Nhân Tộc Thánh Địa


Đây là ngọn núi lớn chọc trời cao hàng nghìn trượng, diện tích chân núi vài
vạn trượng vuông ,trên đỉnh núi có một khu vực bằng phẳng rộng vài ngàn thước
vuông, phía trước có toà điện thuần do một khối đá lớn tạo thành chính là
Thánh điện cổ xưa ,ngay phía trước là cửa lớn cao hơn tám mươi trượng, cột trụ
cổng chỉ do một khối đá thô to tạo thành, từ bên ngoài nhìn vào, cả toà đại
điện như một thể. Trên bảng cửa chính chỉ có một chữ cổ 'Vũ'.

Khi Phong Vân Vô Kị đến võ điện học đường, phát hiện các tấm đá thô rộng rãi
hai bên đường đã ngồi đầy người, mỗi người chiếm không gian trên một tấm đá,
không đến nỗi chật.Đám người này có già có trẻ, mỗi người đang nhắm mắt tự tu,
nếu không phải lão già nói cho hắn biết, những người này đã đạt đến bình cảnh,
là vũ giả khổ tu ở thánh điện, hắn đã cho rằng bọn họ chết hết rồi.

Hai người xuyên qua đường lợp đá vụn đến cửa chính, tiếng chân như làm tỉnh
nhiều vị vũ giả đang khổ tu, mở mắt kinh ngạc nhìn lão già cùng Phong vân vô
kị, bọn họ lại nhanh chóng nhắm mắt chìm vào khổ tu.

Cửa chính,2 người đàn ông khôi ngô đầu tóc bạc trắng ,dung mạo chỉ khoảng ba
bốn chục tuổi đang ngồi ngay tại cửa chính, nhìn theo hướng đường tới thánh
điện, một người mở mắt ra, ngay lúc ấy, Phong Vân Vô Kị cảm giác cả đất trời
như bừng sáng, đặc biệt là trong trong mắt xán lạn đầy cảm quan ấy.

"Kiếm Nô,đây có phải là vị phi thăng giả mới thuộc loài người?"Một người đàn
ông hỏi, thanh âm bình đạm, nghe không thấy nửa điểm sắc thái tình cảm.

Gật gật đầu, lão già nói:"Đúng vậy,Thị Giả đại nhân,bây giờ đến 3 năm sau, võ
học của hắn đều do các ngài phụ trách."

Gật đầu,người đàn ông nói:"Rõ rồi, bây giờ ngươi có thể đi được rồi."Nghe thấy
thế, lão già cười cười vỗ vai Phong Vân Vô Kị, nói:"Bây giờ tất cả đều nhìn
vào bản thân ngươi đó.Nếu có chuyện gì không rõ,ngươi khả dĩ hỏi 2 vị Thị Giả
đại nhân, 3 năm sau, cho dù ngươi có hay không có thành tựu gì ,nếu mất mạng
chỉ có thể trách ngươi thôi".Nói đến câu cuối mặt lão già hướng ý khích lệ.

Phong Vân Vô Kị bình tĩnh gật đầu , không động thanh sắc, tiễn lão già đằng
không bay đi biến mất khỏi tầm nhìn, hắn từ từ đi đến bên cạnh 2 vị Thị Giả ,
y dạng ngồi xuống.

"Tên?"Thị Giả bên trái không mở mắt, tiếng nói là ông ta phát ra.

"Phong Vân Vô Kị"

Thị Giả bên phải xuất một ngón tay taị không trung long hành phượng vũ viết 4
chữ 'Phong Vân Vô Kị',sau đó hỏi:"Bao tuổi?"

"Ba mươi ba."

Nghe thấy thế , Thị Giả bên trái cuối cùng mở mắt , làm người ta kinh ngạc
chính là trong mắt Thị Giả là một màu trắng , không có lấy một chút màu đen.

"Ba mươi ba,có thể ở tuổi còn trẻ như vậy mà phi thăng, ngươi là người thứ 23"
Ngay sau đó,Thị Giả bên trái lại nhắm mắt, đồng thời tại không trung viết ba
mươi ba , tay trái vỗ, các chữ lập tức bay thẳng lên trời, khi cách mặt đất
khoảng ba chục trượng, không trung đột nhiên xuất hiện một lớp khói mỏng, cùng
xuất hiện với lớp khói còn có dày đặc các chữ hiện lên rõ ràng,sau đó lớp khói
mỏng biến mất.

