Ngộ


Phong Vân Vô Kị hiện không quan tâm đến ngũ đại ma tướng của Ma vực, ngay cả
phiền phức lớn trên người hắn cũng quên mất.Người mạnh trong Thái cổ nhìn thấy
trước đến nay, từng người hiện ra trong não, khi hình ảnh của hai người hiện
qua trong đầu Phong Vân Vô Kị thì, thời gian như dừng hẳn lại.

Tây Môn Y Bắc , người này kiếm đạo đã đạt đến một cực chí, kiếm y dùng, không
trọng chiêu thức, chỉ trọng tốc độ. Như y từng nói, y chỉ cần một chiêu, chỉ
xuất một kiếm.Một kiếm xuất ra, vạn người tuyệt không đỡ nổi.Nhưng Phong Vân
Vô Kị cảm nhận được võ công người này có sơ hở rất lớn.Nghĩ đi nghĩ lại, không
làm sao nghĩ ra. Cảm giác này vô cùng khó chịu, rõ ràng sắp bắt được , nhưng
lại trở lên mơ hồ.

Một cái cực chí khác của kiếm đạo,là vị Tử Hoàng chưởng môn kiếm phái trước
mắt.Tử Hoàng,thân pháp người này như đạt đến tốc độ xuất kiếm của Tây Môn Y
Bắc , đi ngàn vạn dặm, nhưng nguyên địa vẫn lưu lại tàn ảnh, chính xác mà nói,
rất khó phân biệt ảo ảnh thật giả. Phong Vân Vô Kị thậm chí không dám khẳng
định, hai người con gái kia, một là Đông Hậu, một là Tử Ngọc lúc ôm y, là ôm
chân chính y, hay là ảo ảnh của y. Người này có thể nói là đã hoàn mĩ, 'Vong
Ngã Sát Cảnh' đặc thù của y, vừa quỷ dị lại mạnh.Nhưng cũng như thế, Phong Vân
Vô Kị cũng có một cảm giác, y như cũng có một sơ hở nào đó mình chưa nắm được,
là một cảnh giới không hoàn mĩ.

Tây Môn Y Bắc , Tử Hoàng, một người lạnh lùng, một người ánh mắt tư lự, hai
người này không ngừng xoay chuyển trong đầu Phong Vân Vô Kị , hai người như
đều cùng bắt đầu vung kiếm trong não Phong Vân Vô Kị . Khi Phong Vân Vô Kị
trong lúc vô ý cho hai người đụng độ, trong đầu 'Ong' một cái , sau đó như đã
có một thứ gì đó được mở ra.

Một luồng kiếm ý mạnh mẽ làm Tử Hoàng cùng Ma vực ngũ tướng kinh tỉnh , Ma vực
ngũ tướng đang muốn bỏ đi trong lòng khẽ động, quay đầu lại , nhìn về hướng
đám người Tử Hoàng đứng.

Trong vài người, tu vi kiếm đạo tối cao là Tử Hoàng, trước khi cỗ kiếm ý nổ
ra, Tử Hoàng trong lòng đã có cảm giác, một tay ôm Đông Hậu, chân điểm một
bước, như chậm mà cực nhanh rời xa Phong Vân Vô Kị .

"Ta đã hiểu rồi", trong lòng Phong Vân Vô Kị vui mừng phát cuồng: "Kiếm đạo
của Tây Môn Y Bắc , trọng kiếm nhưng không trọng thân,do vậy, kiếm cuả y đã
đạt đến cực khoái. Kiếm đạo của Tử Hoàng, trọng thân không trọng kiếm, hoặc có
thể nói là trọng sát, kiếm đạo của hai người đều là kiếm thuộc sát đạo, xuất
kiếm tất có máu chảy, nhưng không hoàn toàn như nhau. Tây Môn Y Bắc không có
tốc độ của Tử Hoàng, Tử Hoàng cũng không có tốc độ xuất kiếm của Tây Môn Y Bắc
.!"

Phong Vân Vô Kị hiểu được điều này, trong não không ngừng vận chuyển công
pháp, một vùng thông suốt . Kiếm ý hai người này trong não không ngừng thu
phóng, Ý niệm kiếm thể đại pháp của Phong Vân Vô Kị không giống với người
khác, hoàn toàn không nhìn vào hình thức biểu hiện của kiếm đạo đối phương,
chỉ nhìn qua một lần,một đặc tính khác của Ý niệm kiếm thể đại pháp đã hiện
ra.Hấp thụ kiếm ý của người khác!

Trong lúc bất tri giác, Phong Vân Vô Kị bắt đầu vận chuyển kiếm ý của Ý niệm
kiếm thể đại pháp , kiếm ý dưới sự thúc đẩy của kiếm ý của Tây Môn Y Bắc và Tử
Hoàng, do bác kiếm ở đệ nhất tầng trong quá khứ không ngừng đề thăng, đột phá
lên Địa ma kiếm kiếm ý, chưa tiến lên được đệ nhị trọng thiên đệ nhị tầng--
Thiên ma kiếm.

Dưới sự thúc đẩy của kiếm ý, chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kị bạo
tăng!Bằng mắt thường có thể thấy thiên địa nguyên khí với tốc độ như sóng lớn
tràn tới nhập vào cơ thể Phong Vân Vô Kị , áo choàng trên người Phong Vân Vô
Kị dưới sự trùng kích của nguyên khí tung bay phấp phới, ngay cả tóc trên đầu
cũng như xà bàn vũ động(*).

