Tâm Cảnh Đột Phá - Thiên Nhân Hợp Nhất Trạng Thái Ban Đầu.


Người đăng: Vodunghaki

"Cứu...."

"Cứu tôi với..."

"Có ai không cứu với.."

Trong rừng một tiếng kêu cứu đầy kinh hoảng vang lên. Một bóng người chạy thục
mạng về phía trước, cứ chạy một đoạn lại gân cổ lên kêu cứu, trong tiếng kêu
mang theo sự thê lương và hoảng sợ vô cùng.

Người này mặc một thân màu nâu quần áo, thân hình gầy gò lao thẳng về phía
trước. Gương mặt hắn biểu cảm "dữ tợn" vô cùng, đôi mắt trợn tròn, con ngươi
co rút thành điểm nhỏ chỉ cần nhìn qua là biết bị sợ hãi đến tột độ biến
thành.

Người này chạy vừa tránh cây ở phía trước lại vừa ngoái đầu về phía sau thần
sắc hoảng sợ như nhìn thấy thứ gì cực kì kinh khủng vậy.

Không có gì cả!

Đây là những gì người này nhìn thấy. Nhưng nhìn kĩ lại thì thấy đằng sau người
này đang 'sột soạt' tiếng lá cây giống như bị một vật vô hình va chạm.

"Á...."

Cạnh!

Người này vừa vọt qua một cái cây bỗng cố định lại giống như bị một bàn tay vô
hình khổng lồ nắm vào nhấc lên không, khiến hắn chỉ kịp hét lên kinh hoảng một
tiếng rồi đầu xoay ngược ra sau cổ như bị một bàn tay vô hình khác vặn gãy.

Sau khi người kia chết cách đó tầm 10m có một kẻ từ sau cây bước ra. Đôi mắt
đầy tơ máu của hắn trợn trừng như lồi ra ngoài, tóc xanh lục trên đỉnh đầu bê
bết như bị bát ô tô úp lên cắt(^.^), cả người trùm chiếc áo đen nâu phối hợp
với gương mặt trắng bệch nhìn hắn giống như một thi thể đang di chuyển.

Đến bên cạnh người đã chết kia hắn cười khặc khặc:

"Khặc khặc, ôi một thân thể thật tốt."

Với âm thanh khàn khàn, the thé như một tên thái giám hắn cúi xuống xoay cái
đầu bị vặn gãy gần như rụng rời của kẻ đã chết kia về trước.(Ghê rợn)

"Ôi, thật cám ơn ngài đã ban phước cho tín đồ trung thành của ngài có được một
thân thể như ý..." Hai tay rộng, làm đủ mọi tư thế tên tóc xanh như đang múa
một bài nghệ thuật không xương(ép dẻo ý). Nếu lúc này có một nghệ sĩ ép dẻo ở
đây chắc cũng phải rầm rộ thán phục.

Hắn vừa làm vừa ca ngợi một kẻ nào đó.

Sau một lúc làm đủ mọi động tác, ca ngợi chán chê tên tóc xanh mới thỏa mãn
gật đầu. Hắn chỉ xác chết rồi quay người rời đi.

Tại sau khi hắn chỉ, dưới đất chui lên hai cái bóng mặc áo choàng đen nâu chạy
đến vác cái xác kia lắc lư đi theo.

. ..

Trong thành.

Trần Lập đi trước Nạp Lan theo sau. Ngay tại thời điểm này hắn nghe thấy tiếng
'cứu' nhỏ đến nỗi có như không.

"Em nghe thấy gì không Nạp Lan?" Trần Lập hỏi Nạp Lan. Nhưng không có tiếng
trả lời, quay lại thấy Nạp Lan đang xuất thần, hắn ngừng đi quay người lại.

Bịch !!!

Tiếng va chạm vang lên. Nhìn Nạp Lan đâm đầu vào ngực mình Trần Lập nghiêm túc
hỏi:

"Em suy nghĩ gì vậy Nạp Lan?"

"A...Dạ, không có gì. Sao ạ?" Nạp Lan giật mình che che cái trán bị đâm trả
lời. Mặt nàng ta hồng rực, có vẻ vừa suy nghĩ thất lễ sự tình. Trần Lập nhìn
cảnh này im lặng. Thở dài Trần Lập xoay người:"Không có gì. Chúng ta về thôi."
Rồi đi trước.

"Chả lẽ nghe lầm?" Trần Lập vừa đi vừa lẩm bẩm rồi lắc đầu bỏ qua.

Thực tế Trần Lập không nghe lầm. Từ khi dùng Tẩy Thiên Đan và tu luyện [Thần
Luyện Thể] tố chất hắn đã gấp vô số lần người bình thường. Nếu chú ý dù cách
một cây số hắn cũng nghe được. Nhưng, tiếng kêu vừa rồi cách ít nhất cũng phải
hai cây Trần Lập có thể nhận được đã vô cùng kinh khủng rồi.

Trong biệt thự.

"Sao cơ? Cậu muốn đi hai ngày?" Hai người con gái nhìn Trần Lập nghi hoặc. Hai
người này là Phỉ Lệ Á và Nạp Lan.

"Ừ. Đi rèn kiếm thôi. Với lại không ra khỏi thành nên không phải lo đâu." Trần
Lập cười cười biện cái cớ. Hôm nay đi qua khu rừng hắn có cảm giác phi thường
mãnh liệt. Vào rừng lĩnh ngộ tâm cảnh sẽ đột phá!

