Chí Tôn Yết Ngữ (lời Lộ Ra Của Chí Tôn)


Núi cao chọc trời, trên một tảng đá hơi nghiêng,một thân ảnh ngồi bên trên, mi
mắt rủ xuống, tóc dài quá vai.Trên vai trên đầu, cát bụi tích lũy dày cả xích,
không rõ trên núi đã khổ tu bao nhiêu năm tháng.Mỗi ngày , trên đỉnh núi gió
nổi từng trận kéo dài, ngay cả đất đá cũng có thể bị huỷ nhưng vô pháp lay
động thân thể ấy.

Đột nhiên người khổ tu mở đôi mắt , nhãn tình sáng như sao phát xuất một đạo
tinh mang, miệng hú một tiếng , tiếp đó người ấy bật dậy từ trên núi nhảy
xuống , ở giữa không trung vẽ lên một nửa vòng tròn ,bật ngược trở lại , đứng
trên đỉnh núi, nhìn xuống mặt đất. Thân thể lắc dũ sạch bụi bám trên vai và
đầu.

Hốt nhiên người ấy như có dự cảm ngẩng đầu nhìn lên trời ,trời xanh trên cao ,
mây trắng thưa thớt, cầu vồng nối đất và trời ,nhưng trước mặt bỗng xuất hiện
một nam nhân.

"Thật cao hứng, ngươi trong 3 năm cuối cùng cũng có thành tựu.Nhưng , lần này
ta đại biểu thánh điện báo cho ngươi, hôm nay là tròn 3 năm ,ngươi không được
xuất hiện trong 100 dặm pham vi thánh sơn. Từ nay sinh tử của ngươi do ngươi
tự lo."

Người khổ tu, chính phi thăng chưa lâu Phong Vân Vô Kị.Vài năm khổ tu , hôm
nay cửu chuyển huyền công đệ nhất tầng 'sinh tử do mênh' đã thành. Còn Ý Niệm
Kiếm Thể Đại Pháp , hắn cũng hoàn toàn tu thành Thuật Ngự Kiếm.

Nghe thánh điện sứ giả nói xong , Phong Vân Vô Kị vẻ mặt coi thường, tóc dài
tung bay, quay đầu chuyển thân, từ đỉnh núi cao ngàn trượng nhảy xuống , tại
không trung vẽ nên một vòng tròn rồi dần biến mất trước mắt sứ giả.

Ngoài thánh sơn , trừ màu xanh đậm của núi non trùng điệp, một thân thể to lớn
của hồng hoang dã thú đi lại giữa rừng rậm, nơi nó vượt qua cây cối gãy đổ .
Phong Vân Vô Kị phi hành sát mặt đất không dám đi lại quá gần.Chỉ nhìn từ khí
tức , khí tức của yêu thú này mạnh hơn hắn quá nhiều.Trong Thái cổ, nguy hiểm
quá nhiều, trên trời có thân thể to lớn của yêu cầm, mặt đất có những hung thú
to như quả núi, tất cả đều được tận mắt nhìn thấy, tuyệt không nhầm lẫn, báo
cho Phong Vân Vô Kị thế giới này nguy hiểm chân thật như thế nào.

Thái cổ thế giới vượt xa tưởng tượng quá nhiều,Phong Vân Vô Kị suốt mấy ngày
liền trừ trên thánh sơn , các nơi khác đều không gặp được người nào khác. Tối
ngày thứ 5, Phong Vân Vô Kị đang muốn như hàng ngày , tìm một cây cổ thụ cao
để qua đêm, trong lúc vô ý phát hiện , ở trên một ngọn núi phía xa có ánh lửa.
Ánh lửa không như loại lửa của yêu thú phun ra có mang theo sắc đỏ mà đây
chính là lửa đơn thuần.Nơi có lửa, chắc phải có người. Trong lòng tò mò ,
Phong Vân Vô Kị đằng không bay về phía ngọn núi.

Quác!

Một tiếng chim kêu phá màn đêm yên tĩnh,dưới ánh sao, một con chim khổng lồ
sải cánh dài hơn ba mươi trượng bay đến, hai cánh vỗ tạo nên từng trận gió
lớn.Phong Vân Vô Kị trong lòng run sợ, dùng Thuật Ngự Kiếm bay lên, đằng sau
yêu cầm ráo riết đuổi theo không tha. Không quản Phong Vân Vô Kị chuyển hướng
như thế nào thuỷ chung không thoát được khỏi yêu cầm. Muốn đến chỗ có ánh lửa
nhưng sợ mang nguy hiểm cho người còn chưa biết mặt. Chỉ đành dẫn theo con
chim bay xung quanh dãy núi .Từng tiếng chim kêu vang đến điếc tai.

Không còn cách nào khác, Phong Vân Vô Kị tìm ngọn núi cao hơn trăm trượng dẫn
theo yêu cầm đằng sau,liên tục chuyển hướng để né tránh yêu cầm sau lưng, tay
phải giơ lên hút vào tay một cành tùng đầy lá, dùng ngự kiếm pháp làm lá cây
cứng như thép bắn về phía yêu cầm.

