Đai Hội Tuyển Cử Quốc Vương.


Người đăng: Vodunghaki

Sau khi đánh ba tên lưu manh kia những bức xúc khi gặp con Ma Lang Vương của
Trần Lập cũng giảm đi rất nhiều. Nhìn cổng thành xa xa hắn đi thẳng đến.

"Đại lục này không nhỏ nha!"

Ngồi trên đỉnh cổng thành Trần Lập nhìn khoảng rừng xa rộng không chân trời
thở dài.

Lần đầu bị dịch chuyển sang đây Trần Lập cảm thấy thế giới cùng lắm lớn hơn
Trái Đất một chút mà thôi nhưng khi trên đỉnh cổng thành này mới nhìn ra.

Đại lục này không thấy đường cong!

Như thông thường thì nhìn khoảng cách càng xa thì thấy dốc xuống. Nhưng nhìn
càng xa mà vẫn thấy nó bằng phẳng thì mặt đất càng rộng.

Thực tế Ma Pháp Đại Lục chỉ chiếm một phần năm cái tinh cầu này. Mà Ma Pháp
Đại Lục bề mặt cũng phải gấp năm chục lần bề mặt Trái Đất.

"Cậu Tạp Tư, cậu lam gì ở đây?"Lúc này Nạp Lan tay xách giỏ hoa quả leo lên
chỗ Trần Lập hỏi.

Thấy Nạp Lan tìm thấy mình Trần Lập hơi ngạc nhiên nhưng nhớ chuyện trong rừng
đêm qua thì bình thường lại. Có lẽ là năng lực đặc thù, Trần Lập thầm nghĩ.
Lại nghe hỏi cười nói: "Tôi chỉ lên hóng mát thôi. Em mua xong rồi?"Xong nhìn
giỏ hoa quả hỏi.

"Vâng, tốn mất 20 xu."Nạp Lan nói. Nghe đến tiền Trần Lập mới nhớ. Mình chưa
biết gì về tiền của đại lục này. Quay sang nhìn Nạp Lan hắn hỏi: "Tôi vẫn chưa
hiểu lắm về tiền ở đây. Em nói tôi nghe xem."

"Trên đại lục này tiền chỉ chỉ có một loại thôi mà cậu Tạp Tư?"

Nạp Lan kì quái nhưng suy nghĩ xuất thân Trần Lập thì trên mặt biểu hiện 'ta
hiểu ra rồi'.

Nhìn biểu hiện của Nạp Lan mặt Trần Lập đen lại. Hiểu cái khỉ gì! Nhưng Trần
Lập lười giải thích.

"Đại lục có sáu loại tiền, gồm Tử Tinh tệ, Tinh tệ, kim tệ, ngân tệ, đồng tệ
và đồng xu."

"Mỗi 1 Tử Tinh tệ =100 Tinh tệ, 1Tinh tệ=100 kim tệ, 1 kim tệ =100 ngân tệ,
1ngân tệ =100 đồng tệ và 1 đồng tệ =100 xu."

" Tử Tinh tệ và Tinh tệ chỉ là vật quý hiếm, nếu có thì cũng chả ai muốn dùng,
kim tệ thì khá quý hiếm." Không biết đến vẻ mặt Trần Lập, Nạp Lan nói tiếp:"Mà
một gia đình bình thường ở đây cả năm tiêu hết mười đồng tệ mà thôi."

Nghe Nạp Lan nói Trần Lập như nhớ ra cái gì. Đem tinh thần lực chìm vào Vô Cực
Giới Chỉ thấy ba đống to bằng hòn non bộ thủy tinh tím và trắng, bên cạnh còn
có một đống bằng cái rổ đồng vàng. Tiện tay lấy đồng vàng ra đưa Nạp Lan rồi
hỏi:"Đây là kim tệ?"

"Là kim tệ! ! !" Nạp Lan nhìn thấy kinh hãi. Cầm xem xét xác định không phải
giả mới kinh ngạc nhìn Trần Lập hỏi:"Nó là của cậu?"

"Ừm."

"Nó rất quý giá."

Suy nghĩ một chút,dường như nhớ ra điều gì Nạp Lan nhất thời cười khổ: "Là kim
tệ nhưng ở đây rất khó tiêu. Phải đổi ra ngân tệ mới sử dụng được."

Nói xong quay lại trưng cầu ý kiến của Trần Lập ý là có đổi hay không.

"Vậy em cứ giữ lấy đi, muốn đổi thì đổi. Dù sao tôi cũng không thiếu." Trần
Lập nói rồi giơ ba bốn đồng khác ra.

"Vâng!"

Nạp Lan kích động. Kim tệ cô chỉ nhìn thấy chứ chưa bao giờ được cầm cả nay
lại được cầm một đồng nhất thời kích động muốn khóc.

Nhìn biểu hiện của Nạp Lan khóe miệng Trần Lập khẽ kéo nếu để cô biết hắn có
hàng đống Tinh tệ thậm chí Tử Tinh tệ thì biểu hiện của cô sẽ như thế nào?
Nhưng ngẫm lại hắn bỏ ý tưởng này đi, dù sao như thế quá kinh hãi thế tục.

Trên đường.

Trần Lập vừa đi vừa đánh giá con phố này. Cả phố được đan xen bởi các căn hộ
và nhà hàng, mỗi cửa hàng đều có một trung niên cơ bắp lực lưỡng đứng canh.
Trên đường dòng người đi lại bên trong đó có xen lẫn vài tên Ma Pháp Đồ, rồi
thỉnh thoảng có dị thú kéo xe chạy qua, nhóm lính đi tuần, không xuất hiện nhị
thế tổ như hắn nghĩ.

Nhìn mức độ trị an này Trần Lập gật đầu. Xem ra nơi đây văn minh cũng phát
triển khá mạnh mẽ, sự bình đẳng khá tốt áp dụng với cả Ma Pháp Giả nếu có
ngoại lệ có lẽ chỉ đối với Đại Ma Pháp Sư trở lên mà thôi.

Lúc này Trần Lập thấy một nhóm người đang vây quanh một tờ thông báo. Hắn hiếu
kỳ lại gần xem.

"Đại hội tuyển cử Đế vương?" Trần Lập nhíu mày. Nghe Trần Lập nghi vấn đứng
phía sau Nạp Lan lại gần giải thích:"Là đại hội chọn quốc vương,được tổ chức 5
năm một lần. Mỗi lần đề cử ra một vị công nương lên làm quốc vương để cai quản
đế đô."

"Vậy đây là một cuộc cạnh tranh?"Trần Lập nhớ những cuộc tranh cử tổng thống ở
Trái Đất nghi hoặc:"Đây là cuộc tranh đấu về chính trị?"

"Đúng rồi ạ!"Nạp Lan nghe Trần Lập nghi vấn thán phục trả lời.

Nhìn xuống dưới Trần Lập thấy sáu bức tranh, trong sáu bức tranh là khuôn mặt
của sáu cô gái trẻ xinh đẹp. Nhin đến bức thứ tư Trần Lập kinh hô:"Phỉ Á?"

"Chị ấy là công nương thành Lôi Nhĩ hơn nữa còn thuộc hoàng gia nên cũng phải
tham gia tuyển cử."

Nạp Lan giải thích. Trần Lập gật đầu. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi
Trần Lập nhíu mày thật sâu.

Thông thường tuyển cử là những cuộc tranh giành, bên trong không thiếu thủ
đoạn thâm độc.

Không suy nghĩ nhiều Trần Lập quay ra nói với Nạp Lan:"Về thôi."

"Vâng!"

. . ..

Tại một khu xóm nghèo, ba tên lưu manh bị Trần Lập đánh đã được đưa về đây
chữa thương.

Trước mặt ba tên này có một đôi nam nữ, nam khuôn mặt dữ tợn, thân hùm vai gấu
to lớn dị thường. Nữ tóc nâu nhìn phổ thông thuộc vô cùng.

Nhưng người như vậy lại là một ma pháp sư, bởi cô ta đang sử dụng Trị Liệu
Thuật.

Một lát sau cô thả tay xuống thở ra một hơi.

"Làm sao rồi Phư Xa?" Người đàm ông tiến lại hỏi.

Người phụ nữ tên Phư Xa nhìn ba tên lưu manh mặt vẫn sưng vù không chút nào
thuyên giảm sau khi được trị liệu thì thở dài: "Không biết bọn này đắc tội
ai?"

"Người này sau khi đánh còn lưu ma lực mà ta Ma Pháp Đồ cao cấp sử dụng trị
liệu thuật cũng vô pháp loại bỏ."

"Luồng ma lực này quá mạnh mẽ lại được khống chế vô cùng tinh tế, nó không gây
hại đến tính mạng mà chỉ khiến người ta đau đớn. Thật kinh khủng."

"Vậy bao giờ nó khỏi?" Người đàn ông lo lắng.

"Không sao đâu. Khoảng vài hôm sẽ hết ý mà." Người phụ nữ nhàn nhạt trả lời.

"Không biết ai làm điều này?" Người đàn ông ngưng trọng: "Ta phải điều tra."

"Ngươi muốn chết hả?" Người phụ nữ chỉ mặt người đàn ông quát: "Người gây ra
vết thương này chúng ta vô pháp trêu vào không thì chết lúc nào cũng không
biết."

"Tại sao?" Người đàn ông không cam lòng nói.

"Ma lực." Người phụ nữ ngưng trọng nói: "Ta từng gặp qua Đại Ma Pháp Sư, ma
lực của họ lưu hai ba phút sẽ tan biến. Nhưng luồng ma lực này lưu lại cũng
vài giờ đồng hồ rồi cũng chưa yếu đi bao nhiêu chứng tỏ người gây ra ít nhất
cũng đạt trong truyền thuyết Pháp Vương kia, hơn nữa không phải phổ thông Pháp
Vương. Người như vậy chúng ta giây vào được?"

Người đàn ông mặt xám ngoét cúi mặt. Rồi thở dài xem như chấp nhận.


Phi Thăng Tiểu Đệ - Chương #15