Hộ Sĩ


Người đăng: Vodunghaki

Trong một phòng khách lớn, một cuộc tranh luận đang diễn ra. Một lão già tầm
lục tuần nói:"Cuộc tuyển cử quốc vương diễn ra quá đột xuất vậy nên theo ta cứ
để công nương Phỉ Lệ Á tham dự trước rồi kiếm Hộ Sĩ sau cũng được."

"Không được, mỗi tuyển cử viên trước khi tham dự đại hội đều có Hộ Sĩ, đây là
quy tắc." Một lão già khác đứng dậy phản đối. Một lão già khác lại đứng dậy
phản bác ý kiến này. Cuộc tranh luận lại tiếp tục diễn ra.

Phỉ Lệ Á ở dưới lạnh nhạt nhìn cảnh này. Lúc này trên mặt cô không còn sự tươi
cười thường ngày mà trầm lặng, trầm lặng đến đáng sợ. Có lẽ đây là khuôn mặt
khác của cô. Đối với cô, vấn đề những người kia đang tranh luận không quan
trọng. Hộ Sĩ? Bỏ tiền ra thuê một cái là được. Nhưng vấn đề là danh tiếng vô
cùng xấu xa"Bán Tinh Linh" hay "Vong Linh Nữ" đã khiến không ai muốn giúp cô.
Nghĩ đến điểm này lòng Phỉ Lệ Á tràn ngập bất đắc dĩ.

Sau một thời gian tranh luận và thỏa thuận, nhóm lão già đã gật đầu với nhau
nhất chí vấn đề. Một lão già đứng ra cúi đầu hành lễ với Phỉ Lệ Á rồi
nói:"Theo thường lệ của đại hội quốc vương yêu cầu mỗi tuyển cử khi tham gia
phải có Hộ Sĩ. Nhưng vì năm nay đại hội mở đột xuất nên Hộ Sĩ chưa kịp tuyển
ra cũng là bình thường. Vậy nên ngài hãy tìm Hộ Sĩ cho mình hoặc chúng tôi sẽ
giúp ngài !."

"Không cần phải tìm đâu." Một tiếng nói truyền đến, Trần Lập từ cửa bước vào.

Mọi người nhìn thấy Trần Lập nhất thời ngẩn ngơ bao gồm cả Phỉ Lệ Á. Lúc này
Trần Lập trông rất đặc biệt, tóc đen, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cân đối
phối hợp với bộ trang phục kiếm sư kèm theo một thân khí chất trang nhã, tự
nhiên không dính bụi trần khiến hắn trở lên vô cùng cao quý.

Mấy lão già nhìn người thanh niên trước mắt bỗng cảm thấy hoảng hốt. Từ người
Trần Lập họ cảm nhận sự cao thượng, thoát tục những thứ vượt khỏi tầng lớp quý
tộc bọn họ. Thứ chỉ thuộc vào tầng lớp trong truyền thuyết-Tông Phái.

Trong Ma Pháp đại lục Tông Phái là một tầng lớp đặc thù và vô cùng bí ẩn(TG:
Kiểu như người tu tiên trong trần tục í ^.^). Tông Phái số lượng rất ít, cả
đại lục chỉ có ba Tông Phái mà thôi nhưng tổng thể thực lực thì họ dư sức quét
sạch cả đại lục này. Vậy nên không ai muốn trêu chọc người của Tông Phái. Tất
nhiên Tông Phái luôn quản lý gắt gao các đệ tử, người có nhân cách xấu thường
sẽ bị "giáo hóa", đệ tử bình thường cấm xuất Tông chỉ đệ tử ưu tú mới có đặc
quyền này. Vậy nên chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng đệ tử Tông Phái làm việc
xấu trong đại lục này.

"Cậu là?" Một lão già bước lên trước dè chừng hỏi. Đối với lão một người có
danh tiếng không tốt như Phỉ Lệ Á làm sao có thể quen người như vậy. Nhưng câu
trả lời của Trần Lập lại khiến lão rơi vào đáy cốc.

"Ta là Hộ Sĩ của cô ấy." Trần Lập nhàn nhạt nói. Hắn không biết cử chỉ, lời
nói của hắn hiện tại khiến mấy lão già kia càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Mà dù có biết thì hắn cũng chả thèm để ý. Thực tế không ai biết thằng này đang
đơn thuần nói bừa. Đến Hộ Sĩ là gì hắn còn chả biết nữa ấy chứ nói gì làm Hộ
Sĩ.

"Nói bừa cũng tin?" Trần Lập thầm nghĩ. Nếu mấy lão già kia mà biết hắn đang
nói bừa thì chắc chắn dù hi sinh cả mạng sống cũng phải gặm một miếng thịt
trên người hắn xuống.

Nghe Trần Lập nhận là Hộ Sĩ của Phỉ Lệ Á mấy lão già trầm mặc. Một lúc sau tất
cả thở dài. Bọn họ thấy mình thất bại. Lão già đi đầu nhìn Trần Lập nghiêm túc
nói:"Mong rằng cậu làm đúng trách nhiệm của một Hộ Sĩ." Lão nói xong rồi dẫn
theo mọi người rời đi.

Lúc này Phỉ Lệ Á nhìn Trần Lập với ánh mắt kì dị, cô thấy mình chả hiểu chút
gì về Trần Lập cả. Lần đầu gặp cô chỉ thấy Trần Lập là kẻ tầm thường có nghĩa
khí, ở gần nhau được hai ngày lại thấy có chút thần bí nhất là khi Mễ U nói
Trần Lập ẩn trong người nguồn ma lực khổng lồ và mẹ cô nói Trần Lập rất mạnh
mẽ nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không tin tưởng cho lắm. Nhưng lúc này lại
khác, Trần Lập đứng trước mặt làm cô thấy chút lạ lẫm. Quá thần bí.

Trần Lập nhìn mọi người rời đi mỉm cười thần bí, cả người khí chất biến đổi,
cao quý thần thái thu vào hào sảng, thôn dã bộc ra. Quay lại thấy Phỉ Lệ Á còn
đang ngẩn ngơ ánh mắt lóa lên, nở nụ cười hắn cúi sát mặt Phỉ Lệ Á đến mức còn
mấy cm, gọi nhẹ một tiếng.

"Phỉ Á."

Nghe tiếng gọi Phỉ Lệ Á ngẩng đầu lên, bỗng cô run lên, trừng to đôi mắt. Cô
hôn phải môi Trần Lập! Trong phòng hiện lên hình ảnh ám muội.

Thật mềm! Trần Lập "bị" hôn đang híp mắt hưởng thụ bỗng bị đại lực đẩy ra.

"Bụp."

Một bóng người bay vào tường. Trần Lập bị đập vào tường hơi mộng bức. Quay ra
thấy Phỉ Lệ Á mặt đỏ bừng, không do xấu hổ hay tức giận, có lẽ cả hai. Nhìn
Trần Lập bị đánh mộng bức Phỉ Lệ Á chán nản.

"Theo mình."

Vứt lại một câu rồi bước ra ngoài. Trong phòng Trần Lập đang mộng bức bỗng mỉm
cười mị mị rồi theo ra ngoài.

"Tại sao cậu lại muốn làm Hộ Sĩ của mình." Trên ghế, hai người ngồi Phỉ Lệ Á
hỏi. Trần Lập sờ cằm trả lời:"Ưa thích đi."

"Ưa thích?" Phỉ Lệ Á giật mình. Cô nhìn Trần Lập gào lên:"Cậu biết Hộ Sĩ là gì
không?"

"Hộ Sĩ là gì?" Trần Lập nghi hoặc.

". . ." Phỉ Lệ Á chán nản. Cô tưởng Trần Lập biết rồi nhưng xem ra chỉ là làm
theo ngẫu hứng. Trầm ngâm một lúc cô nói với Trần Lập:"Cậu chuẩn bị đi. Mình
sẽ dạy cậu cái gọi là Hộ Sĩ."

"Hộ Sĩ!"


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #18