Xuất Phát.


Người đăng: JunWei

mấy chương này tương đối nhàm chút, nhưng cũng phải viết để lót đường cho mấy chương sau, hihi.



Đúng thế, người có mặt cùng Lý trưởng lão chính là Vương Bất Vĩ, Vương trưởng lão.



“ E hèm.” Lý trưởng lão khẽ ho nhẹ một tiếng, tiếp: “ Lần này vô cùng vinh hạnh khi mời được Vương trưởng lão đồng hành cùng chúng ta tham gia vào cuộc thí luyện liên tông môn. Tất cả cho tràng pháo tay nào .”



Bộp bộp…. ~~~~!!



Tiếp vỗ tay khá nhiệt tình vang lên, đặc biệt là rắn độc Lăng Hàn Phong. Tất nhiên rồi, sư phụ của hắn chứ ai.



“ Tiếp theo mời Vương trưởng lão nhắn nhũ vài câu với các đệ tử ạ.” Lý trưởng lão chắp tay thi lễ với Vương trưởng lão, sau đó nhường sang một bên để Vương trưởng lão thuyết diễn.



Vương trưởng lão từ phía sau bước ra, đôi mắt diều hâu sắc nhọn quét thẳng về phía hai mươi đệ tử tham gia thí luyện. Ngoại trừ Dương Kiệt, Dương Diễn tỏ vẻ dửng dưng, ai nấy đều mang theo vẻ mặt phấn khích nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng cảm thấy có chút không hài lòng. Nhưng đường đường một trưởng lão, hơi đâu mà đi trách mắng hai tên không biết điều kia chứ.



Khẽ ho nhẹ một tiếng, bắt đầu nói: “ Lần này lão phu có nhiệm vụ phụ trách an nguy của các vị trong đợi tham gia thí luyên liên tông môn này. Và cũng nói luôn là, mục đích của đợt thí luyện lần này là thúc đẩy sự tiến bộ của đệ tử các tông phái, nếu như không cần thiết, tuyệt đối không được gây chia rẽ tàn sát lẫn nhau. Đặc biệt là đối với đồng môn của mình, khi vào tới bí cảnh phải hợp sức hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như để lão phu biết được có ai dám làm hại tới đồng môn, thì đừng trách lão phu ra tay trấn áp ngay sau khi rời khỏi bí cảnh, hãy nhớ kỹ điều đó.” Nói tới đây, ánh mắt sắc nhọn quét thẳng về phía Dương Kiệt, ngụ ý là “ tao chú ý tới mày đấy”.



Ngưng một hồi, lại tiếp : “ Ngoài ra, các vị là đại diện cho khuôn mặt của tông môn, khi đi ra tới bên ngoài, tuyệt đối không được hành xử khiếm nhã, ngông cuồng làm ảnh hưởng tới uy tín của tông môn. Những ai làm tổn thất uy tín của tông môn, thì hãy liệu hồn với lão phụ đấy.” Lại thêm lần nữa phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Dương Kiệt.



Mẹ kiếp ~~~! Lão già lẩm cẩm này ý gì đây? Ý nói bố mày thích gây chuyện làm mất mặt tông môn sao? Trước tiên nói người ta hãy coi lại đệ tử của mình trước đi.



Mặc dù biết rõ đối phương là sư phụ của con rắn độc, ít nhiều sẽ gây khó dễ cho mình, nhưng lại không ngờ lão làm một cách công khai như thế này. Bộ tưởng bố mày dễ ăn hiếp muốn làm gì thì làm sao?



Dương Kiệt thầm cười lạnh, không thèm quan tâm lời cảnh cáo của Vương trưởng lão, tựa như lão không phải đang nói mình vậy.



Vì sao thái độ của Vương trưởng lão đối với Dương Kiệt thay đổi một trăm tám độ ư? Rất đơn giản. Thì ra là sau khi quay trở về khu vực trung tâm, với ý định chèo kéo Dương Kiệt về phía mình, đã cho người âm thầm điều tra rõ thân thế, thực lực và quan hệ của anh ta trong tông môn. Tất nhiên là vô cùng dễ dàng phát hiện thì ra giữa Dương Kiệt và đệ tử cưng của mình xảy ra mối hiềm khích tình tay ba rồi.



Mặc dù vô cùng phẫn nộ tên đệ tử cưng của mình không lo tu luyện mà dính dáng tới chuyện tình cảm không đáng có. Nhưng cũng chỉ trách cứ vài câu rồi thôi.



Với mối quan hệ hai bên như thế này, một là lựa chọn Lăng Hàn Phong , hai là lựa chọn Dương Kiệt. Tuy rằng Dương Kiệt thể hiện không tồi trong đại hội tỷ võ, nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện nhất thời, với võ hồn cấp 6 trên người, tiềm năng trong người vượt qua Dương Kiệt cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nên cho dù thẳng khờ cũng biết phải chọn ai rồi.



Cộng thêm biểu hiện dửng dưng lúc nãy, nên lúc này Vương trưởng lão càng nhìn Dương Kiệt càng thấy ngứa mắt. Chỉ là chuyện của đệ tử để cho đệ tử tự giải quyết. Đường đường một trưởng lão trung tâm không mất mặt tới nỗi ra tay trấn áp một tên đệ tử ngoại môn quèn. Nhưng cảnh cáo gây khó dễ chút cũng không thành vấn đề chứ nhỉ?



Nắn gân dằn mặt mục tiêu xong, Vương trưởng lão vẫy tay một cái. Một chiếc phi thuyền giống như chiếc đĩa bay tròn khổng lồ ở thế giới của Dương Kiệt xuất hiện ngay quảng trường.



“UFO, UFO, ở thế giới này cũng có UFO sao?” Lần đầu tiên nhìn thấy phi thuyền di chuyển ở thế giới này, Dương Kiệt không kềm được trầm trồ cảm thán.



“ Xuất phát ~~~!!”



Ngay sau lời tuyên bố của Vương trưởng lão, hai mươi thí sinh nhanh chân đi thẳng lên chiếc phi thuyền đã được mở cửa sẵn.



Vừa bước vào trong phi thuyền, Dương Kiệt lại thêm một lần trầm trồ thán. Nội thất bố trí trong này không thua kém gì một khách sạn năm sao ở thế giới của mình cả, thậm chí còn xa hoa tráng lệ hơn nữa kìa.



“ Đồ quê mùa ~~!” Lăng Hàn Phong đứng ở phía xa lạnh lạnh cười chế giễu.



“ Muốn gì đây?” Dương Kiệt díu chặt đôi lông mày lại. bố mày không thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa là mày gây chuyện tao đứng yên chịu trận.



“ Cứ ở đó vui vẻ chiêm ngưỡng đi, đợi vào tới bí cảnh mi sẽ không còn có cơ hội đó nữa đâu.”



Rắn độc dùng chiếc lưỡi liếm liếm môi, lạnh lạnh buông lời hăm dọa.



“ Không cần đợi vào tới bí cảnh đâu, thích thì bố mày chìu mày ngay tại đây nè.” Dương Kiệt từ trong nhẫn càn khôn rút Huyền Thiết Chùy ra, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích.



“ Có thôi ngay không hả?” Lăng Hàn Phong phẫn nộ khi bị khiêu khích định bất chấp tất cả lao tới giao chiến ba trăm hiệp với kẻ thù, giọng nói đầy phẫn nộ của Vương trưởng lão đã vang lên.



Trong đôi mắt của Vương trưởng lão lóe qua tia sáng thất vọng. Tên đệ tử cưng của mình nếu cứ thiếu trầm vững như thế, sao có thể thành đại sự được chứ?



Nhưng dù sao cũng là đệ tử của mình, ít nhiều cũng phải bênh vực.



Một áp lực đáng sợ ập thẳng vào người Dương Kiệt, khiến anh ta choáng váng đầu óc, cũng may là bên cạnh có một chiếc bàn thủy tinh nên dùng tay đỡ lên mặt bàn, không xảy ra tình huống té ngã xuống đất.



Lão già khốn khiếp ~~~!!



Trong lòng Dương Kiệt thầm chửi rủi một câu. Cảm thấy áp lực đáng sợ đó đã biến mất, thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng tay lau sạch những giọt mồ hôi trên trán.



