20:tây Môn Y Bắc


Người này Phong Vân Vô Kị đã gặp vài lần , nơi ở của y cách động phủ của U Vô
Tà không xa, nhưng Phong Vân Vô Kị không phải thực sự quen mặt y. Mà là thần
thức của y, trên không trung của U Minh Phong mỗi ngày có vài ngàn cỗ thần
thức,thần thức của y đối với Phong Vân Vô Kị là thăm hỏi nhiều nhất.

"Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?" Phong Vân Vô Kị cười nhìn kẻ mới đến.

"Sư phụ ngươi không nói cho ngươi sao?Tiểu quỷ, Trảm Phách Thủ là ta." Người
đó cười,tay chìa ra,lúc lắc: "Đưa thứ đó ra đây,ta tha mạng cho ngươi."

"Cái gì ?"

"Đừng giả hồ đồ với ta, lão quỷ U Vô Tà lần ấy ra ngoài không phải vì Huyền
Minh Quyển trong truyền thuyết sao?Đưa ra đây, ta cho ngươi một con đường
sống, hiện tại lão quỷ đã chết, không ai bảo vệ cho ngươi nữa đâu." Trảm Phách
Thủ sắc mặt biến đổi, độc ác nói.

"Ngươi nhận thấy ngươi đang cùng ta nói chuyện sao?" Phong Vân Vô Kị thu lại
nụ cười,lạnh lùng nói.

Kẻ đó không nói nữa, chỉ ác độc nhìn Phong Vân Vô Kị , một bàn tay bắt đầu mở
ra.

Nhanh như chớp, Phong Vân Vô Kị không nói thêm,chân phải đạp một cái xuống
đất,như tia chớp hướng Trảm Phách Thủ lao tới,tay phải nắm trong không khí,
một cây trường kiếm băng trong suốt hình thành, chém một kiếm vào ngực Trảm
Phách Thủ.

"Ngươi!..." Trảm Phách Thủ vừa kinh vừa giận, không ngờ Phong Vân Vô Kị đột
nhiên động thủ, nhưng từ đó hắn biết, Phong Vân Vô Kị một khi nhận thấy đối
phương là địch nhân, không nói lời thừa.Tuy việc xảy ra vội vã,nhưng vài trăm
vạn năm công lực của Trảm Phách Thủ không phải vứt đi,tay phải nhanh như điện
xẹt giơ ngang trước thân, đỡ trên đường đi của cây trường kiếm .

Ầm!Trường kiếm không ngờ ầm một tiếng nổ thành mạt băng vụn, nhưng Trảm Phách
Thủ cũng bị một kiếm đánh bay, ở không trung bay đi vùn vụt về phía sau.Có câu
'Nhân Lúc Ngươi Bệnh, Muốn Mệnh Ngươi' (* Sấn nhĩ bệnh, yếu nhĩ mệnh) Phong
Vân Vô Kị tiện tay vẫy một cái , lại một cây trường kiếm xuất hiện trong tay,
hai chân nhảy bắn lên hướng tới Trảm Phách Thủ bay nhanh tới.

"Ngươi dám!" Trảm Phách Thủ phẫn nộ, chốc lát ổn định thân hình, vội một
chưởng vỗ ra, một đạo băng chưởng khổng lồ xuất ra, hướng Phong Vân Vô Kị đánh
tới.

Trên thân kiếm vang lên không ngớt, keng keng keng!!! Phong Vân Vô Kị trong
chốc lát phát ra hơn ngàn kiếm tấn công, khi băng chưởng còn cách một trượng
thì bị kiếm đâm hở ra một khoảng trống, sau đó thân người lọt qua, mềm dẻo như
rắn xuyên qua chưởng phong, đâm tới hai mắt Trảm Hồn Thủ.

Phong Vân Vô Kị không phải là kẻ mới vào nghề,ở thế giới Thái cổ này, bởi công
lực không đủ, cho nên nhiều chiêu thức tinh diệu không xuất ra được, nhưng giờ
sau khi nhận được toàn thân công lực của U Vô Tà , Phong Vân Vô Kị đã đứng
ngang cùng đại đa số người , thậm chí có mặt còn giỏi hơn, như so sánh về mặt
chiêu thức.

Mắt thấy trường kiếm băng của Phong Vân Vô Kị sắp đâm trúng mắt Trảm Phách Thủ
thì,hai ngón tay đột nhiên xuất hiện trong mắt Phong Vân Vô Kị , như từ trước
đến giờ nó vẫn ở đó, nhẹ nhàng kẹp lấy, Trường kiếm bằng băng bị giữ chặt,
không thể tiến thêm một phân nào.

Trảm Phách Thủ khuôn mặt lạnh lùng,tay còn lại xuất ra như điện xẹt, đập nhẹ
vào trường kiếm một cái, một tiếng quỷ kêu gào từ tay của Trảm Phách Thủ
truyền tới, theo đó một đám khói đen từ tay phải thoát ra, theo trường kiếm
bằng băng nhanh chóng lao hướng tới đốc kiếm.

Bằng bản năng, Phong Vân Vô Kị sát giác đám khói đen có chút quỷ dị, không đợi
đám khói đen chạm tới thân thể, còn cách một đoạn, ngón giữa búng một cái, rắc
một tiếng, thanh kiếm thuần do hàn khí kết thành gãy rời.Nhưng Trảm Phách Thủ
trong lòng bực tức,mắt thấy Phong Vân Vô Kị bật thoát ra đằng sau, làm sao có
thể để hắn dễ dàng đi được.Trường kiếm gãy kẹp trong tay trái nhanh chóng bắn
ra.

Kiếm bị nhiễm màu đen thành tà kiếm xé gió nhanh chóng hướng Phong Vân Vô Kị
bắn tới.

Phong Vân Vô Kị hít vào một hơi,áo trên người bắt đầu rung động kich liệt,sau
đó trong con mắt ngây ngốc của Trảm Phách Thủ,lồng ngực đã chầm chậm ngửa ra
sau,như cây liễu lay động trước gió, đoạn kiếm đáng ra bắn trúng đầu Phong Vân
Vô Kị ,chỉ lao sát qua ngực hắn, đâm vào một ngọn núi băng đằng xa nổ tung.

"Hỗn láo, kiếm vừa rồi của ai?!" Một nam tử sắc mặt dữ tợn từ trong núi băng
bay lên, đứng giữa không trung,thét to vang bốn phương: "Trả động phủ lại cho
ta!"

Vào lúc Phong Vân Vô Kị bằng Liễu Nhứ Tùy Phong thân pháp né được một kiếm
quái dị của Trảm Phách Thủ thì một vật từ ngực hắn rơi ra, bị nam tử đang giận
dữ lấy được.

"Huyền Minh Quyển?" Người này vô ý đọc lên.

Trảm Phách Thủ sắc mặt biến đổi, nhìn nam tử trên không, vội vàng nói: "Nguyệt
Ma, đó không phải đồ của ngươi, mau trả lại cho ta."

Phong Vân Vô Kị sắc mặt cũng biến đổi,vô ý sờ lên trên ngực, quyển sách U Vô
Tà để lại vẫn còn ở đó. Chạm tay vào,một mảnh trống trơn, áo che trước ngực
sớm đã không còn, chỉ còn dấu vết rách nát.Ngay Phong Vân Vô Kị cũng không cảm
giác thấy.

Phong Vân Vô Kị nhìn về phái Trảm Phách Thủ, ánh mắt trở nên vô cùng cẩn
trọng, đám khói quái dị ấy chỉ lướt sát qua, chưa chạm vào người mà y phục đã
rách ra một lỗ to, nếu thực sự bị đánh trúng, không biết như thế nào?

Còn về quyển sách, Phong Vân Vô Kị không quan tâm, Huyền minh quyển chỉ có hạ
quyển, đa phần đã bị cắt xén, hơn nữa nội dung trong đó Phong Vân Vô Kị đã sớm
thuộc lòng, do vậy, không quan tâm việc mất quyển sách.

