Người đăng: Vodunghaki
Đêm khuya. Trong phòng ngủ. Trần Lập nằm trên giường trầm tư. Nhớ lại hình ảnh
Phỉ Lệ Á khổ sở, cô đơn lúc chiều hắn không thể nào ngủ được.
Mặc dù chỉ biết nhau được ba ngày nhưng Trần Lập cảm thấy Phỉ Lệ Á là một
người lương thiện và tính cách đơn thuần. Nhưng hôm nay Trần Lập mới biết một
người như vậy còn phải mang theo những cái danh tiếng xấu xa nhất đế quốc này.
"Vong Linh Nữ. Bán Tinh Linh....Xì! Nghe là biết bọn họ đặt cái danh này lên
người cô ấy chỉ vì tạo ra mục tiêu để tiêu trừ sự oán hận của bản thân."
Nằm trên giường Trần Lập xì mũi khinh thường nghĩ. Sau một lúc hắn ngồi dậy
thở dài nói:"Con người ở đây khiến mình phải suy nghĩ thêm rồi. Haizzz...!"
Ban đầu đến thế giới này Trần Lập nghĩ đây là một nơi lí tưởng, văn minh.
Nhưng qua Phỉ Lệ Á hắn lại cảm thấy ẩn sâu bên trong này là một thế giới tàn
khốc đến cay nghiệt.
Điều này khiến Trần Lập cần cảnh giác hơn bởi thế giới này không gì không thể
xảy ra, dù một Pháp Vương đỉnh phong như hắn vẫn cảm nhận được một sự uy hiếp.
Cửa phòng bỗng mở ra, Nạp Lan mặc trang phục hầu gái bước vào. Nhìn Trần Lập
thở dài cô hỏi:"Cậu có phiền muộn gì sao, cậu Tạp Tư?"
"Em cảm thấy thế giới này như thế nào?"
Thấy Nạp Lan vào phòng Trần Lập trầm mặc hỏi nhẹ. Hiển nhiên hắn biết Nạp Lan
sẽ bước vào đây.
Nghe câu hỏi Nạp Lan hơi sững sờ, lấy lại tinh thần trả lời:"Sao cậu lại hỏi
như vậy?"
"Không có gì. Mà giờ này em chưa ngủ à?"
Trần Lập kì quái. Trần Lập cảm thấy bây giờ có lẽ đã muộn rồi. Tính độ cao mặt
trăng vào cuối thu thì có lẽ đã đêm rồi.
"Ngủ?"Nạp Lan cũng kì quái. Sau đó lắc đầu nói:"Chưa ạ. Hơn nữa bây giờ mới là
tám giờ tối mà."
"Tám giờ!" Nghe thế Trần Lập hỏi:"Em xem ở đâu vậy?"
"Ở phòng khách ạ!"
Nghe vậy Trần Lập ngẩn ra, cười khổ. Đây là dị giới mà. Những kiến thức ở Trái
Đất nên bỏ đi.
Bỗng ở ngoài biệt thự có tiếng hô:"Ai giúp với!"
Nghe tin gọi Trần Lập xỏ áo vào chay ra. Hai người chạy ra thấy một người
trung niên chạy qua trước biệt thự.
Thấy hai người Trần Lập đi ra người trung niên chạy lại nói:"Lũ trẻ ...mất
tích. Giúp... tôi tìm chúng với!" Vừa nói vừa thở hồng hộc.
"Xảy ra chuyện gì?"Trần Lập trầm giọng. Lúc này vội vàng nên một tia khí thế
thoát khỏi người hắn áp lên người trung niên kia.
Người trung niên hoảng sợ nhìn Trần Lập. Hắn chỉ kia chỉ là một người thường
đến khí thế của Đại Ma Pháp Sư còn không chịu được chứ nói gì khí thế của một
Pháp Vương đỉnh cao như Trần Lập. Cả người như bị thái sơn đè, mồ hôi vã như
mưa.
Thấy trung niên khuôn mặt khổ sở Trần Lập giật mình vội thu lại khí thế. Lúc
này trung niên mới nói:"Tôi không biết,khi nãy mọi người kiểm tra phòng mới
không thấy chúng nó đâu." Vừa nói vừa hoảng sợ nhìn Trần Lập.
"Cậu Tạp Tư..."Nạp Lan kêu lên. Hai người quay lại nhìn cô. Lúc này Nạp Lan
nói:"Khi chiều cậu rời đi có một đứa bé tóc xanh lam bế một con chó nhỏ lạ
đến. Con chó này lạ lắm,em ở đây lâu rồi nhưng chưa từng thấy."
"Là Tư Giai! Con chó nhỏ đó?"Trần Lập nhìn trung niên. Trung niên lắc đầu
nói:"Không thể, trong làng này không ai có chó nhỏ cả!"
"Con chó nhỏ?"
Trần Lập trầm tư. Bỗng mắt hắn sáng lên, nếu không lầm là ma thú cấp ba-Ma
Lang Vương. Nhưng tại sao Ma Lang Vương lại bắt lũ trẻ?
Theo những gì hắn biết thì ma thú sẽ không ăn người chưa tới thời kỳ giác tỉnh
ma pháp. Càng suy nghĩ càng đau đầu.
"Thấy Tư Nhĩ rồi...anh ơi thấy Tư Nhĩ rồi!"
Một người thiếu phụ nhan sắc trung bình mặc quần áo màu nâu chạy đến vừa chạy
vừa kêu lên. Trung niên thấy thiếu phụ kêu lên:"Ni Sa, em nói gì?" Ni Sa chính
là vợ hắn.
"Thấy Tư Nhĩ rồi. Nó chạy từ rừng ra, về đến nơi nó bảo 'cứu'rồi ngất đi."
Người thiếu phụ tên Ni Sa vừa nói vừa khóc lên. Hiển nhiên là lo lắng cho con
mình.
"Dẫn ta đi xem nó!"
Đứng một bên Trần Lập lên tiếng. Trung niên cung kính:"Vâng!"
Vừa rồi thấy tia khí thế kia của Trần Lập, hơn nữa chỉ là vô ý hắn biết người
thanh niên anh tuấn trước mặt này là một Ma Pháp Sư vô cùng cường đại. Mặc dù
không biết mạnh bao nhiêu nhưng chắc không quá kém so với các vị đại nhân
trong đó truyền thuyết kia.
Lúc này người trung niên ra nói với vợ, vợ hắn gật đầu quay ra nói:"Mọi người
đi theo tôi!"
"Từ đã."
Bỗng một tiếng hô bên cạnh vang lên. Phỉ Lệ Á mặc bộ váy ngủ, mái tóc bạch kim
buông thả, một thân hình lung linh mĩ lệ bước ra. Cô đến bên người Trần Lập,
đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng nói:"Hãy cẩn thận."
Cô đặt tay lên ngực Trần Lập nói:"Lấy danh nghĩa Tinh Linh Ma Pháp Sư chúc
phúc cậu may mắn."
Cô thỏa mãn thu tay lại. Phấp hơn nửa cái đầu cô ngẩng lên nói:"Hãy giữ an
toàn bản thân được chứ?"
Giống như trả lời một lời hứa Trần Lập gật đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Lập nhìn cô hiện lên vẻ ấm áp. Cậu mỉm cười nhìn cô
rồi vung tay lên nói:"Đi thôi!"
Vừa đi vừa chau mày, không hiểu tại sao Trần Lập cảm thấy có một ánh mắt bí ẩn
đang theo dõi mình, mà nguồn xuất phát lại từ trên người Phỉ Lệ Á.
Lúc đó hắn có một xúc động muốn thả tinh thần lực dò xét nhưng ngẫm lại lại
thôi. Có lẽ đó là bí mật của Phỉ Lệ Á.
Nhìn Trần Lập đi xa Phỉ Lệ Á lại thấy lo lắng, bỗng trong ngực cô vang lên
tiếng phụ nữ: "Không cần lo lắng cho cậu ta đâu. Cậu ta rất mạnh. Cực kì
mạnh."
Trầm mặc một chốc âm thanh lại vang lên:"Mong tương lai cậu ta sẽ giúp con."
"Mẹ!"Phỉ Lệ Á kinh ngạc kêu lên.
..... . . ..
"Đây là làm sao?"Nhìn vết cắn trên tay Tư Nhĩ, Trần Lập nhíu mày. Hắn cảm thấy
quen thuộc nhưng lại không nhớ ra.
Đưa tinh thần lực vào dò xét cậu thấy một tia ma lực màu đen nhỏ xíu đang di
động, cùng lúc đó Lôi ma lực trong người truyền đến sự bài xích cùng khinh
thường Trần Lập kinh ngạc:"Là Tử Vong ma lực!"
Tử Vong ma lực là một loại tàn ác ma lực. Loại ma lực này có thể ăn mòn sinh
mệnh của con người. Nếu bị dính phải mà không phát hiện sớm thì dù là Ma Pháp
Sư cũng có thể chết.
Tử Vong ma lực không phải là phổ thông nguyên tố, chúng chỉ có trong nơi có
nhiều người chết, các loài thuộc Tử Vong ma thú và ở các tử địa.
Thiên Đạo vô tình nhưng công bằng. Mọi thứ luôn có sự cân đối. Tử Vong ma lực
dù rất tàn ác nhưng lại bị một loại ma lực khác khắc chế hoàn toàn. Đó là Lôi
ma lực.
Lôi ma lực chí dương chí cương, không có một loại tà ác năng lượng nào ngăn
cản được nó.
Tử Vong ma lực dù quỷ dị tàn ác đến đâu nếu gặp phải Lôi ma lực cũng chỉ có
nước chạy trốn (Tẩu Vi Thượng Sách). Mà căn bản chả có cơ hội chạy.
Nhìn Lôi ma lực trong người, đầu Trần Lập lóe lên. Hắn đưa tay lên vết cắn
truyền một tia Lôi ma lực vào, thấy Lôi ma lực Tử Vong ma lực sợ hãi chạy trốn
nhưng chưa kịp di chuyển đã bị Lôi ma lực lao vào phá tan nát. Quay lại nhìn
Nạp Lan hắn nói:"Em cứu em đấy dậy đi.".
"Vâng."Nạp Lan nói.
"Trị Liệu Thuật."
Nạp Lan xòe tay trước mặt đứa bé, trong tay hiện lên một quả cầu màu xanh nước
biển. Từ đó một tia sáng bay vào người cậu bé.
Một lúc sau. Đứa bé mở mắt. Nó nhìn Trần Lập kêu lên:"Anh Tạp Tư, anh đi cứu
các bạn đó đi."
"Em không phải nói, anh biết rồi."Trần Lập trấn an đứa bé. Hắn đứng dậy phân
phó:"Nạp Lan theo tôi."
"Ông đi gọi mọi người di." Quay ra nhìn người trung niên.
"Vâng!"Người trung niên cung kính chạy đi.
Trong rừng.
Trần Lập nhìn Nạp Lan hỏi:"Em biết loại ma pháp nào của ma thú làm người bị
cắn trúng sẽ bị chết không?"
"Bị tấn công sẽ chết?"
Nạp Lan nghi vấn. Một lúc sau cô nói:"Có. Ma thú lời nguyền. Bị tấn công không
cứu kịp sẽ chết. Mà sao cậu hỏi điều đó?"
"Ta nghi các em đó đã bị ma thú tấn công."Trần Lập trầm giọng.
"Nếu vậy chỉ có Ma Lang ở vùng này thôi." Nạp Lan ngưng trọng. Đang đi bỗng
Nạp Lan hô lên:"Thấy tụi nhỏ rồi!"Cô chỉ ngọn đồi có năm, sáu đứa trẻ đang
nằm.
Đúng rồi, Ma Lang!
Trong Luyện Thần Bí Cảnh Trần Lập lúc chiến đấu với Ma Lang từng bị cắn vài
lần nhưng do chủ tu Lôi hệ nên không cảm giác gì lạ. Bởi Lôi ma lực hoàn toàn
khắc chế cái loại lời nguyền nhỏ nhoi này.
Nhưng những đứa trẻ kia chỉ người phổ thông, sinh mệnh yếu đuối, trong người
làm gì có lực lượng nào kháng trụ tử vong ma lực chứ?
"Lên xem!"