"Tốt rồi,đăng ký đã hoàn thành, ngươi muốn học pháp thuật hoặc võ học đều có
thể tìm ông ta." Nói xong, Thị Giả bên trái 2 tay từ từ để lên hai đầu gối,
cuối cùng không có cử động gì nữa , Phong Vân Vô Kị không thể từ trên người
ông ta cảm nhận một chút khí tức của sự sống, nếu như không phải vừa rồi cùng
ông ta nói chuyện , hắn còn nghi hoặc đấy là thi thể của kẻ mạnh sau khi toạ
hoá lưu lại.

"Ngươi muốn học pháp thuật hay võ công?"Thị Giả bên phải, nam tử có mắt như
sao sáng cười nhìn Phong Vân Vô Kị.

"Võ công."

"Ngươi biết pháp thuật là gì không?"

"Không biết".Trả lời rất nhanh gọn.

"Vậy tại sao ngươi muốn học võ công?"Nam tử ngạc nhiên hỏi.

"Tôi nguyên là một ngươì luyện võ nhập đạo, bạch nhật phi thăng, tại sao phải
chọn pháp thuật?"Lúc này đến Phong Vân Vô Kị tò mò.

"Thì ra như thế, xem chừng ngươi còn chưa biết , học tập pháp thuật mà nói
phát triển so với võ học nhanh hơn nhiều, mà khả dĩ cùng đạt được cùng dạng
hiệu quả.Người mới phi thăng số nhiều nhanh chóng tuyển chọn pháp thuật.Đã
biết như vậy ngươi còn kiên trì học võ học sao?"

"Đúng thế"Phong Vân Vô Kị khẳng định.

"Thế cũng tốt, theo ta"Thị Giả bên phải cuối cùng mặt nghiêm túc đứng dậy quay
người hướng trong đại điện đi tới.

Bên trong Thánh điện,một hành lang tối om trông dài vô hạn, hai bên được tường
đá phân thành vô số không gian nhỏ.

Hơn vài vạn gian phòng nhỏ làm Phong Vân Vô Kị cảm thấy hoa mắt, bên trong mỗi
căn phòng nhỏ phát ra khí tức đều như nhật nguyệt thiên địa không thể dò nông
sâu.Thánh điện Thị Giả đưa Phong Vân Vô Kị đến một căn phòng tối om, lòng bàn
tay ấn vào mặt tường một cái, theo sau đó là một loạt âm thanh ì ầm cùng vang
lên, mặt đất chia làm hai nửa , từ từ rút về hai bên tường , bên dưới là một
thông đạo tối đen.

Thị Giả đứng ở cửa thông đạo chỉ hướng những bậc đá nói với Phong Vân Vô
Kị:"Xuống đi, trong đó có cất giữ vô số võ học bí kíp ,chỉ còn xem ngươi có
thể chọn được cao cấp võ học bí kíp hay không thì phải nhìn vào may mắn của
ngươi.Cuối cùng tặng ngươi một câu :Muốn trở thành cao thủ chân chính chỉ có
tự sáng tạo võ công riêng cho bản thân,võ học trong Thánh điện tuy nhiều nhưng
đại đa số là võ học cơ bản, tất cả là nhìn vào vận số của ngươi thôi.".

"Đa tạ!"Nói xong Phong Vân Vô Kị bước tiến vào trong bóng tối.

Nhìn trong bóng tối đối với một vũ giả mà nói là năng lực tối cơ bản, do vậy
bên dưới Thánh điện không có chút ánh sáng nhưng đối với Phong Vân Vô Kị mà
nói không có gì trở ngại.

Vị Thị Giả đó từng nói qua, bí kíp võ học trong Thánh điện nhiều vô cùng,
nhưng sau khi trực tiếp tiến nhập vào thông đạo tối đen bên dưới Thánh điện
Phong Vân Vô Kị mới chân chính hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.

Võ học trong Thánh điện khắc trên mặt đá ở 2 bên thông đạo , dày đặc những ký
tự vô cùng nhỏ , nếu không để ý khó mà nhận ra.Còn chuyện khác chưa nói đến ấy
là những thông đạo không phải thẳng đến lòng núi mà không ngừng dẫn vòng quanh
trong lòng núi ,cả ngọn núi cao ngàn trượng , như thế mà nói không gian khắc
hoạ đồ phổ võ học vô cùng lớn.

Phong Vân Vô Kị một bên tính toán trong lòng về thời gian, một bên xem các võ
học khẩu quyết cùng đồ phổ, đó chính là kỳ thuật học được trước khi phi thăng
Tả Hữu Hỗ Bác ,có hiệu quả một tâm dùng trong nhiều việc.Qua một ngày một đêm
, Phong Vân Vô Kị mới bước qua được 8 bậc đá , khả dĩ tưởng tượng võ học ở đây
phong phú như thế nào.

Thời gian 3 năm rất ngắn mà muốn tưởng xem hết võ học trong thông đạo ít nhất
cũng vài tháng , còn chưa nói các gian phòng , trong Thánh điện có hơn vài vạn
gian , võ học quý tinh bất quý đa do vậy muốn chọn một môn võ học thích hợp
không dễ dàng.

Một tháng trôi qua ,Phong Vân Vô Kị đang xem các võ học, đến bây giờ cùng lắm
mới đi qua hơn nghìn bậc đá.Nhưng càng tốn nhiều thời gian về sau, hắn cuối
cùng phát hiện những võ học đồ phổ không phải thủ bút của một người .Bút tích
mỗi người cách viết chữ cũng không giống nhau.Sau khi phát hiện điểm ấy Phong
Vân Vô Kị bắt đầu nhắm mắt sờ đồ phổ võ học trên tường.

Mỗi người khắc võ học lưu hạ lại trên tường đa số đều lưu lại ít hay nhiều khí
tức của bọn họ .Bản thân tu vi càng cao , khí tức càng mạnh.Dựa vào cảm ứng
khí tức của người sáng tạo vũ học lưu lại trên tường, Phong Vân Vô Kị nhanh
chóng tiến hành tuyển chọn , chỉ gần mất một ngày , hắn đi hết 300 bậc thang
đá.

Trong thông đạo, Phong Vân Vô Kị không phải là người tham quan duy nhất , tại
bậc đá thứ 3 vạn hắn gặp một vũ giả lảo đảo ôm một cây tú kiếm như si như
cuồng xem xét bí lục trên tường .Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị mắt không thèm mở
nhanh chóng từ bên cạnh đi qua ,gã này mũi hừ một tiếng như là không thèm quan
tâm.

Sau 3 tháng Phong Vân Vô Kị cuối cùng đến cuối thông đạo , cuối thông đạo màu
đen là một thạch bích trống trải , ngoài ra không còn vật nào khác. Cả quá
trình đi đến đây Phong Vân Vô Kị cảm thụ được vài chục vạn khí tức bất đồng ,
các khí tức có mạnh yếu cũng bất đồng.Sau quá trình xem xét các bí kíp võ học
đồ phổ trong bí đạo Phong Vân Vô Kị luôn nhắm mắt theo thông đạo quay lại.

Khi quay lại tại bậc đá thứ 4 vạn y tìm được một thứ là một đoạn văn tự ngắn
khắc ở bên dưới bậc đá trong khi các võ học khác khắc trên tường .Đoạn văn tự
nhỏ lộ ra khí tức vô cùng kì quái so với các văn tự lưu lại trong thông đạo
hoàn toàn không giống .Điểm này làm Phong Vân Vô Kị chú ý.

Đoạn văn có khoảng vài trăm chữ nhỏ mở đầu , có cả tên của võ học tâm pháp là
6 chữ cổ triện 'Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp', sau đoạn văn tự có lời nhắn lưu lại
của người tạo ra công phổ.

”Đoạn công pháp này chỉ là sơ giai công pháp, ngày sau tập công pháp này cần
người tập luyện tự sáng tạo, thành hay không nhất thiết tuỳ thuộc vào bản thân
và số mệnh.Ngay cả ta cũng chưa luyện thành công pháp này,ta vốn nghĩ huỷ nó
đi nhưng tâm huyết đã bỏ ra không nhẫn tâm phá bỏ.Người tập công pháp này thấy
đoạn văn tự nhớ lấy cẩn thấn,cẩn thận.”


Phi Thiên Hậu Truyện - Chương #2