Người đăng: nguyenphidinh
Về đến căn cứ, việc đầu tiên nó làm đó là nằm ngủ li bì, kệ có hay không
chuyện xung quanh, sự mệt mỏi chiếm lấy cơ thể.
Nó cứ ngủ như thế được đã năm ngày, khi đói ăn, no lại ngủ, con gấu thì chả
cần ăn vẫn sống nhăn răng.
Tóc !
Một giọt nước rơi vào nó đang ngủ say, đánh thức nó bởi cái lạnh mà hạt mưa
mang lại. Tỉnh dậy thì thấy cây lá xác xơ, rơi rụng đều đều, cả cành cây nó
đang ngủ cũng sạch sẽ lá hoa.
Haizzz, mưa thế này chắc ta thành bùn nhão quá - Móc cây dù làm bằng lá cây
nó làm từ trước, phi xuống khỏi cây.
Dùng đất sét tạo cho ta một chòi nhỏ nào Thống, cả một cái bếp lò nữa, mái
nhà dùng lá dừa, có cả ống khói nhé ! - Chìa ba lô ra trước mặt ngáp một cái.
( Đang tạo dựng
5 phút e
Đã hoàn thành )
Nó chui vào bên trong căn lều với bốn vách bằng đất, mái bằng lá, việc đầu
tiên nó làm là tạo lò lửa.
Đóng sập cửa cây, Định tạo ra một vài lọ đất sét, vài tô chén dĩa các loại,
như một căn bếp xưa bập bùng hoả diễm. Nấu một vài con cá, tưởng như nấu canh
nhưng chỉ có cá và rau muống, nhạt nhưng dinh dưỡng đầy đủ.
Còn thử nướng vài ít thịt gấu, chỉ ăn hưởng thụ. Khi mà cơ thể bây giờ tàn tạ
một dạng, Phi Định chỉ có ăn và ngủ.
Nhưng hắn vẫn ra mé suối lạnh, cắt vài cây mây, tạo võng nhỏ để ngủ quên đời.
Lạnh giá kinh dị, áo ấm da gấu giảm đi một phần, nó còn tạo dây chuyền răng
gấu để cho đẹp, đội tấm da gấu còn nguyên đầu gấu hình dạng trên đầu, trông
như tù trưởng. Nhưng vị tù trưởng này chỉ biết nằm ngủ tại chỗ li bì.
Rồi mùa đông đã thật sự đến sau một tháng, có vẻ thời gian qua nhanh chóng,
lại còn thời tiết khắc nghiệt. Mọi thứ đều đóng băng, trước khi xanh tốt, bây
giờ trắng xóa băng tuyết, động vật cũng chả bén mảng, nhất là đây sườn núi
lạnh giá cực độ.
Lại có một nơi trên sườn núi, trước một cái chòi nhỏ, có một đống sào đang
treo lủng lẳng thịt cá, Định treo chúng lên để bảo quản trong mùa đông, khi
cần chỉ cần đem vào nấu nướng lên là có thể sử dụng, hạn chế hư thối.
Trong chòi thì lửa nhỏ bập bùng, không khí hơi se se lạnh, nhưng vẫn ấm áp đối
với thằng nhóc gầy gò đang đắp rất nhiều da thú trên người. Nó thật sự gầy gò
khi chỉ dám ăn một ít thức ăn nhỏ mỗi ngày, khi nghe Hệ Thống thông báo mùa
đông kéo dài tầm 3 tháng trở lên.
Graooooooooo !!!
Bọn sói tuyết, gấu tuyết, cáo tuyết, mọi động vật thích nghi được với mùa đông
đều gầm rú bên ngoài, thức ăn là đó, nhưng đối với một đứa trẻ ốm yếu thương
tật thì lại là quái thú một dạng, chả dám lộ mặt.
Có tiếng chim ríu rít hót trên cây, băng tuyết tan từ từ rơi xuống thành
nước, lại bốc hơi. Chồi non lại nảy nở, cây hoa lại tươi tốt, ong bướm lại tấp
nập, động vật khắp nơi tràn về khu rừng.
Thức dậy khi tiếng chim kêu ríu rít, ánh sáng xuyên qua kẽ lá của mái nhà
chiếu vào mặt nó, một cảm giác thật dễ chịu.
( 4 tháng dài hơn )
Chân tay cũng lành lặn hơn, đã đi gần như bình thường, cánh tay vẫn như bị gãy
mà cột lên cổ bằng dây.
Chẳng nói chẳng rằng, nó lại di chuyển ngược lên trên thượng nguồn con suối là
hồ nước lớn để làm tiếp công việc dở dang.
Mùa đông nước trong hồ đóng băng bề mặt, nhưng cá vẫn sống tốt, sinh con đẻ
cái ngập hồ, thường hay thấy ra đoạn suối phóng mình nhưng không thể bơi đi vì
cái đập nhỏ ngăn nước.
Động thực vật quanh hồ thì phát triển tốt vào mùa xuân, hoa lá nở rộ, chim
muông vui hót. Còn xuất hiện vài bầy thú vật nhỏ, dạo chơi bờ hồ, dụ dỗ những
loài to lớn hơn tới đây, mèo rừng, chó rừng, mãng xà kì đà các loại đều tập
trung tại đây.
Sau bao phen thập tử nhất sinh, nó nhận ra rằng cần phải có được một dụng cụ
tốt để có thể bảo toàn tính mạng, vì rìu tuy lợi hại nhưng chỉ đối với loại
mãng xà, đối với mãnh thú khác chỉ sắc bén hơn một chút.
Phi Định liền tiến về khoảng trống, nơi có nhiều cây gỗ nhỏ đang lớn cực nhanh
chóng từ những gốc cây hắn đốn hạ. Liền chọn vài gốc thẳng tắp, đều đặn mà đem
chặt đi, tướt bỏ lá cành, tháo bỏ vỏ cây.
Phần vỏ cây thì nó đem đi cất để tái sử dụng, phần đầu gậy cắt nhọn đi, tạo
hình thành mũi giáo, lại đem hơ lửa phần tay cầm, sau đó đem gậy đi mài dũa,
cho nó bóng loáng phi thường. Cả đầu gậy cũng được trao chuốt thành mũi nhọn.
Ba mũi giáo được hình thành, Phi Định chỉ đem đi một mũi bên mình, những cái
kia để dành lại chờ sử dụng.
( Hệ thống ta sau khi kích hoạt năng lực cho ngươi liền bị hạn chế sức mạnh,
vì khoảng thời gian đầu là giúp đỡ, sau khi kích hoạt sức mạnh được thì ta sẽ
không giúp đỡ ngươi tạo dựng vật phẩm được. Nhưng lại có nhiệm vụ giúp ngươi
sống đỡ chật vật hơn.)
( Nhiệm vụ: vứt bỏ rìu xuống lòng suối
Phần thưởng : Thạch Sanh phủ và quà kì bí)
Chỉ trong vòng năm giây, mặt nước liền có biến đổi. Ánh sáng bảy màu hiện ra
trong lòng suối.
Nhưng lại có chút thay đổi.
Từ trong mặt nước, một lão già hiện lên, trên tay cầm ba cây rìu, một Thạch
Sanh phủ, một vàng, một bạc.
Phi Định cười khổ, nó biết nhiệm vụ này là gì, và phần thưởng kì bí là gì
luôn.
Ngươi làm rơi rìu vàng hay rìu bạc ? - Ông bụt ồm ồm nói. Tay đưa ra hai
cây rìu.
Dạ không, con làm rơi cây rìu kia ạ - Nó chỉ về cây rìu sắt.
Hà ha ha, tốt lắm, tốt lắm, con rất thật thà, đây là phần thưởng cho con,
cả ba cây rìu. - Ông bụt trao cả ba cây rìu cho nó. Liền biến mất.
( Hoàn thành nhiệm vụ..... há há há )