Quả Trứng Thần Bí


Người đăng: Vodunghaki

"Thật không thể tin!"

Phỉ Lệ Á trợn mắt nhìn Trần Lập biểu hiện không thể tưởng nổi.

Lấy lại tinh thần Phỉ Lệ Á hỏi dò:"Cậu thực sự không phải là quý tộc đó chứ?"

"Không phải..."

Trần Lập lắc đầu cười khổ. Đây là lần thứ ba hắn phải trả lời câu hỏi này rồi.
Ban đầu khi nghe Phỉ Lệ Á giới thiệu thì có vẻ là lạ nhưng lúc huấn luyện thì
hắn mới phát hiện ra: Lễ nghi quý tộc ở đây với Địa Cầu cũng chả có gì khác
nhau.

Tất nhiên dị giới vẫn là dị giới, dù giống nhau nhưng cũng không phải hoàn
toàn. Ở Địa Cầu, người có tước vị thấp hơn luôn phải cung kính người có tước
vị cao hơn dù người đó thuộc phe nào.

Nhưng ở đây lại khác, lễ nghi quý tộc có hai loại, chính trị và quân sự. Người
có tước vị thấp hơn nhưng lại thuộc phe quân sự thì không phải sử dụng nghi
thức của chính trị với người có tước vị cao hơn trong đó và ngược lại cũng
vậy.

"Vậy cậu từng học qua?"

Phỉ Lệ Á hỏi. Cô tin Trần Lập, bởi trên người Trần Lập không có luồng khí chất
cao quý của quý tộc, còn luồng khí chất cao quý ngày hôm trước của Trần Lập nó
đã siêu việt quý tộc. Nhưng cô muốn lôi ra một ít bí mật của Trần Lập.

"Từng nhìn qua."

Trần Lập gật đầu trả lời. Hắn nói thật, tất cả những nghi thức đầu bếp thần bí
kia chỉ làm mẫu qua một lần, Trần Lập chỉ có dựa vào trí nhớ siêu cường làm
theo.

Với câu trả lời của Trần Lập, Phỉ Lệ Á vứt một cái nhìn đầy nghi ngờ. Hiển
nhiên là cô không tin, phải biết trước kia cô học hết những nghi thức này mất
hai tháng, luyện đi luyện lại vài lần mới thuộc mà Trần Lập bảo nhìn qua một
lần đã thuộc. Đây căn bản là điều không thể.

Thấy ánh mắt của Phỉ Lệ Á nhìn mình đầy nghi ngờ Trần Lập nhất thời cười khổ.
Hắn biết cô nàng này không tin, hết cách rồi, với chuyện này hắn cũng từng
giật nảy mình, nhưng dần cũng thành thói quen.

"Vậy được rồi!"

Phỉ Lệ Á gật đầu. Cô lo lắng Trần Lập không biết gì cả, nhưng nếu đã biết thì
cô có thể vứt gánh nặng này ra khỏi người.

. ..

Trên đỉnh biệt thự.

Trần Lập đang ngồi ngắm cảnh, bỗng trên người có gì đó rung nhẹ, nhẹ đến mức
khó có thể nhận ra may mà người hắn cực kì nhạy cảm.

Trần Lập móc ra, một viên đá màu đen nháy. Đây là viên đá màu đen mà hắn nhặt
được trên sa mạc trong lần đầu gặp Tôn Hư.

Bỗng viên đá lại rung nhẹ. Mang theo tâm lý nghi hoặc Trần Lập tinh thần lực
chìm vào trong đó nhưng lại bị thứ gì đó cản trở. Nhưng dù vậy Trần Lập cũng
cảm nhận được một nguồn sinh mệnh đang cựa quậy.

Bỗng hắn thấy trên viên đá có một hoa văn nho nhỏ, huyền bí, nó như một đường
dẫn máu mà Trần Lập từng xem trên mấy phim tiên hiệp hồi ở Trái Đất. Mà nhờ
điều này nhân vật chính toàn nhận được đồ tốt.

Mang theo tâm lí cầu may Trần Lập rút kiếm cứa đầu ngón tay trỏ. Nhưng một sự
thật phũ phàng khác lại hiện ra: Dùng kiếm cứa không chảy máu! Thậm chí dấu
vết mờ nhạt cũng không lưu lại.

Phải biết thanh Zanpakutou này cực kì sắc bén, chém sắt như bùn là chuyện
thường nhưng lại không gây ra một tí sát thương nào cho Trần Lập đủ thấy cơ
thể hắn mạnh mẽ như thế nào. Nhưng hiện tại cơ thể này lại trở thành một
chướng ngại.

Một lúc sau. Trần Lập nhìn ngón tay vẫn hoàn hảo của mình trên mặt tràn đầy
bất đắc dĩ. Hắn dùng toàn lực chặt chém thậm chí tí hỏng kiếm nhưng vẫn không
ăn thua gì, nhiều lắm được một vết trắng là cùng. Bỗng Trần Lập nghĩ đến một
cách, hắn đưa tay lên miệng dùng sức: cắn!

Kétt...

Một tiếng kim loại vang lên, Trần Lập bỏ tay ra xem. Nó bị đứt rồi! Nhưng lại
không có tí máu nào chảy ra cả, thậm chí vết thương đang nhanh chóng liền lại.

Vội vàng dồn lực vào ngón tay, một giọt máu nhô ra nhưng lại không chảy xuống!
Dường như nó không muốn rời cơ thể. Trần Lập đảm bảo nếu hắn để yên giọt máu
này chắc chắn sẽ chui về. Trên mặt đầy hắc tuyến hắn dùng tay trái bóp.

Tọt....

Một giọt máu duy nhất chảy ra. Trong máu xen lẫn một chút vàng kim, nó chuẩn
xác rơi trên hoa văn kia. Giọt máu vừa đủ đầy hoa văn.

Tách...

Một tiếng vỡ vụn vang lên, viên đá nứt ra từ từ rồi toàn bộ vỡ ra. Một vật
hình tròn bên trong hiện ra. Nhìn vật này khóe miệng Trần Lập co quắp.

Một quả trứng!

Nó to bằng ngón chân cái. Xung quanh vỏ có vài hoa văn thần bí. Nhìn rất bình
thường, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy nó có chút quỷ dị. Trần Lập còn cảm thấy
huyết mạch tương liên với nó.

Bỗng trong trứng truyền đến Trần Lập một ý niệm. Trần Lập nhận được ý niệm này
vui vẻ rồi mày kiếm nhíu lại. Nó cần năng lượng, nhưng năng lượng gì? Bỗng hắn
nghĩ đến một thứ: Ma lực.

Thử truyền ma lực đến. Mắt Trần Lập sáng lên. Quả trứng nó hút. Trần Lập bắt
đầu truyền thêm, càng lúc càng nhanh.

Một lúc sau. Quả trứng truyền ra ý niệm thỏa mãn. Trần Lập thu tay lau mồ hôi.
Nhìn quả trứng cười khổ. Nó hút một lần hết nửa ma lực của hắn.

Đây không phải số lượng nhỏ. Phải biết Trần Lập là Pháp Quân Đại Sư, ma lực
lớn vô cùng chưa kể còn vô cùng tinh thuần. Chỗ ma lực này đủ để tạo ra một ma
pháp cấp năm có thể hủy diệt đi một thành nhỏ.

"Không biết nó là con gì?" Trần Lập nỉ non.

Cầm quả trứng, Trần Lập nhặt những mảnh vỏ bọc kia lên. Đất rụng đi hiện ra
mảnh vỏ này là kim loại. Lóe lên ý tưởng hắn bỏ ra một chiếc khay bạc. Dùng
kiếm khắc lên đó khuôn dây chuyền. Cầm mấy mảnh vỏ một ngọn lửa hiện lên
đốt...

Một tiếng sau.

Cầm trên tay chiếc dây chuyền Trần Lập gật đầu thỏa mãn. Dây chuyền rất tinh
xảo trên dây có hoa văn lưu chuyển, ở giữa có chiếc lồng nhỏ bên trong đựng
quả trứng.

"Cậu Tạp Tư... đến giờ nấu cơm rồi."

Bỗng dưới sân tiếng gọi của Nạp Lan vang lên. Trần Lập đeo dây lên cổ rồi cao
giọng trả lời:"Đến đây." Xong rồi đi xuống.


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #20