Lần Đầu Gặp Robin


Người đăng: phihoang

Theo sự hướng dẫn của ông lão, Saint Ki đi đến được nơi đây, một ngôi làng nhỏ
khoảng gần 20 hộ gia đình. Đi một vòng ngôi làng Ki gặp rất nhiều người nhưng
chỉ Robin là chưa từng thấy, do mặc trang phục khá bắt mắt và đeo súng với đao
nên rất thu hút ánh mắt nhìn của những người khác nhưng Ki cũng không quan tâm
bọn họ, chuyên chú tìm mục tiêu của bản thân.

Nơi đây những người lớn thì bận rộn với công việc, còn những đứa trẻ thì đùa
giỡn vui chơi. Nguyên đám kéo nhưng kêu gào đi đánh ác quỷ: “ Cầm lên đá với
cây cẩn thận bị ác quỷ bắt được, đi đánh ác quỷ.”

“Đi! Đi đánh đưa con của quỷ, nó mọc ra rất nhiều tay.”

“Đi..”

....................

Ki cũng đi theo sau đám trẻ để tìm Robin nói không chừng còn làm cái anh hùng
cứu mỹ nhân đâu. Đi khỏi làng cách khoảng 100m gặp được một ngôi nhà nhỏ chắc
chỉ đủ cho 2 người ở,do sống ở biệt thự trên thánh địa Mariejosquen thuộc nên
nhìn căn nhà này Ki cũng không biết nên gọi nó là nhà hay không, nhà nhỏ không
bằng phòng ngủ của Ki nữa. Đến nơi đây bọn nhỏ dừng lại cầm đá và cây ném lên
trên cửa phát ra những tiếng: “Rầm...rầm...”.

“Két...két...”

Trong nhà chủ nhân cũng nghe được tiếng động nên mở cửa ra, chưa nhìn thấy
ngoài cửa đã bị một viên đá va vào đầu, lúc này Ki cũng nhìn rõ người đến là
một tiểu nữ hài tóc đen xõa dài sau lưng, mặc một chiếc váy màu tím, trên tay
còn cầm một cuốn sách không phải Robin là ai. Xác định đúng là người mình muốn
tìm, Ki lấy hai găng tay xuống treo lên dây nịt sau lưng( để lát sờ cho có cảm
giác), bước lên trước đi về phía những đứa trẻ kia muốn giáo huấn tốt bọn nó
một bài học để xoát độ hảo cảm với Robin lần đầu gặp nhau.

“Cái mệ gì! Có chút khí chất đàn ông có được hay không ak?” Chuyện là như vậy,
khi Robin mở cửa bị đá đập vào đầu khiến máu chảy ra mấy đứa nhỏ kia hoảng sợ
bỏ chạy, vừa chạy còn khóc lóc nữa. Ki chỉ mới bước ra một bước có được hay
không a.

Thấy những người khác bỏ đi hết Robin cũng chú ý đến Ki vì nơi đây ngoài Robin
chỉ còn lại Ki, nhưng nàng cũng không nói lời nào trực tiếp đóng cửa nhà.

“Từ từ! Đừng đóng cửa tôi có chuyện muốn nói.” Gặp Robin đóng cửa Ki nhất thời
quýnh, sợ hiểu lầm bản thân cùng băng với mấy đứa nhỏ lúc nãy.

“Có chuyện gì, nếu không có việc gì tôi đóng cửa.” Nghe Ki nói Robin cảm thấy
nghi ngờ, vì nàng ăn trái ác quỷ nên bị bạn bè cùng lứa xa lánh, mặc dù Ki có
thể nói chuyện với nàng, không kì thị khiến nàng cảm thấy rất vui(từ nhỏ ngoài
đọc sách chỉ nói chuyện với mấy ông lão lịch sử giả), nhưng lo lắng tiệc vui
chóng tàn nên Robin cũng không biểu hiện ra tâm trạng hiện tại của bản thân.

“Có thể vào nhà ngồi nói được hay không? Đứng ngoài cửa nói không tiện.” Thấy
Robin không đóng cửa Ki cũng thở phào nhẹ nhỏm.

“Có thể.” Trong nhà Robin chỉ có một bộ bàn ghế và một chiếc giường nhỏ, một
căn bếp sát bên và tolet, nói là căn nhà nhìn như một căn phòng hơn. Nhà được
sắp xếp ngăn nắp đâu ra đấy, trên bàn có 1 li nước và một quyển sách.