"Tử Hoàng, người này cũng tu kiếm đạo, chàng xem y làm sao vậy?" Đông Hậu chỉ
Phong Vân Vô Kị cùng với những luồng khí đang chuyển động bên dưới hỏi.

Tử Hoàng thở dài một tiếng, quay đầu liếc qua Tử Ngọc, sau đó trên miệng lộ ra
một nụ cười khổ: "Thiên tư của người này, theo ta thấy, sợ rằng không dưới Tử
Ngọc. Nghĩ lúc chúng ta vì muốn nhận được một thân công lực như hiện tai, tốn
không biết bao nhiêu ngày đêm. Trước đây, ta còn nghĩ cao thủ là luyện công
không ngừng nghỉ trong ngày tháng tịch mịch , khi người khác hưởng thụ tình
ái, tình thân, thì chúng ta đổi lấy tự tu. Bây giờ cuối cùng ta cũng biết,
trên đời này còn có loại người này, bọn họ không giống chúng ta cùng trầm nhập
vào tự tu không ngừng, chỉ cần một khi ngộ ra, thực lực liền bạo tăng. Tử Ngọc
như vậy, người tên Phong Vân Vô Kị này cũng như vậy!"

"Tử Hoàng, chàng nói là y cũng thông minh giống muội?" Tử Ngọc không phục nhìn
Phong Vân Vô Kị bên dưới nói.

Tử Hoàng sủng ái vỗ vỗ đầu nàng ta, không nói gì.

Trong mắt Đông Hậu sát khí nổi lên, "Tử Hoàng, nếu thiếp nhìn không nhầm,
trong kiếm ý hiện tại của hắn, không ngờ có kiếm ý Bắc Lạc Tử Tiêu của chàng!
Người này lưu lại là một đại hoạ, không bằng giết y đi!"

"Nàng đố kị hắn sao?" Tử Hoàng khôi phục biểu tình thờ ơ, nhìn Đông Hậu không
phủ nhận, nói tiếp: "Ta cũng đố kị hắn, điểm này ta không phủ nhận. Nhưng,
chúng ta nếu cứ thấy một người thiên tư vượt chúng ta, lại giết một người, như
thế , chắc cần giết hơn nửa số người ở Thái cổ này mới xong. A, kì thật ai
cũng biết, tư chất của chúng ta rất bình thường. Với việc giết y , không bằng
cho y một chút nhân tình, thiên tư của người này, ngày sau không kém mấy vị
vực chủ của Đao vực , Ma vực. Ngày hôm nay , nhân y công lực còn thấp, không
bằng quan hệ tốt với y , ngày sau Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái của chúng ta
cũng tính là thêm một bằng hữu, thêm một phần giúp sức."

"Hừ!Chàng cho là ta không biết sao, nói cái gì mà đường hoàng như thế," Đông
Hậu liếc qua Tử Hoàng, diễu cợt nói: "Nhìn y bây giờ, công lực trong thời gian
ngắn bạo tăng, thêm vào thân pháp cổ quái của y, nếu không dùng Thiên Ma khí
tràng làm loạn chân khí trong cơ thể y, ngay thiếp cũng không làm gì được y,
hà huống, y lần này rõ ràng đã đột phá bình cảnh, muốn đánh bại chúng ta là
chuyện không thể, nhưng nếu y muốn chạy trốn, bằng vào thân pháp cổ quái của
y, ta với chàng cũng không làm gì được y. Hơn nữa, sớm nghe nói, lúc U Minh
Phong Phá Diệt đạo chủ bức bách y quỳ xuống, y từng nghiến răng nói, ngày sau
quyết rửa sạch mối nhục hôm đó. Lần này tuy nói, Nhiều người vì Huyền Minh
Quyển mà đến, nhưng tin Huyền Minh Quyển trên người y, là do PHá Diệt đạo chủ
truyền ra.Không kể việc này là thật hay giả, trên người y có thứ gì đó làm Phá
Diệt đạo chủ cực kỳ cố kị, bằng vào thân phận của Phá Diệt đạo chủ, mà phải
như vậy, vì một kẻ phi thăng chưa được nổi 3 năm, làm chuyện như thế."

"Nàng tóm lại thông minh hơn ta," Tử Hoàng nắm chặt tay Đông Hậu, có chút lo
lắng hỏi: "Ý của nàng là, chuyện Huyền Minh Quyển, chỉ sợ là giả?"

"Chưa hẳn, nhưng không loại bỏ khả năng Phá Diệt đạo chủ tá đao sát nhân!"

"Đã thế, chúng ta càng không thể hạ thủ với Phong Vân Vô Kị ! Lần này tuy đảy
lùi được Ma vực ngũ tướng nhưng nhân vật cấp cao thủ trọng yếu của Ma vực chưa
xuất hiện." Tử Hoàng nhìn xuống bên dưới, nói: "Bảo vật như Huyền Minh Quyển,
chỉ sợ Ma vực không dễ bỏ qua, không quản là thật hay giả, chỉ cần có khả
năng, Ma vực tuyệt đối không bỏ qua, hà huống lần này, là có khả năng là thật
cao nhất.Duy có lần này!"

A!

Phong Vân Vô Kị vung hai tay lên, kiếm ý bàng bạc như thuỷ triều từ trong cơ
thể phát ra, đằng sau lưng y như có một bàn tay khổng lồ, nhấc y vứt lên vùng
trời sau lưng y, như một cánh chim lớn, bay thẳng lên không, đến khi nhập vào
một đám mây....


Phi Thiên Hậu Truyện - Chương #27