Hàm Quang Kiếm.


Người đăng: nguyentranvu2018

Sơn môn của một cái tông phái tu chân bình thường, trời trưa ánh nắng trải
dài, chói chang vô cùng, không khí khô khốc, từng trận gió nhè nhẹ thi thoảng
quét qua, cuốn lên đất bụi.

Một tiếng đại chung vang trời bỗng nhiên quanh quẩn khiến cho chim chóc cư ngụ
tại cánh rừng mười dặm gần đó dáo dác vỗ cánh đồng loạt bay đi, lại kết thành
từng nhóm lớn, hàng ngàn hàng vạn vừa nhìn qua như mây đen đang động, trời
chuyển phong vân, tiếng đập cánh cũng cuốn lên âm bạo, đám ma thú Hỏa Huyết
Thố vừa kiếm ăn vừa đùa nghịch bộ dạng mười phần khiếp sợ, rụt cổ đưa mắt ngơ
ngác nhìn nhau.

Bên trong sơn môn, toàn bộ kiến trúc đắm chìm dưới dương quang tựa như nó đang
tự thân phát sáng vậy, một ngọn cổ tháp chiều cao tầm ba mươi trượng, đỉnh
nhọn chân vuông, khí tức cổ lão cực kỳ, tại đó trận trận ba động mang theo
quang mang bàng bạc trùng điệp tản mát.

Lúc này hơn ngàn tên đệ tử tông môn tông phục bất đồng không phân biệt nam nữ
đang đứng thành vòng tròn vây quanh ngọn tháp, ai nấy trên nét mặt đều hiện ra
vẻ kích động cùng hứng thú.

" Khặc Khặc! Cuối cùng thì Hàm Quang Kiếm cũng thức tỉnh rồi! Khổ công chúng
ta chờ đợi hơn chín năm trời, Hàm Quang tỉnh, Vạn Kiếm Tông kể từ hôm nay
chính thức quật khởi !" Một tiếng nói băng lãnh mang theo mấy phần ngạo nghễ
trầm bỗng vang vọng, cuối cùng là tiếng cười dài tà dị có cảm giác như cả bầu
trời sơn môn cũng vì vậy mà ầm ầm nổ tung.

" Bái kiến Tông Chủ! " Hơn ngàn đệ tử chắp tay cúi đầu, đồng thanh lên tiếng.

" Chúc mừng Tông Chủ a! Hàm Quang trong truyền thuyết ở vạn bảo đề danh đệ
nhị, lực lượng khai thiên phách địa, với tu vị Chân Đan cảnh hậu kỳ của Tông
Chủ kết hợp cùng Hàm Quang đã thừa sức chém giết Chân Anh thậm chí đến Chân
Thần cũng không dám không cấp cho ba phần mặt mũi a! "

" Năm trăm năm truyền thừa, năm trăm năm Kim Liên trốn trong bùn nhơ rốt cuộc
đã nở hoa! ".

Từ phương đông bảy đạo cầu vồng khí tức dữ dội gào thét xé không bay đến, tốc
độ nhanh chóng khó bề hình dung, chỉ qua mấy cái chớp mắt đã lơ lững tại bầu
trời, hoàn hảo ngưng tụ chân thân.

Sáu lão già thân mặc tông bào màu lam miệng cười tươi rói, đứng ngay phía
trước mặt bọn họ là một nam tử trung niên tướng mạo tuấn lãng, người này tử y
phất phới, tóc dài bối cao mặt vuông mắt sắc, khí chất tiên phong càng không
thể diễn tả hết bằng lời.

" Tốt! " Trung niên nam tử nhẹ phất tay, sau đó đảo mắt nhìn quanh một vòng,
cao cao tại thượng nói.

" Mở ra Phong Trấn Tháp rước Hàm Quang, cáo tri thiên hạ, Vạn Kiếm Tông mười
ngày cử hành đại lễ, đệ tử được tự do ăn uống, thưởng thêm ba tháng linh thạch
tài nguyên tu luyện! ".

" Tông Chủ anh minh! " Chúng đệ tử lại một lần nữa đồng loạt lên tiếng, có kẻ
còn kích động gào lớn khiến cho thanh âm đầy trời quanh quẩn.

" Tông Chủ a! Bí mật về Hàm Quang mặc dù không chút để lộ ra bên ngoài nhưng
chưa chắc đám người tham lam kia không nghe ra tiếng gió, chúng ta nên im lặng
thì hơn, phô trương tất hại! " Một lão giả tóc râu bạc trắng dáng người gầy
khô đăm chiêu nói.

