồi thắng được hết 90% là nhờ vào đội
trưởng, chúng ta chẳng làm được gì có ích cả, nếu cứ vui vẻ hưởng thụ vinh
quang thì không sớm cũng muộn vầng hào quang này sẽ lụi tàn. Chúng ta phải cố
gắng phấn đấu nhiều hơn nữa để giữ vững nó, xứng danh tinh anh giỏi nhất lực
lượng hải quân lục chiến, không phụ lòng những người cần đến chúng ta và cả
đội trưởng nữa.

- Đúng thế!!!

- Smoker nói không sai!!!

Rất nhanh từng thanh âm hưởng ứng nối tiếp nhau vang lên, mấy người hạch tâm
thuộc "Danh sách bạc" đương nhiên không có ý kiến, suy nghĩ của họ tương tự
như Smoker.

Nhìn mọi người quyết tâm phấn đấu vương lên thì Smoker nghiêm mặt quát.

- Tốt!!! Chúng ta ra sân tập, trong thời gian ngắn nhất cố gắng bám theo bóng
lưng đội trưởng, tuyệt không thể để cậu ấy bỏ rơi chúng ta quá xa được.

- Rõ!!!

Đoàn người gần ba trăm ầm ầm hướng sân tập trong đặc khu của Garp chạy đi,
điều này làm cho lão binh lâu năm như Garp cũng thầm kinh ngạc, cảm thán.

- Xem ra lực ảnh hưởng của thằng nhóc đó quả là không nhỏ!! Zephyr, ông bạn
già à!! Tôi nghĩ không cần đến hai năm đâu, rất nhanh thôi ông sẽ phải chày
mặt ra năn nỉ được làm giáo quan cho nó, sự tiến bộ và phát triển của cậu bé
này không thể dùng định lý bình thường để hình dung nữa rồi.

Càng nghĩ Garp càng hưng phấn nhịn không được cười ha hả, Phong hùng mạnh vượt
xa tưởng tượng của mọi người chứng tỏ một điều, "mắt nhìn người của Garp cực
kỳ chuẩn xác, tiện tay liền nhặt về một cực phẩm trong cực phẩm".

...

Bên kia, Phong đứng trước sân tập rộng rãi hít sâu thở nhẹ vài hơi, nghe tiếng
bước chân rậm rạp dồn dập đằng sau, hắn không hề kinh ngạc mà chỉ cười nhẹ hài
lòng. Phong đoán trước sự việc cho nên vẫn thản nhiên, nhưng Hina ngây thơ
không hiểu chuyện gì vội vàng quay đầu nhìn.

- Đội trưởng!! Kể từ hôm nay hy vọng anh có thể giúp bọn tôi lựa chọn bài tập
phù hợp để nhanh chóng tiến bộ, yêu cầu có hơi quá nhưng tôi mong anh đừng từ
chối.

Smoker đi tới bên cạnh Phong nâng tay chào, vẻ mặt nghiêm nghị nói ra mong
muốn, Smoker đã hoàn toàn thay đổi từ khi Phong đến học viện, nào còn bộ dáng
cà lơ phất phơ hở chút gây chuyện như trước đây nữa. Trong nội tâm hắn luôn
thầm cảm kích và biến Phong trở thành mục tiêu theo đuổi của mình, Smoker nghĩ
rằng dù không đạt được thực lực sánh ngang với Phong thì ít nhất cũng phải đủ
sức bước theo sau lưng Phong, không thể để hắn bỏ rơi được.

- Được thôi!!

Phong sảng khoái đáp ứng, mấy cái này chả có gì để giấu diếm cả, hơn nữa mọi
người đều là đồng đội của hắn, giúp đỡ nhau cùng phát triển càng giúp ích cho
hắn về sau.

- Mọi người tốt nhất không nên mặc loại áo đồng phục để luyện tập, nam cởi
trần còn nữ thì mặc thêm chiếc áo thun thoáng mát. Tôi dặn trước tính của tôi
cực kỳ nghiêm khắc, đã không làm thì thôi, một khi đã làm nhất định không được
lùi bước, tất cả nghe rõ chưa!!!

- Rõ!!!

Sau mười phút chuẩn bị, 274 người đồng loạt thực thi mệnh lệnh Phong đưa ra,
xếp thành bốn hàng ngay ngắn.

Phong nhìn lướt qua một lần gật đầu hài lòng, giọng nói mười phần nghiêm túc
không cho phép cự tuyệt.

- Toàn bộ nữ cùng mấy mấy ông thể chất không được mạnh đứng sang bên trái.

Lập tức có 56 người di chuyển, trong đó có 24 nữ, hiển nhiên không thể thiếu
Ain, Layla, Kano,... mấy nhân vật nữ nằm trong "Danh sách bạc" thực lực khá
rồi.

- Hina, em cũng ra tập đi, chờ khi nào a khôi phục đủ sức luyện tập thì a sẽ
tập riêng với em.

- Vâng!!

Nghe Phong bảo tập riêng với mình thì Hina má hồng ửng đỏ, trong lòng ngọt
ngào không gì sánh bằng, nàng gật đầu nhu thuận chạy đi lấy một cái ghế để
Phong không phải đứng quá lâu.

Từng ánh mắt ghen tị đổ dồn về hai người.

- Tôi nói này đội trưởng!! Anh và Hina đừng có tình chàng ý thiếp trước mặt
bọn tôi nữa được không? Làm vậy thất đức lắm đấy!!

- Sao trong quân đội chỉ mình cậu được hưởng quyền tự do yêu đương như vậy
chứ?? Cấp trên đúng là quá thiên vị rồi mà.