Phong Vân Vô Kị không quan tâm, không phải người khác cũng không quan tâm,
'Huyền Minh Quyển' mấy chữ nói ra, nam tử ấy đã vội hối hận, nhìn quanh bốn
phía, xung quanh mập mờ những bóng người, còn có vài chục người nhằm hướng đám
người Phong Vân Vô Kị bức đến.

Phong Vân Vô Kị lập tức cảm thấy áp lực trên người tăng lên vài lần, dứơi sự
chú ý của nhiều người, sức ép nặng nề bởi khí tức , ngay như hiện tại công lực
hắn bạo tăng, có cố gắng cũng không bằng.

"Các ngươi muốn làm gì?Đây là sách Huyền Minh Quyển, là ta lấy được trước, kẻ
nào dám lấy của ta." Nguyệt Ma giữ chặt Huyền Minh Quyển, cho vào trong ngực
áo.

Binh ! Binh!

Hai tiếng vang lên, một lão già trông khoảng 60 mắt âm u lạnh lẽo,tóc xoã
trước ngực, mặc áo choàng liền đầu, tay phải có đeo một chiếc nhẫn bằng ngọc
xanh, đẩy 2 người phía trước ra , đi ra, lạnh giọng nói: "Nguyệt Ma, thứ này
ngươi không tiêu nổi đâu, bỏ ra đi."

"Hừ, Âm Dương Tán Nhân, ngươi muốn cướp sao?." Nguyệt Ma phẫn nộ chỉ lão già.

"Ngươi thấy thế nào?" Âm Dương tán nhân cong một ngón tay lên,một chút quang
mang màu đen trên đầu ngón tay lập loè.

Con ngươi của Nguyệt Ma co lại,nhìn chòng chọc vào điểm quang mang màu đen,mồm
nói: "Âm Dương tán nhân,ngươi nếu dám ra tay,ta ngươi sau này gặp không chết
không nghỉ."

"Đe doạ lão phu sao?" Âm Dương tán nhân sắc mặt biến đổi,bực dọc nói: "Bằng
vào ngươi,dám chọc vào bọn ta."

Âm Dương tán nhân vừa nói xong,sau lưng y lập tức đi ra 7 người cao gầy không
giống nhau.

"Bảy so với một,ngươi thấy thế nào?Ngươi làm gì có tư cách gì mà cùng ta bàn
bạc điều kiện."

"Thật sao?" Một âm thanh bình đạm bay đến,mọi người sắc mặt biến đổi,là ai mà
lúc này có gan dám xuất ngôn khiêu chiến.Âm Dương tán nhân nguyên khó động
vào, thêm vào 7 cao thủ tà đạo, ai cũng không dám thiếu cẩn trọng chọc vào y.

Mọi người nhìn quanh bốn phía dưới đất, Phong Vân Vô Kị mắt đưa theo,nghe âm
thanh phát ra từ dưới chân,liền nhìn xuống dưới.Bên dưới là một nam tử khoảng
ba mươi khuôn mặt anh tuấn, toàn thân bạch y bay bay,trên eo lưng đeo một
thanh trường kiếm màu tuyết,không nhanh không chậm hướng không trung bay tới.

Người này tuy có một mình,nhưng phong thái vượt trên khí thế mọi người,như
trong giữa trời đất này, chỉ có một người, một kiếm.Ngay cả mây đen u ám nhiều
năm cũng đã biến thành màu trắng.

Vào sát na người này xuất hiện, đang hiêu trương Âm Dương tán nhân, khi người
ấy phá băng tuyết ra, đi từ từ trên không, đều bước lại thì trở nên vô cùng
khó nhìn, toàn thân công lực vận chuyển điên cuồng, tay phải ngưng tụ 8 thành
công lực, sẵn sàng ra tay.

"Tây Môn,.. Tây Môn Y Bắc ...!!Có người kêu kinh hoàng.

Người ấy ngưỡng đầu lên,tóc dài trắng tuyết, đôi mắt lạnh như hàn băng, đây
không phải là trong khoảnh khắc, mà là một loại lạnh lẽo đến thấu xương.

"Muốn ra tay với ta phải không?"

Âm Dương tán nhân lạnh sống lưng,vô ý lùi lại một bước.


Phi Thiên Hậu Truyện - Chương #20