" Đúng vậy! Chả mấy chốc mà Tông Chủ tiến cảnh Chân Anh, đến lúc đó thì Chân
Thần là đồ bỏ, thử hỏi chúng ta còn sợ ai trên cái Tu Chân quốc tứ cấp này
nữa, đại sự nhiều năm công, tài, tổn hao không ít, đừng vì một phút bốc đồng
mà trả ra giá đắt ".

" Một, hai cường giả Chân Anh chúng ta còn có thể đối phó, thế nhưng nếu là
năm, hay mười tên? Đã ẩn nhẫn thì phải ẩn nhẫn đến cùng ".

Năm lão giả còn lại nghe người kia nói thì gật gù đồng tình sau đó mới lên
tiếng can ngăn, bọn họ là Thái Thượng Trưởng Lão của Vạn Kiếm Tông cho nên lời
nói vô cùng có phân lượng, hơn nữa Đại Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão đều là Chân
Anh cường giả.

" Đúng gừng càng già càng cay! Đệ tử tâm tính nóng nảy may mà được sáu vị sư
thúc can ngăn kịp thời! " Trung niên nam tử nhẹ ho khan, xấu hỗ nói.

Sau đó hắn nhấc tay một chỉ điểm lên cổ tháp khiến cho trùng điệp quang mang
màu bạc lập tức bị bóp méo, có xu thế tụ hợp lại với nhau hóa thành một cái đồ
án, vô số đạo kình khí bắn ra bốn phương tám hướng, cảm giác như vùng không
gian nhỏ ở phía trước bị cưỡng ép xé rách vậy.

" Ân! " Nổ lớn rung trời, hào quang bạo loạn, qua mấy cái chớp mắt sau khi hào
quang tán đi có thể thấy rõ trên đỉnh ngọn cổ tháp một cái giá ngọc trang
trọng kê cao một thanh trường kiếm, kiếm kia dài năm tấc xanh biếc như lục
bảo, chuôi vàng nạm ngọc, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng, tỏa ra khí tức sát phạt
cực kỳ lăng lệ.

Khi chúng nhân vẫn đang trầm trồ nhìn ngắm thì một cái bóng đen vừa vặn xoẹt
ngang, nhanh như điện, bóng đen lao thẳng về hướng cổ tháp, mọi chuyện phát
sinh quá mức nhanh chóng, thậm chí ngay cả những cường giả hàng đầu của Vạn
Kiếm Tông cũng đều cảm thấy có chút bất ngờ.

Bóng đen vung ra tay phải chộp lấy Hàm Quang Kiếm, lại một cái phi thân liền
lơ lững giữa bầu trời.

" Hàm Quang! Hàm Quang a! Vì cái gì mà Tiết gia ba trăm nhân mạng toàn bộ chết
oan, ta chín năm khổ cực nằm gai nếm mật chỉ để có được ngày hôm nay, sau khi
thành công báo thù rửa hận, trên đời nhất định sẽ không còn Hàm Quang Kiếm nữa
".

Nhìn tướng mạo rõ ràng là một thanh niên trẻ tuổi, hắn tóc dài như suối, da cổ
trắng tinh, cả người bị hắc y che phủ không thấy được diện mục, duy đôi mắt
sắc bén ngập tràn thù hận.

Thanh niên nhẹ vuốt Hàm Quang Kiếm, sau đó hướng lên bầu trời cúi gập đầu cung
kính nói nhỏ :" Cha! Mẹ! Các người có linh thiêng thì phù hộ độ trì cho hài
nhi, cho ta đầy đủ sự tàn nhẫn, đầy đủ sự điên cuồng để một kiếm rửa sạch mối
hận thiên cổ này! "

Ngưng một chút hắn lại đảo đôi mắt đỏ đục nhìn xuống bên dưới, khi chúng nhân
vẫn chưa kịp bình tâm, thanh niên gằn giọng hô lớn :" Vạn Kiếm Tông cùng ta có
thù, kẻ nào không rõ đầu đuôi làm ơn rời khỏi tránh cho bị liên lụy ".

Lời nói vừa rơi xuống khí tức trên thân cũng vừa vặn phóng thích, uy áp kinh
tâm động phách ầm ầm giáng lâm khiến cho trên dưới, đất trời chao đảo, hơn một
ngàn đệ tử Vạn Kiếm Tông tựa hồ không chịu đựng nỗi mà nhất tề quỳ rạp.