Nghe thấy một loại âm thanh đinh đang không ngừng như sắt thép va chạm.Lá tùng
có thể dễ dàng xuyên qua sắt đá nhưng trên lưng yêu cầm như chạm phải sắt thép
tinh luyện không thể xuyên qua lớp da của nó.

Yêu cầm tuy không thụ thương nhưng trong lòng đã nổi giận , cánh phải vung lên
ầm một tiếng đập vào ngực Phong Vân Vô Kị , chỉ nghe thấy tiếng xương gãy liên
tiếp vang lên,ngay sau đó,Phong Vân Vô Kị bắn thẳng về phía sau, cánh chim
mang theo sức mạnh đập hắn bay thẳng vào một ngọn núi.

Yêu cầm không tha cho hắn , kêu lên một tiếng, tại không trung chuyển ngang
thân hoá thành một tàn ảnh thẳng hướng Phong Vân Vô Kị bay tới.

"Xong rồi, không ngờ đến chỉ là một con yêu cầm phổ thông có thần lực như vậy,
ta căn bản không bằng một phần trăm." Phong Vân Vô Kị trong lòng nghĩ, toàn
thân truyền lại từng trận tê liệt đau đớn, vào lúc hắn nghĩ hắn chắc chắn chết
thì không trung truyền lại một tiếng kêu phẫn nộ.

"Súc sinh,còn không quay lại."

Âm thanh từ tứ phương truyền lại , không thể nhân ra từ hướng nào truyền lại.
Nhưng yêu cầm sao có thể vứt bỏ miếng thịt ngon trước mắt, trong mắt hung
quang loạn bạo , thẳng hướng Phong Vân Vô Kị bay đến.

"Không biết tốt xấu".Người kia như phẫn nộ, một luồng đao phong mang theo
tiếng gió rít từ giữa không trung truyền lại , yêu cầm vốn đồng bì thiết cốt
dễ dàng bị chia ra 2 nửa như cắt đậu phụ.Máu đen tung bay đầy trời , thi thể
yêu cầm chia làm 2 nửa rơi xuống bên dưới.

"Hôm nay ngươi gặp ta cũng coi như có duyên , có thể, ngươi và ta cùng tộc ,
ta cứu cho ngươi một mạng". Tiếng người ấy nói, trong tiếng âm vang, một hấp
lực vô cùng lớn đưa Phong Vân Vô Kị rời khỏi đống đất đá trên không trung vẽ
lên một cung tròn rơi xuống đỉnh núi.

Nơi này có mảnh đất trống, một người đàn ông trung niên thân mang áo choàng
dài đang ngồi phía trước, trước mặt ông ta có đốt một đống lửa, trên đống lửa
đang nướng một khối thịt lớn, bên cạnh ông ta là một thi thể yêu thú không
toàn vẹn.

Người đàn ông trung niên trên mặt đầy màu sắc thương tang , bộ râu xen kẽ
những sợi bạc trắng, chỉ có đôi mắt , nhìn trong đêm sáng như ngọc. Trên thân
đeo một bả trường đao cổ , từ đao thoát ra nùng nùng sát khí . Người đàn ông
một tay quay nướng thịt , một tay đưa ra áp vào đầu Phong Vân Vô Kị , trong
lòng bàn tay phát ra lượng lớn uân nhân chi khí , đoàn khí trắng như có sinh
mệnh chui vào đầu Phong Vân Vô Kị , chỉ trong giây lát nghe thấy từng tiếng
nối xương từ trong người Phong Vân Vô Kị, một cỗ lực lượng hùng hậu trong cơ
thể vận chuyển xúc tiến máu huyết toàn thân vận chuyển.

Phong Vân Vô Kị bái lạy trên mặt đất thành tâm nói:" Cám ơn ân cứu mạng của
tiền bối".Hắn cảm thấy lần này không những thương thế toàn thân đã khỏi mà còn
thấy công lực tăng thêm một tầng.Người đàn ông trung niên thản nhiên thu nhận
một lạy , tuỳ tay đưa một xiên thịt yêu thú nướng cho Phong Vân Vô Kị.

Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị có chút chần chừ, người đàn ông cười lạnh :"Ngươi
mới phi thăng phải không , yêu ma ăn thịt người , người ăn thịt yêu ma, đạo lý
này ngươi sẽ sớm rõ ràng thôi.Mặt đất mênh mông, trừ cây cối ra , những sinh
vật có thể đi lại đều mạnh hơn loài người.Nếu ngươi nghĩ không thông, sau này
cùng loại động vật đẳng cấp thấp đi ăn quả dại đi."

Người đàn ông tay đưa ra không rút lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Trầm mặc 1 lúc,
Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhận miếng thịt yêu thú nướng.Người đàn ông trung niên
mặt lộ ra nụ cười , thong dong từ thân trên yêu thú cắt thêm một miếng thịt
ném lên đống lửa.

"Ngươi công lực quá thấp, chỉ là một con chim bình thường ngươi không đối phó
nổi. Nếu ngươi muốn sống để ta chỉ cho ngươi con đường sáng."

