Người đăng: phongprok1
Qua hai ngày ở cùng với Hina, Phong chỉ nàng cách đề cao thể lực hiệu quả
nhất, đồng thời hướng dẫn nàng bảo trì thân hình hoàn mỹ, mấy cái kinh nghiệm
này hắn không thiếu.
Phong hiện tại đang đứng đối diện với Garp ở sân tập, trời trưa nắng nóng làm
hắn chảy mồ hôi ướt hết người.
- Trước tiên tôi muốn luyện tập sức chịu đựng, ông cứ việc thoải mái đánh
tôi, chỉ cần tôi không chết thì sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Phong, Garp nghiêm nghị gật đầu, lão hét lên một
tiếng vung nắm đấm to lớn nện vào mặt hắn, quyền phong như muốn xé rách không
khí phát ra những tiếng loẹt xoẹt.
- Nhóc con!!
Phanh!!!
Cả cơ thể nhỏ bé của Phong bậc mạnh nghiêng về bên trái nặng nề đập thẳng
xuống đất, mặt đất bằng phẳng hứng chịu cự lực nứt toát ra thành cái mạng nhện
lớn.
Hắn phun ra ngụm máu đặc lồm cồm bò dậy, gương mặt có chút anh tuấn nháy mắt
sưng phù như cái bánh bao. Nhìn thân hình Phong run lẩy bẩy khó mà đứng vững,
trong lòng Garp cảm thấy bất đắc dĩ nhưng đây là quyết định của Phong nên lão
không có ý kiến.
- Lại đến!!!
- Mẹ ngươi! Thằng nhãi điên khùng!!
Binh!!
Hai chân Phong gần như mất cảm giác, hắn cố gắng gồng mạnh hết sức có thể để
níu kéo bản thân không tiếp tục bay lui sau.
Phần bụng Phong lõm vào hình lòng chảo, cơ thịt xung quanh run lên không
ngừng, đau đớn hắn đang chịu thật khó diễn tả bằng lời. Khóe miệng Phong giật
giật kìm nén không cho phép mình phát ra tiếng rên dù là nhỏ nhất, những giọt
mồ hôi to cỡ hạt đậu nhanh chóng chảy đầy mặt hắn, thế nhưng trong đôi mắt
xanh thẳm thì lại hưng phấn dị thường.
Khả năng chịu đựng, đả thông khí huyết chính là những thứ Phong dự định sẽ đạt
được sau thời gian luyện tập với Garp. Muốn hoàn thành cần ít nhất một năm,
trong một năm tiếp theo Phong phải chịu nỗi đau thể xác hành hạ ngày này qua
ngày khác. Hắn tự tin bản thân sẽ vượt qua, có đau đớn nào mà hắn chưa nếm
trải.
- Đến đây!!! Đánh tiếp cho tôi!!!
Phong ngẩng đầu gầm lên, Garp cắn răng lao tới, phát động tấn công như vũ bão,
mỗi một quyền đều là năm thành lực lượng, đấm cho cơ thể của Phong nhấc lên
khỏi mặt đất, giữa không trung từng trọng quyền nện vào người hắn.
Mỗi khi ánh mắt mơ hồ sắp tan rã thì Phong lại dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi,
cưỡng ép bản thân thanh tỉnh không được phép gục ngã.
Mấy giáo quan đứng gần đó trợn mắt há hốc mồm, cuộc đời của họ còn chưa bao
giờ gặp một đứa bé nào đáng kinh ngạc như Phong đâu. Phải có nghị lực phi
thường bậc nào mới có thể giữ vững tâm trí không bị trầm luân trước vô số nắm
đấm của Garp???
Không tận mắt chứng kiến thì thử hỏi có ai tin đây??
Sau ba mươi phút đón nhận cơn mưa quyền kình, Phong chả khác cái giẻ lau nhà
bao nhiêu, khắp cơ thể hắn chảy đầy máu tươi đỏ rực nằm hấp hối dưới đất.
Garp bên kia hai tay bắt đầu run lên nhè nhẹ, mệt mỏi không cần nói cũng biết,
thậm chí da tay có chỗ bị trầy xước rỉ máu. Lão không hề dùng Haki, bởi nếu
buff Haki thì Phong chắc chắn phải chết từ sớm rồi.
Vốn Garp tưởng Phong sẽ yêu cầu mình dạy cho hắn tất cả những kỹ năng chiến
đấu, Haki, Lục Thức,... Không thể ngờ đến hắn lại muốn biến bản thân thành bao
cát cho Garp thoải mái tấn công. Trên đời làm gì có kiểu tập luyện phi nhân
tính như thế này, không một ai hiểu được dụng ý của Phong là gì cả.
Cảm nhận được Phong sắp đến cực hạn Garp nhíu mày trầm giọng.
- Hôm nay tới đây thôi!
Có điều ngay khi lão muốn rời đi thì đột nhiên sắc mặt biến ảo mấy lượt, cước
bộ cũng đình chỉ, bởi vì cách đó không xa, Phong đã đứng dậy rồi. Bộ dạng hắn
tàn tạ không chịu nổi, khiến người ta nhìn qua liền nảy sinh ý nghĩ chỉ cần
đụng nhẹ là hắn đủ chết.
Garp sắc mặt khó coi định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời kiên
định của Phong thì đành nuốt ngược vào trong. Lão biết Phong muốn đột phá cực
hạn, nếu vượt qua được thì hắn sẽ nhanh chóng tiến bộ, dễ dàng thích nghi với
thể trạng cơ thể, còn thất bại thì...
Tuy nhiên loại cực hạn này phải luôn đột phá cho đến một mức độ nhất định mới
được xem là thành công.
Không nói lời dư thừa, Garp nâng tay cách không đấm mạnh một quyền, lực lượng
của lão quá mức khủng khiếp dù là khoảng cách xa cũng có thể gây thương tổn
thực chất lên kẻ địch.
Ầm!!!
Thân thể tàn tạ yếu ớt bị lực trùng kích làm sống dở chết dở, dù vậy Phong vẫn
đứng vững nhìn chằm chằm Garp, chờ đợi đòn công kích tiếp.
- Thằng nhãi này điên rồi!!
Ầm!!!...Ầm!!!...
Từng đợt từng đợt nối đuôi nhau đánh lên cơ thể Phong...
Chừng hai mươi lần cách không ra đòn thì ngừng lại, Garp đã thấm mệt, hơn nữa
kẻ chịu trận là Phong bỗng dưng hai mắt phóng tinh quang, khối nhục thân đẫm
máu đứng thẳng tắp như trường thương. Hắn đã đột phá cực hạn thành công, tuy
nhiên rất nhanh hắn sẽ lâm vào trạng thái chết giả sau khi thời gian đột phá
thành công cạn kiệt.
- Lão già!! Cẩn thận, tôi không nương tay với ông đâu!!
- Hahaha!! Không nương tay thì thế nào? Mi làm gì được ta??
Garp vừa dứt lời thì trước mặt có thêm một thân ảnh nhỏ bé, một nắm tay nhỏ
nhắn đấm mạnh vào mặt lão. Garp khinh thường hừ mũi, tay trái ra sau nhưng đến
trước đấm bay thân ảnh nhỏ bé kia đi.
Vừa chạm đất Phong lập tức nhảy ngược trở lại, cú đấm của Garp dường như không
gây ảnh hưởng tới hắn, tuy nhiên tốc độ lại chậm đi rất nhiều chứng tỏ lực ảnh
hưởng không phải là không có.
Hai người một lớn một nhỏ lao vào nhau như hai đầu mãnh thú, điên cuồng đấm
đá, mà hầu hết người trúng đòn chỉ có mình Phong.
...
Chiến đấu mãi đến khi mặt trời sắp khuất dạng hẳn thì mới ngừng lại.
Garp thở phì phò xách Phong quay trở về phòng nghỉ, ném hắn lên giường như ném
túi rác sau đó xoay người rời khỏi.
Qua vài phút có hai nhân viên y tế đến kiểm tra vết thương băng bó cho Phong,
không nhìn thì thôi, nhìn rồi là hãi hùng khiếp vía.
- Cái này...cái này...
- Làm sao mà hắn có thể sống sót với đống vết thương đáng sợ này chứ??
Hai nữ y tế nuốt nước bọt nhìn nhau, bất quá bọn họ không dám chậm trễ, vội
vàng cầm máu băng bó cho Phong. Mọi thứ hoàn thành xong đâu đó thì hai người
mới lau mồ hôi rời đi.
Tầm bảy giờ tối, theo thói quen Phong chậm rãi mở mắt, cơ thể truyền đau nhức
thấu xương khiến hắn nhướng mày thống khổ.
- Xem ra chỉ có thể chờ đến trời sáng mới đi luyện tập tiếp được.
Hiện tại đến ngón tay cũng khó cử động nói gì tới việc hành xác quen thuộc.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cánh cửa đóng chặt hé mở, một thân ảnh lả
lướt bước vào phòng, nàng mặc một chiếc quần jean xanh đen bó sát làm bờ mông
tròn trịa nhếch lên cao, đôi chân dài miên man gọn gàng khoe cá tính.
Thân trên mặc đơn giản cái áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, nhìn sơ qua
không hề thấy mấy đường lằn áo ngực nổi lên.
- Hina??
- Ưm! Là tôi, ngài Garp bảo tôi qua đây chăm sóc cho anh.
Hina dịu dàng đáp, nàng nghe lời Phong vứt hết mấy cái áo ngực trước đây, bên
trong chỉ mặc áo thun bó sát đặc biệt mà hắn mua, nàng cảm thấy thoải mái hơn
trước nhiều cho nên rất ưa thích dần làm quen với "nội y" mới. Dù không có áo
ngực nâng đỡ, cặp gò bồng vẫn ngạo nghễ dựng thẳng làm độn lên một vòng tròn
to ngoài áo sơ mi.
Phong khó khăn lắm mới dời được ánh mắt khỏi bộ vị mẫn cảm do chính tay mình
gieo trồng, hắn dùng chút sức lực ít ỏi nói nhỏ.
- Cô đi lấy giúp tôi thức ăn được không?
- Đương nhiên là được!! Anh ở đây đợi tôi một lát.
Vui vẻ đáp ứng, Hina tựa cơn gió chạy ra khỏi phòng, không gian lần nữa lâm
vào yên tĩnh.
- Cô gái ngốc! Một ngày nào đó tôi không làm hải quân nữa thì cô có nguyện ý
từ bỏ ước mơ để theo tôi không?
Trong đêm tối tĩnh mịch bỗng phát ra tiếng thở dài.