Có kẻ tinh tường trước khi quỵ gối còn lạc giọng kinh hô : " Là Chân Đan cảnh!
".

" Vị đạo hữu này! Ngươi là ai? Cùng Vạn Kiếm Tông ta rốt cuộc có ân oán gì?
Chắc hẳn ngươi đã nhầm lẫn rồi, Vạn Kiếm Tông trăm năm nay đều đóng cửa bế
môn, bình thường không tiếp xúc với ngoại giới chứ đừng nói chi cùng người gây
thù kết oán " Đại Trưởng Lão nét mặt trầm xuống, thoáng nhìn thanh niên, ngưng
trọng nói.

" Đúng vậy! Ngươi hùng hùng hổ hổ xông vào sơn môn đáng lý phải khai ra danh
tính, còn ở đây hồ ngôn loạn ngữ phải chăng xem Vạn Kiếm Tông như chốn không
người? " Nhị Trưởng Lão cả giận nhanh chóng tiếp lời.

" Lớn mật, dám đụng đến bảo vật trấn tông, mặc cho hắn là ai, là người của môn
phái nào, một tên tiểu tử Chân Đan cảnh mà thôi! Thứ gà đất chó sành này ta
nhấc tay cũng có thể đè chết được vô số " Tam Trưởng Lão vẻ mặt khinh thường
nhìn thanh niên bí ẩn đang đứng trên bầu trời.

Tam Trưởng Lão tay bắt quyết, tu vị Chân Anh sơ kỳ từ thể nội gào thét mà ra,
như trường giang đại hải, như sóng triều cỗn đãng, lại không có bất kỳ cái gì
uy áp, chỉ như một cơn gió lạnh quét ngang trời, bất quá, cỗ khí thế này tuyệt
đối không chút tầm thường, nó hoàn hảo dung hợp cùng thiên địa, trấn áp bốn
phương tám hướng.

Một cái phi thân y đã ở tại trên bầu trời, cùng thanh niên hắc y song song đối
diện, mặc dù xét về khí tức thì có vẻ vượt trội hơn rất nhiều thế nhưng xem
trong ánh mắt cũng không thể nào che dấu được sự dè chừng.

" Giao ra Hàm Quang Kiếm ta đảm bảo cho ngươi được toàn thây " Tam Trưởng Lão
nheo mắt nhìn thanh niên hắc y, lạnh giọng nói.

" Toàn Thây? Hắc Hắc! Ta cam đoan toàn bộ các ngươi không ai được toàn thây
"Thanh niên hắc y cười lớn, đanh thép đáp trả.

" Vậy ta đành phải bóp chết ngươi rồi! " Lời nói rơi xuống, một chưởng vỗ ra,
khí tức Chân Anh ngập trời gào thét, bốn phía không gian hình thành nên phong
bạo, phong trụ dịch chuyển lại hóa thành một cái vòi rồng cực lớn càn quấy hư
vô.

Một chưởng này phá không mà đi, hào quang cuồng quấn, xu thế hủy diệt tất cả,
thanh niên hắc y trước sau vô cùng bình thản, sát na khi chưởng ấn đã áp sát
trước ngực hắn mới động thân.

Tay phải nhấc lên, Hàm Quang Kiếm vẽ vào không trung một vòng bán nguyệt tuyệt
đẹp, cảm tưởng như bầu trời bị một kiếm này chia đôi thành hai nửa, sắc bén vô
cùng, kiếm khí thuận lợi đánh thẳng lên chưởng ấn.

Khí kình sản sinh chấn nát tất cả mọi thứ trên đường đi, một vài kiến trúc nhỏ
gần đó cũng bị phá toái thành phấn bụi.

Tam Trưởng Lão chỉ kịp hô lên một tiếng trước khi cả người như tảng đá nặng nề
rơi xuống, nhục thân Chân Anh mặc dù cường hãn cũng bị Hàm Quang Kiếm chém ra
một nhát, trên bàn tay cùng bả vai có vệt máu kéo dài, vết thương không rõ
nông sâu, y vô lực ho ra thêm một búng máu, trong lòng âm thầm kinh hãi.

" Ta mang hộ giáp thế nhưng vẫn bị trọng thương! Quả thực đã xem thường uy lực
của Hàm Quang Kiếm này rồi ".


Phi Tiên Ký - Chương #1