17:bất Phá Bất Lập, Phá Nhi Lập Hậu


U Vô Tà đối với phá diệt đạo chủ rất kinh sợ, thân hình run rẩy của y đã chứng
minh vấn đề.Hư Không phá diệt điện càng lúc càng gần, sức ép càng lúc càng
nặng, nhìn vào độ dài quãng đường của U Vô Tà chỉ sợ sức ép của hắn so với
thái sơn áp đỉnh không khác bao nhiêu.

Trong Hư Không, tần suất không khí chuyển động theo một cách kì quái, không
nghe thấy âm thanh, chỉ có hình ảnh U Vô Tà sợ hãi không ngừng lạy lục,miệng
liên tục chuyển động như giải thích điều gì.

Bằng công lực của Phong Vân Vô Kị không có khả năng phá trừ vách ngăn của
không gian đặc thù này,cố nghe không thấy gì, cũng đành bỏ qua.Khi Phong Vân
Vô Kị nhắm mắt vào không lâu, hắn đột nhiên cảm ứng thấy một ánh mắt mạnh mẽ
nhằm vào người hắn.

Binh!Một sức ép vô hình, buộc Phong Vân Vô Kị quỳ xuống.Trong lòng chấn động,
không kể trước hay sau khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị chưa từng quỳ lạy ai,
trong giây phút ngắn ngủi ấy, toàn thân cảm thấy sự sỉ nhục vô cùng mạnh
mẽ.Cho dù phá diệt đạo chủ công tham tạo hoá, Phong Vân Vô Kị cũng không tự
nguyện quỳ trước mặt hắn.

A! Phong Vân Vô Kị gào lên điên cuồng, cố gắng dãy dụa đứng dậy, nhưng càng
dãy , sức ép vô hình càng lớn.Rắc! Xương chân Phong Vân Vô Kị gãy rời, máu
tươi không ngừng từ thất khiếu chảy ra.

Thân hình tàn tạ của Phong Vân Vô Kị hướng về Hư không phá diệt điện gào lên:
"Sỉ nhục hôm nay ta ghi nhớ trong lòng, một ngày sẽ trả lại ngươi gấp bội."

Ầm!

Đại điện chấn động, một sức mạnh vô hình từ trong Hư không phá diệt điện phát
ra, đập Phong Vân Vô Kị bay xa vài chục vạn dặm.

"Tiểu nhân vô tri, không ngờ dám đối với bổn toạ điên cuồng, ha ha ha...,
Hừ,nghìn vạn năm nay, hắn còn là người đầu tiên,Tả hộ pháp nghe lệnh, bắt tên
tiểu nhân đó cho bổn toạ.Bổn toạ muốn xem xem y xấc láo được bao lâu!" Một âm
thanh lớn tràn đầy tức giận từ trong Hư Không phá diệt điện phát ra.

Trong Hư không phá diệt điện một người đàn ông tóc màu nâu nghe lệnh bay ra ,
người này vừa bước khỏi đại điện,trên trời trong đám mây có loé lên tia
chớp,người này ngẩng đầu lên.Trong mắt không ngờ không có một chút màu đen. Cả
đôi mắt đều trắng bạch.

Người đàn ông tóc nâu tay cầm một thanh kiếm dài, áo choàng lay động, cứ như
thế cúi đầu không vội vàng đi ra bên ngoài điên,nhưng nhìn thì chậm, kì thật
nhanh vô bỉ,khi một tia sét đánh về phía đông thì người đàn ông theo tia sét
bay về phía đông.

"U Vô Tà , ngươi to gan!" Một tiếng quát lớn vang trên không, U Vô Tà ngay khi
người đàn ông tóc nâu rời khỏi Phá Diệt điện, đột ngột bay ra,hướng về phía
Phong Vân Vô Kị bị đánh bay lao tới.Hành động này làm phá diệt đạo chủ đại
nộ,một đạo thần thức mạnh mẽ đánh mạnh vào não U Vô Tà .

Hự!Tâm thần U Vô Tà thụ trọng thương, một ngụm máu tươi phun ra.

"Đạo chủ, xin thứ tội, tại hạ tuyệt không có ý mạo phạm, tôi U Vô Tà chỉ có
duy nhất một đồ đệ, hơn nữa..." U Vô Tà trên không trung gào to, không quay
đầu bay về hướng đông.

"Hơn nữa, y cùng đứa đệ tử đã chết trong tay yêu ma giống hệt nhau, cùng ngạo
khí, cùng không nghe tôi nói..." U Vô Tà trong lòng khổ sở, U Vô Tà hắn chưa
có lòng tốt bao giờ, thu đồ đệ có lúc nào cần U Vô Tà hắn tự thân đi cầu, tất
cả chỉ vì hắn quá nhớ nhung tâm ái đồ đệ của hắn,cũng chính là con trai yêu
của hắn.

Trong kí ức, U Vô Tà nhớ lại tối hôm ấy, bầu trời âm u.

"Mộc nguyệt, lần này đánh nhau cùng yêu ma, cha quyết không cho con đi!" U Vô
Tà ngữ khí lạnh lùng nói, vẻ mặt quyết không cho phép.

"Hừ!Ông không cho tôi đi, tôi càng muốn đi, ta chẳng lẽ nhỏ lắm sao, ông để mẹ
chết trong tay yêu ma, tôi căm thù ông.Ông không đi báo thù cho mẹ, tôi đi!"
Thiếu niên không thèm ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.

"Quay lại!Ngươi dám bước ra khỏi động phủ một bước, thì không còn là con trai
của U Vô Tà ta!" Nhiều năm chiều chuộng, lúc này đã làm U Vô Tà cảm thấy hối
hận, là con trai duy nhất của hắn sao tính khí lại cố chấp như vậy.

"Hừ!Không thể không thấy, nhân tộc chúng ta bị yêu ma đè nén lâu như vậy, thân
là một phần tử của nhân tộc, tôi quyết không khoanh tay đứng nhìn, ngay cả
năng lực của tôi có thấp hơn nữa!" Thiếu niên trên không nói với U Vô Tà câu
cuối cùng, không quay đầu, ra đi trong trời mưa to,ngoài động phủ truyền lại
tiếng gào thét của yêu ma...

Khi tin Mộc Nguyệt chết truyền lại, U Vô Tà tâm thần chịu đả kích vô cùng mạnh
mẽ, từ đó tính tình biến đổi lớn, đi khắp nơi tìm các loại võ công, chỉ vì
muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa vì con trai báo thù.

"Mộc Nguyệt, con ngàn vạn lần không được có chuyện à! Cha đã không thể chịu
được đả kích ấy đâu!" Phá diệt đạo chủ tu vi kinh người, chỉ vừa một kích vào
tâm thần, làm U Vô Tà tâm thần trọng thương, xuất hiện hỗn loạn, lúc này Phong
Vân Vô Kị , ảnh hưởng của Mộc Nguyệt trong não không ngừng xuất hiện, kết hợp
cuối cùng trở thành một thể.

Ầm!Trên không tia sét loé lên....

Dưới bầu trời âm u, U Vô Tà nhìn rõ Phong Vân Vô Kị run rẩy thân người như
đang nắm lấy cái gì, phía trước hắn, chính là người đàn ông áo nâu tóc nâu.

"Địa ma kiếm!" Phong Vân Vô Kị rõ đang cố gắng kích phát tâm thần, khởi động
địa ma kiếm vượt quá năng lực bản thân.

Một thanh trường kiếm lớn do mạt băng cùng hơi nước tạo thành lẫn vài điểm màu
đỏ, mang theo sức mạnh kinh thiên chém tới người đàn ông tóc nâu, hộ pháp của
phá diệt điện.

U Vô Tà nhìn rõ miệng người đàn ông áo nâu động đậy, rõ ràng nói: "Không biết
sống chết".

Người ấy không rút kiếm, trực tiếp một chưởng vỗ phá nát địa ma kiếm, đồng
thời dư lực mang Phong Vân Vô Kị sức tàn lực kiệt đập mạnh xuống đất.

A!

Phong Vân Vô Kị kêu thảm một tiếng,ngực vỡ nát, máu tươi phun ra như suối.

"Không!" U Vô Tà gào lên một tiếng, vội vang xuống dưới, toàn thân hai màu sắc
xanh đỏ bạo trướng, giữa 2 tay một đoàn hoả diễm đánh về hướng người đàn ông
áo nâu.

Người đàn ông từ từ ngẩng đầu, cũng không thèm nhìn, trực tiếp đánh ra một
chưởng, đánh U Vô Tà bay ra,thật lực chênh lệnh quá lơn.

Quay lại nhìn qua cái hố lớn dưới đất, người đàn ông áo nâu quay người chân
đạp hư không, như chậm mà nhanh bay đi.

"Mộc Nguyệt, không được có chuyện, ngàn vạn lần không được có chuyện !" U Vô
Tà vừa bị đánh bay, vội vàng bật dậy, lao về mặt đất nơi Phong Vân Vô Kị bị
đánh bay.

Đáy hố, Phong Vân Vô Kị không cử động, cả bộ ngực vỡ nát, máu chảy vung vãi.

U Vô Tà tra xét mũi Phong Vân Vô Kị , không nghi ngờ gì, đã chết rồi, hộ pháp
phá diệt điện ra tay, không phải xác nhận đã chết, sao dễ dàng bỏ đi.

"Mộc Nguyệt....Mộc Nguyệt..." U Vô Tà không còn hình dáng cao nhân tà đạo, lúc
này ông ta chỉ là một ông lão đáng thương mất con,nước mắt chảy quanh, U Vô Tà
bế Phong Vân Vô Kị không cử động trong hố sâu.

U Vô Tà không có để ý, một loại lực lượng đặc biệt ở cơ thể Phong Vân Vô Kị
vận chuyển, cỗ lực lượng này càng lúc càng mạnh, không ngừng lưu chuyển trong
kinh mạch, đồng thời tu bổ kinh mạch bị tổn hại.

Không biết trôi qua bao lâu, Phong Vân Vô Kị kêu á một tiếng, lại sống lại, U
Vô Tà lập tức cảm giác được.

"Mộc Nguyệt....Mộc Nguyệt!Con không có chết, con không có chết!" U Vô Tà mừng
đến phát cuồng.

Bất phá bất lập, phá nhi lập hậu.Cửu chuyển sinh tử huyền công khi Phong Vân
Vô Kị nhận vết thương chí mạng cuối cùng đột phá đệ nhất trọng thiên, đã tiến
vào đệ nhị trọng thiên 'Sanh Bất Như Tử'. Chân khí lớn hơn chục lần về lượng
và tốc độ trong cơ thể vận chuyển .

Cửu chuyển sinh tử huyền công đệ nhị trọng thiên' sanh bất như tử', đến cảnh
giới này, toàn thân như người mắc bệnh nan y , toàn thân không có sinh khí,
như người chết vậy, công lực càng cao , tử khí càng nặng. Nên Phong Vân Vô Kị
lúc này đang trong một trạng thái đặc biệt...


Phi Thiên Hậu Truyện - Chương #17