Trong khi Ki quan sát căn phòng Robin cũng đang quan sát Ki, cảm giác Robin
nhìn bản thân chằm chằm Ki cũng không được tự nhiên nhưng dù sao cũng là người
lớn nên rất nhanh đổi chủ đề.

Lần trước nói dối ông lão lịch sử giả là mẹ của Robin nhờ đến chuyển tin chủ
yếu để tìm được Robin nhanh hơn, nhưng với Robin thì sẽ nói sự thật cho nàng
biết, nếu nàng tự nguyện đi thì hai bên cùng vui vẻ, nếu không thì sẽ bắt cóc
Robin đi, với thực lực của Ki muốn bắt Robin nha đầu này còn không thể phản
kháng, chưa nói Ki còn cầm theo găng tay được làm từ hải lâu thạch.

“Vào nửa tháng trước hải quân có bắt được một người tên là Nico Olvia.” Mặc dù
mẹ của bản thân bỏ đi khi Robin còn nhỏ, nhưng tên của mẹ Robin sẽ không bao
giờ quên. Nghe được Ki nói mẹ mình bị hải quân bắt, Robin giật mình đứng dậy
giơ hai tay lên làm thành tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Thấy Robin bày ra tư thế chiến đấu Ki chỉ cười cười, không hệ có một chút lo
lắng, chậm rãi nói tiếp: “ Olvia do tìm hiểu lịch sử chính văn làm nguy hại
đến lợi ích của thế giới chính phủ nên bị bắt và xử tử. Trên đảo này những
lịch sử giả cũng sẽ chịu chung cảnh ngộ với Olvia, cũng có thể cả hòn đảo sẽ
bị tiêu diệt cũng không chừng.”

Nghe lời Ki nói Robin toàn thân cứng đờ, sắc mặt trắng bệch rất khó tiếp thu
sự thật này, không tin tưởng được những gì bản thân nghe, Robin hét lên:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta . là . thiên . long . nhân.” Ki chậm rãi nói ra thân phận của bản thân, có
thể người khác không biết thiên long nhân nhưng Robin ở nơi có thư viện lớn
nhất thế giới nên không thể không biết thế giới quý tộc Thiên long nhân.

Mặc dù trưởng thành hơn số tuổi, nhưng dù sao cũng là trẻ nhỏ nghe đến thiên
long nhân rất nhanh bị dời lực chú ý: “Ngươi là thiên long nhân.”

Ki gật đầu.

“Tại sao ngươi lại đến đảo Ohara ?” Trong đầu Robin hiện giờ có 10 ngàn câu
hỏi tại sao.

“Mẹ ngươi sắp bị xử tử, đảo Ohara cũng gặp nguy hiểm, ngươi quan tâm ta tại
sao ở đây còn không suy nghĩ chút tình huống của bản thân đi, ngươi cũng sẽ bị
giết vì ngươi là 1 lịch sử giả.” Ki không còn gì để nói, chỉ có thể nhắc nhở
lại vấn đề chính.

Được Ki nhắc nhở Robin cũng tỉnh ngộ: “Không được ta phải báo cho gia gia.”

Đang định đi ra Robin lại nghi ngờ nhìn thoáng qua Ki: “ Ngươi tại sao lại nói
những chuyện này cho ta, mà làm sao để có thể tin những lời ngươi nói, có phải
hay không đang lừa ta?”

Robin đúng là Robin, lúc bản thân Ki được 8 tuổi còn chạy đi chơi đây, đi học
chính tả viết còn sai làm sao nhớ được những chuyện này. Nếu lúc nãy Robin mở
cửa ra đi thông báo Ki sẽ bắt cóc Robin mang đi, không quan tâm nàng có tự
nguyện hay không.

Ki mỉm cười, đứng lên nói: “Tin hay không cũng được, lần này tới đây chủ yếu
là đưa ngươi đi theo ta.”

Robin nghe được Ki nói đầu óc cũng mơ hồ, nói chuyện chủ đề đổi cũng quá nhanh
đi: “Tại sao muốn đưa ta đi? Ngươi muốn bắt ta đi xử tử?”

“ Ngươi suy nghĩ nhiều, chủ yếu là mẹ ngươi bị bắt, nên nơi đây cũng sẽ chịu
liên lụy. Ta dẫn ngươi đi vì có thể sẽ là lịch sử giả cuối cùng còn tồn tại
trên thế giới, đến lúc đó lịch sử chính văn còn cần ngươi đọc, ta cũng không
thể bắt mấy lão khọm già đem đi chứ. Thế nào có hay không đi theo ta?”


Phiếu Du Lịch: Đến One Piece - Chương #11