- Ai, thiệt hâm mộ Hina, tôi mà là cô ấy thì...

...

Vô số thanh âm chỉ trích, đùa cợt vang lên khiến không khí nghiêm trang nháy
mắt bị phá hủy tan thành mây khói. Tuy nhiên mọi người cũng không dám làm loạn
lâu, mỗi người một câu phụ họa lẫn nhau sau đó tự giác im miệng không nói gì
thêm.

Phong thong thả ngồi xuống ghế do Hina mang đến khẽ cười nói.

- Mấy người khá lắm, không chịu giữ sức chốc nữa tập không nổi ngã lăn ra đó
thì liệu hồn với tôi.

- Được rồi!! Bây giờ lấy đệm mềm đeo quanh bụng rồi buộc bao cát 50kg vào,
đội 1 chạy quanh sân ba vòng, đội 2 chạy hai vòng. Thời gian hoàn thành là
10', vượt quá thời gian cứ một giây hít đất một cái.

Nghe nội dung đầu tiên có vẻ nhẹ nhàng, ai cũng biểu tình kinh ngạc, Kanji thể
hình to khỏe dựa vào lực lượng mà nổi danh nghi hoặc hỏi.

- Đội trưởng!! Đề mục có phải là dễ quá rồi không??

Ngoài trừ Phong và Hina, ai cũng gật đầu đồng tình với ý kiến của Kanji, bất
quá đáp trả bọn họ là nụ cười nửa có nửa không trên miệng Phong.

- Vậy sao?? Lát nữa ai cảm thấy đủ sức chạy tiếp thì tôi vô cùng hoan nghênh,
nói thẳng với sức tôi đây cùng lắm chỉ mang được 200kg chạy năm vòng thôi,
không nhiều hơn mấy người bao nhiêu cả. Nếu thấy mình chịu được trọng tải đó
thì cứ mang thêm 150kg nữa.

Nghe Phong nói vậy, có không ít người từ nghi hoặc chuyển thành hồi hộp, lo
lắng, sức mạnh của Phong không ai không biết, dù có mười người trâu bò như
Kanji hoặc Kyojin cùng hợp lực cũng chưa chắc quật ngã được Phong. Hắn mang
trọng lượng gấp bốn lần bọn họ mà chỉ chạy được năm vòng, chuyện này không có
khả năng a!!

Ngẫm nghĩ một hồi, không ai đưa ra ý kiến nữa, mỗi người tự buộc vào bụng bao
cát 50kg tiến tới vạch xuất phát. Con đường chạy rất rộng nên mấy trăm người
đứng xen kẻ vẫn không thấy chật chội chút nào.

Nhìn tất cả đã vào vị trí, Phong nhếch môi hét lớn.

- Chạy!!!

Lập tức 274 người đồng loạt phóng vọt đi, bất quá khi sợi dây thừng buộc nơi
bụng bị kéo căng thì toàn bộ người tham gia đều biến sắc. Tốc độ đang sung mãn
thì bỗng giảm gần phân nửa, bất quá cường giả như nhóm Smoker, Lucci,...thì
không bị ảnh hưởng quá nhiều, rất nhanh một đoàn hai mươi mấy người tăng tốc
bức phá bỏ lại đại quân phía sau.

Phong dựa lưng vào ghế lắc đầu cười cười.

- Chạy bền cự ly dài như vậy phải biết mình mạnh bao nhiêu, sức chịu đựng tới
đâu để cân bằng thể lực, cắm đầu chạy như điên thế kia thì cùng lắm là hai
vòng các người sẽ gục.

- A!! Hina ngoan làm rất tốt nha!!

Đôi mắt Phong sáng ngời nhìn chằm chằm thân ảnh đơn bạc chạy tầm giữa giữa
cách hai tốp dẫn đầu và cuối chót một đoạn. Người này chính là Hina, nàng hít
thở đều đặn giữ nhịp bước ổn định không quá dài, cũng không quá ngắn. Qua bao
ngày ở bên cạnh Phong được hắn chỉ dạy, và quyết tâm của bản thân, nàng đã cố
gắng và tiến bộ rất rất nhiều.

Đúng như những gì Phong nói, tốp dẫn đầu sắp hoàn thành vòng thứ hai thì đôi
chân đã bắt đầu nặng nề, vùng bụng bị dây thừng thắt lại cực kỳ khó thở, muốn
dồn sức di chuyển khắp cơ thể cũng là điều không tưởng. Cỗ lực lượng muốn kéo
bọn họ ngược về sau luôn luôn có mặt và mọi người cứ cảm thấy cỗ lực lượng này
đang không ngừng tăng lên. Gió mát vẫn thổi nhưng mồ hôi đã ướt đẫm cơ thể
những người ở đây.

Bảy phút trôi qua, chỉ còn vài người là còn chạy trên sân, hầu hết toàn bộ đều
đi bộ chậm rề rề, có người còn vừa đi vừa dùng tay kéo bao cát để giảm bớt
gánh nặng dồn xuống chân.

Hết mười phút.

Bảy người về đúng giờ, trong đó có Hina, Lucci, Smoker, Kanji, Ain, Stark cùng
Kyojin.

Mãi tận phút thứ mười hai số người còn lại mới về tới đích, lúc này bọn họ
chân chính hiểu được đừng nhìn sự việc đơn giản, thực chất nó tồn tại một vài
thứ khó giải quyết hơn những gì họ nghĩ nhiều lắm.


Phong Du Lạc One Piece - Chương #29