"Cám ơn tiền bối chỉ điểm"

"Tiền bối?Hừm, ta phi thăng từ tám mươi vạn năm trước, ngươi gọi ta một tiếng
tiền bối cũng không sai .Tiểu tử nghe cho rõ , ta nói sau đây cùng tính mạng
của ngươi có liên quan."

"Thái cổ thời đại, trời đất mênh mông, dài không biết hàng trăm vạn dặm , rộng
không biết hàng trăm vạn dặm , núi cao sông sâu , yêu cầm tẩu thú càng không
biết bao nhiêu mà kể.Trong không gian đất trời này , yêu thú nhiều con người
ít , cũng nói thiên địa của loài người không bằng thiên địa của yêu ma. Vài
trăm triệu năm trở lại đây nếu không phải trong loài người có một nhân vật
kinh thiên động địa, thì loài người bây giờ còn là thức ăn cho yêu ma. Kinh
thiên động địa là một người diệt thần sát ma ,không biết tốn bao nhiêu thời
gian trong thế giới Thái cổ tim được một khu vực rộng lớn cho loài người sinh
sống.Trong khu vực ấy yêu ma mạnh mẽ tất cả đều bị giết sạch , chỉ còn lại
những yêu cầm yêu thú yếu ớt, ngươi vừa gặp một trong số chúng."

"Yêu ma tẩu thú không biết số lượng hàng trăm ngàn triệu , chỉ nói một tộc
thiên sứ tại tây phương thiên đường đã hơn 600 triệu, hơn nữa số lượng không
ngừng gia tăng. Nhưng nhân tộc của chúng ta chỉ có vàn nghìn vạn, hơn nữa lại
không đoàn kết một khối. Tư tâm của loài người quá lớn, khó thu phục nhân tâm.
Trong khu vực của loài người phân biệt tứ phương thống trị. Băng điện , nơi
đây toàn bộ là nữ , điện chủ xưng băng nữ , bên dưới là thánh cô, võ công cao
thâm mạt trắc.Băng điện trên núi băng cao hàng vạn trượng, chu vi vài vạn dặm
xung quanh , toàn bộ đều là núi băng, cực khó tìm được. Một phương là Đao vực,
Đao vực có 3 vị cao nhất là đao thánh, đao đế , đao hoàng. Vị nào cũng tồn tại
ngang với đỉnh cao yêu ma .Đao vực trực tiếp thu nạp vũ giả luyện đao.Ma Vực,
là một phương toàn bộ tu luyện ma công , hành vi độc ác , trong lòng hiểm độc,
loài người vốn số lượng ít , nhưng trừ bị yêu ma giết hại thì còn lại là bị
người của Ma Vực giết hại. Người người ghét cay ghét đắng Ma Vực, dù thế nào
cũng là người cùng tộc với ta , tuy luyện vũ công của yêu ma nhưng cuối cùng
thì vẫn là đồng loại, nhân loại số lượng ít , không nỡ đồ sát.Ma Vực có tam
đại ma tôn , võ công thì có thể nói ở đỉnh cao. Tà vực , nơi đây ở phương bắc
, nhiệt độ cực thấp , yêu thú cũng không dám lại gần, càng không nói là loài
người. Tuyết vực không có người ở , nhưng thường có vũ giả tu luyện âm hàn nội
công đến đây, những người này không ai không là cao thủ.Tại tuyết vực có
truyền thuyết trăm triệu năm trước, kẻ mạnh tuyệt thế ở thời kì chúng thần đại
chiến, Chiến Đế ngủ say ở đó. Những chiến tộc tuỳ tùng thường đến đấy nhưng
rất ít người tự xưng chiến tộc. Trừ 4 phương thế lực này , còn các tự do tán
tu . không đồng ý gia nhập phương nào.Trong những vũ giả đó, sợ rằng có đỉnh
cấp cao thủ.Nghe nói Đao vực ba vị vực chủ từng gặp một vị đỉnh phong cao thủ
, cố toàn lực cũng không lưu hạ được đối phương. Người đó danh 'Phá Nguyệt'.
Thuộc cao thủ trong trong những người tự do tán tu, chuyện đấy khó mà biết
được , nhưng đã xác nhận có ít nhất 6 vị đỉnh phong cao thủ."

"Tôi vừa nghe cao thủ trong tộc của chúng ta cùng thần ma ngang hàng, thậm chí
bách ép thần ma phải cùng loài người thương lượng một hiệp nghị không biết có
phải một trong những vị chí tôn không." Phong Vân Vô Kị hốt nhiên hỏi.

Người đàn ông trung niên như không nghĩ đến câu hỏi ấy, sau lúc lâu, ngẩng đầu
nhìn từng đám mây bay qua đỉnh núi lạnh lùng nói:"Bắc Hải Hiên Viên khâu, tây
địa thương Ngô Uyên, Cửu Nghi có Phủ Sơn, Thương Khung tàng Minh vực. Nếu như
ngươi thực lực đủ mạnh , ngươi sẽ hiểu."

Nói xong, đột nhiên đằng không bay lên, như cánh chim lớn chìm vào trong màn
đêm đen.


Phi Thiên Hậu Truyện - Chương #5