"Vậy cậu cầm ít ngân tệ này đi." Phỉ Lệ Á nhét vào tay Trần Lập ba, bốn ngân
tệ nói. Trần Lập bất đắc dĩ nhận nhìn Phỉ Lệ Á nói:"Cảm ơn!" Rồi quay người
rời đi.

Ra khỏi thành Trần Lập dùng Phi Hành ma pháp lao thẳng vào rừng với tốc độ
nhanh vô cùng(TG:Tốc độ ban thờ). Lúc này nếu có người ở đây cũng chỉ nghe
được tiếng xé gió và làn gió mạnh đập vào mặt mà thôi.

Để sử dụng Phi Hành ma pháp Ma Pháp Giả phải có thực lực Ma Pháp Sư trở lên.
Nhưng ở cảnh giới Ma Pháp Sư Phi Hành ma pháp chỉ được gọi là 'nhảy' xa một
đoạn mà thôi, từ cảnh giới Đại Ma Pháp Sư trở lên mới chính thức là phi hành.
Theo cảnh giới Phi Hành ma pháp có độ cao cùng khoảng cách khác nhau.

Tuy nhiên Phi Hành thuật rất hao tổn ma lực, nếu không có ma lực thâm hậu,
cảnh giới cao thâm thì ma pháp giả ít khi sử dụng.

Ma Pháp Sư sơ cấp có thể bay xa 10m với độ cao 5m. Trung cấp bay xa 15m, cao
6m. Cao cấp bay xa 20m, cao 7m. Nhưng rất ít khi sử dụng vì rất hao tổn ma
lực.

Lên Đại Ma Pháp Sư đã là ở tầng cao khác. Sơ cấp Đại Ma Pháp Sư bay xa nửa cây
số và cao tới 20m. Trung cấp bay xa một cây số và cao 25m. Cao cấp bay xa hai
cây và cao 30m. Thời gian bay cũng lâu hơn một chút.

Pháp Vương là sự lột xác hoàn toàn về ma lực. So với Đại Ma Pháp Sư họ khác
biệt hoàn toàn về tốc độ phi hành, độ xa và độ cao.

Ở cảnh giới này họ chia làm bốn kì gồm sơ kì, trung kì, hậu kì và đỉnh cao. Ở
cảnh giới này họ có thể phi hành thời gian dài cho đến khi tinh thần lực, ma
lực cạn kiệt, sự hao hụt ma lực có thể hấp thu nguyên tố bù vào.

Duy chỉ có độ cao thay đổi. Pháp Vương sơ kì có thể bay cao 100m cho đến đỉnh
cao sẽ là 140m, mỗi cảnh giới tăng thêm 10m.

Tuy nhiên Phi Hành Thuật cũng có một nhược điểm là không thể bị gián đoạn khi
phi hành nếu không sẽ bị mất hiệu lực.

Bay lên một ngọn núi cao 50m Trần Lập đánh giá khu rừng phía dưới. Chỗ này là
biên giới giữa rừng và bình nguyên. Khu vực thông thường không xuất hiện ma
thú nên rất an toàn.

Bỗng Trần Lập nhìn thấy một cái hồ, nó nằm giữa khu rừng và bình nguyên. Là
một nơi lí tưởng để tĩnh tâm. Hắn bay qua đó.

Trần Lập ngồi xếp bằng trên đất, đôi mắt khép hờ, toàn tâm thần chìm môi
trường xung quanh. Hắn "thấy" cây cối chết đi rồi mọc lên, các sinh vật xung
quanh bị ăn thịt rồi lại được sinh ra tất cả như đang theo quy luật nào đó của
tạo hóa. Mà Trần Lập đã đã nắm được một tia của quy luật đó.

Đắm chìm vào tia quy luật kia Trần Lập phát hiện mình đang bước vào một thế
giới khác. Xung quanh vẫn là nơi hắn đang ngồi nhưng, mọi sinh vật đã thay
đổi. Tất cả biến thành hình thái của sinh mệnh- một đốm sáng màu xanh lục. Từ
cây cổ thụ cho đến con kiến đều có sinh mệnh.

Cùng lúc đó toàn bộ khí thế của Trần Lập phát ra ngoài tạo lên một vòng khí
lưu nguyên tố bắn ra xa tới 50m. Cùng khí thế, khí chất của Trần Lập cũng
thoát ra ngoài. Khí chất cao quý của thượng vị giả, bá đạo tuyệt luân của Lôi
hệ giả. Tất cả như sắp sáp nhập vào thiên nhiên nhưng lại bị ngăn cản bởi một
luồng khí tức âm trầm, lạnh lẽo. Đây là một luồng khí tức tiêu cực.

Bỗng trên người Trần Lập lại phát ra một luồng khí chất hào sảng, độc mộc
phóng khoáng. Luồng khí chất này như Tiên Thiên, nó đẩy ra tất cả các luồng
khí chất kia, nó lao vào phá tan luồng khí tức tiêu cực kia rồi hòa hợp với
thiên nhiên.

Cùng lúc đó trong đầu Trần Lập hiện lên ý niệm từ Luyện Thần Ngọc Giản truyền
đến: "Tâm cảnh đột phá. Thiên Nhân Hợp Nhất trạng thái ban đầu kích hoạt."

PS: từ giờ main bình dân và thêm tính hơi vô sỉ một chút.


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #16