Người đăng: phancuagio
Quyển I- Thành phố có màu hồng
Chương 3- Thanh Thị Tú
Hoàng Hiểu Đông chán đầy mồ hôi mà cười gượng nhìn cô gái hắn gọi là chị
Phượng, mặc dù nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ấy như dứt lời, hắn liền đẩy
xe đạp vào và đóng nhanh cửa lại, nhưng phía ngoài vẫn vang lên câu nói của
một vài câu chị Phượng mà hắn vừa gọi:
Đông, em lại như vậy cho nên em mới ế hai năm như vậy mà chưa có ai!
Đông chị vẫn chưa có người yêu mà sao em lại chê chị như vậy, nhan sắc của
chị cũng đâu có kém cạnh bất kỳ người con gái tuổi đôi mươi nào đâu!
Không phải chị có người yêu rồi sao, hôm qua em còn thấy anh ấy chở chị nữa
là!
Hoàng Hiểu Đông từ trong phòng mà hé cửa ngóc đầu ra phía ngoài, vẻ mặt hắn
không được vui nhìn chị Phượng đang lưỡng lự ngoài cửa phòng, nói rồi lại đóng
sầm cửa lại, nhưng phía ngoài cũng đã im lặng khiến cho Hoàng Hiểu Đông trong
lòng thở phào nhẹ nhõm vì thấy may mắn.
Thật ra cô gái kế bên phòng Hoàng Hiểu Đông cũng chỉ ở một mình giống như
Hoàng Hiểu Đông, tên đầy đủ của cô gái là Nguyễn Kim Phượng, nhưng vì cô gái
lớn hơn Hoàng Hiểu Đông vài tuổi cho nên hắn vẫn gọi cô gái là chị.
Trong căn phòng trọ chật hẹp của mình Hoàng Hiểu Đông cất balo mà tắm rửa, rồi
lại leo lên căn gác, hắn đang xem cuốn sách hắn mới mua mà giở từng trang đọc.
Một ngày cứ như thế lại trôi qua với hắn. Cũng đã tới ngày đầu tuần, Hoàng
Hiểu Đông lại tiếp tục công việc của mình tại Nhà Hàng Saigon Pumpkin, hôm nay
hắn lại làm ca sáng bảy giờ. Chính vì vậy, mà từ lúc sáu giờ hắn đã dậy mà
chuẩn bị tất cả rồi, liền rời khỏi nơi này bằng chiếc xe đạp của mình mà tiếp
tục bon bon trên đường.
Bình minh buổi sáng thật đẹp. Bầu trời dần lên, ánh nắng đang len lói chiếu
xuống dần dần tỏa sáng khắp nơi, mà đánh tan đi màn sương trắng vẫn cọc cạch
trên chiếc xe đạp đã theo hắn hai năm nay, và cũng đã không biết phải trải qua
bao nhiêu lần vào tiệm sửa xe, mà sửa chữa bằng cách vá lỗ xe đã bị thủng,
nhưng nó vẫn bền bỉ bên cạnh Hoàng Hiểu Đông.
Hoàng Hiểu Đông thở dài nhìn màn sương dần tan, những chiếc xe đang lưu thông
trên đường cùng hắn cho một ngày mới, hai năm trôi qua hắn vẫn đi làm trên con
đường này trong quen thuộc, chính vì vậy mà con đường này cũng đã không còn xa
lạ gì với hắn.
Tiếng đạp xe của hắn cũng đã ngừng, Hoàng Hiểu Đông đã tới trước nhà hàng nơi
bác bảo vệ đã đứng canh, trông giữ xe từ lúc nào, phía trong cũng đã xuất hiện
khoảng hơn năm nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị cho một buổi
sáng kinh doanh mới.
Hoàng Hiểu Đông liền để xe ở ngoài mà liền đi vào trong.
Đông, cậu mới tới sao!
Đông, hôm nay đi hơi trễ đó cậu!
Những nhân viên phục vụ phía trong có ba nam, hai nữ đã nhìn hắn trong chêu
ghẹo Hoàng Hiểu Đông chỉ cười trừ, nói nhanh trong bước chân lại đang đi nhanh
vào bếp.
Vẫn sớm mà đâu có trễ!
Tầng trên giành cho cậu đó!
Những tiếng nói đã ngừng khi Hoàng Hiểu Đông đã đi vào trong nhà bếp, thay đổi
y phục của nhân viên phục vụ phía trong phòng bếp, cũng đã có khoảng năm sáu
đầu bếp, đang tám dốc với nhau, khi chưa có khách, mặc dù tất cả nguyên liệu
đều đã chuẩn bị sẵn.
Cho nên khi Hoàng Hiểu Đông đi vào cũng không ảnh hưởng tới bọn họ, nhưng rất
nhanh hắn đã thay y phục xong, mà ra nhìn những nhân viên khác cũng đã bắt đầu
dọn dẹp phía ngoài, có người đã đứng quầy có người đứng nơi cổng như đợi khách
đến.
Hoàng Hiểu Đông liền đi lên tầng hai, nơi tầng hai cũng sạch sẽ mà không hề có
ai, nhưng lại có một nữ nhân viên đợi hắn sẵn nơi này.
Đông, cậu tới rồi sao!
Tú, cậu không xuống dưới phục vụ sao, nơi đây để mình trông được rồi!
Hoàng Hiểu Đông nhìn cô gái cũng mang y phục giống hắn nét mặt cũng dễ nhìn,
dường như tất cả, cô gái tên Thanh Thị Tú chỉ cười mỉm với hắn:
Hoàng Hiểu Đông gật gù nhưng rồi nhìn quanh nơi này đã được sắp xếp dọn dẹp mà
hơi kinh ngạc:
Thanh Thị Tú chỉ gật đầu, rồi đi tới nơi cửa chính trước đường, mà nhìn xuống
nơi để xe nhưng rồi lại không quay đầu mà hỏi hắn.
Hoàng Hiểu Đông trầm mặc chút ít lại nghiêng đầu, nhưng Thanh Thị Tú lại không
thấy được, hắn lại tới một cái bàn trong mười bộ bàn ghế, để phục vụ khách
trên tầng hai này, rồi liền đi tới cạnh Thanh Thị Tú mà cùng nhìn xuống dưới
mặt đường, nơi đang để xe cũng đã có một vài vị khách đang đi vào tầng một nhà
hàng như hắn, cũng chỉ lướt qua rồi nhìn về nơi xa trên bầu trời qua tấm kính
mà nói với Thanh Thị Tú:
Khiến Thanh Thị Tú nhìn Hoàng Hiểu Đông mà hơi quay đầu ngạc nhiên:
Cậu vẫn còn học sao!
Cũng đã được hai năm chỉ còn một năm rưỡi nữa là xong!
Hoàng Hiểu Đông gật đầu, khi mà Thanh Thị Tú lại im lặng nhưng rồi bất chợt
nói trong bỡ ngỡ:
Hoàng Hiểu Đông gật đầu nhưng rồi lại quay đầu nhìn nơi lối cầu thang đang có
vài người bước lên khiến hắn nói nhanh với Thanh Thị Tú vẫn còn đang lơ ngơ
ngác:
Hoàng Hiểu Đông dứt lời liền xoay người hướng nhanh về mấy vị khách đã đi tới
một cái bàn, Thanh Thị Tú cũng bị lời nói của Hoàng Hiểu Đông làm cho giật
mình mà quay đầu nhìn tới cạnh bàn nơi mấy vị khách “các vị cần dùng gì”.
Mấy vị khách chỉ gật đầu với Hoàng Hiểu Đông rồi cầm tờ thực đơn trong đó ghi
đầy đủ món ăn mà đưa cho hai người để lựa món, Thanh Thị Tú nhìn hắn như gật
đầu hiểu ý.
Chẳng mấy chốc, bốn năm vị khách đang ngồi ngay bàn cũng đã lựa chọn được món
ăn, mà chỉ từng món cho Thanh Thị Tú chuẩn bị, tờ giấy để ghi sẵn rồi liền đưa
cho Hoàng Hiểu Đông.
Hoàng Hiểu Đông liền cầm lấy rồi đi xuống lối bậc thang, nhưng khi hắn vừa
tiến xuống thì đã có một tốp vị khách vừa đi lên, nhưng hắn cũng không quay
lại vì đã có Thanh Thị Tú ở trên, hắn chỉ cầm tờ đơn ghi món ăn mà Thanh Thị
Tú đã đưa, tiến nhanh vào phòng bếp khi đã ở dưới tầng trệt của nhà hàng
Saigon Pumpkin này.
Nơi tầng trệt mười bàn thì cũng đã có năm bàn có khách bốn nhân viên phục vụ
cũng đều bận rộn, trong phòng bếp Hoàng Hiểu Đông đã đưa tới tờ đơn cho một
trong bốn người đầu bếp nơi này.