“ Bộ không nhớ những lời cảnh cáo của lão phu rồi sao?” Vương trưởng lão quét ánh mắt sắc lạnh về phía Dương Kiệt.



“ Đệ tử không dám!” Dưới ánh mắt cười chế giễu của Lăng Hàn Phong, Dương Kiệt cắn răng chắp tay đáp lời.



Tuyệt đối không được để đối phương có cớ hành hạ mình.



Nhìn thấy Dương Kiệt xuống nước tạ lỗi. Trong đôi mắt Vương trưởng lão lóe qua tia sáng khen ngợi. Đại trượng phu co được duỗi được, như vậy mới là người làm đại sự chứ? Hoàn toàn khác xa với tên đệ tử vô dụng của mình. Nếu như không phải nó có chút tiềm năng, e rằng đã đá nó sang một bên chèo kéo tên Dương Kiệt này rồi.



Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.



“ Hừ, liệu hồn đấy! Tất cả hãy quay trở về phòng mình, trước khi tới nơi không được bước ra khỏi phòng gây mất trật tự trên phi thuyền !!” Mệnh lệnh của Vương trưởng lão ban xuống, không ai dám làm trái lời. Ngay cả Dương Kiệt cũng hậm hực quay trở về phòng mình.



“ Hãy đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu.” Vừa bước ngang qua Lăng Hàn Phong, lập tức nghe thấy tiếng nói nhỏ của hắn vang lên.



“ Bố mày chờ mày! Đồ nít ranh chỉ biết dựa vào phụ huynh ạ ~~!!” Dương Kiệt bễu môi cười chế nhễu, không thèm quan tâm tới con rắn độc đang căm phẫn muốn bùng nổ, trực tiếp đi thẳng tới căn phòng có ghi rõ họ tên của mình, đẩy cửa bước vào trong đó.



------



Mấy ngày tiếp theo sau đó bị gò bó trong căn phòng của mình có cảm giác còn hơn cả ở trong tù vậy. Ít ra ở tù còn có thời gian ra ngoài hít thở không khí trong lành chút.



Ở cái thế giới không có tivi truyền hình, vi tính internet để chơi game, ngoại trừ ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, Dương Kiệt có cảm giác như cơ thể mình có xu hướng phình to thêm một vòng nữa, ít nhất phải nặng thêm gần 10 kg chứ không ít.



“ Ta thèm chơi game, ta muốn coi tiểu thuyết ~~~!! Ôi, nhớ Nghịch Thiên- Vô Thiên của Anh...Ba...Lúa quá, không biết anh ấy viết tới đâu rồi? Có còn nhớ lời hứa sẽ tặng mình một bộ khi truyện kết thúc không nhỉ?” Dương Kiệt đang nằm với tư thế “ Mỹ nhân trư” vừa ngáp dài vừa không ngừng than trách.



“ Chịu hết nổi rồi ~~~! Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới tới nơi đây??” Từ trên giường trở người đứng dậy, vươn vai hít sâu vài hơi. Trong đầu bắt đầu thầm tính có nên đi đâu giải khây thôi chứ suốt ngày ở trong phòng có ngày nổi điên mất.



“ Chú ý, chú ý, phi thuyền còn nửa canh giờ nữa tới đích đến, mọi người hãy chuẩn bị thu xếp tập trung tại phòng khách trên phi thuyền. Xin nhắc lại, phi thuyền còn nửa canh giờ nữa tới đích đến, mọi người hãy chuẩn bị thu xếp tập trung tại phòng khách trên phi thuyền.”



Trong lúc đang suy tính định đì tìm Lâm sư tỷ hay cặp chị em song sinh để thảo luận “làm sao để biến thành người lớn”, giọng nói nghiêm nghị của Lý trưởng lão đã vang lên, thông báo cho mọi người chuẩn bị tập hợp.



“ Mẹ kiếp, sớm không tới, muộn không tới. Đúng lúc tìm ra thú vui lại làm cụt hứng.” Mặc dù miệng nói, nhưng vẫn phấn khích nhanh chân rời khỏi phòng mình đi thẳng về phía phòng khách. Chờ mãi chỉ mong có thế mà thôi.



Đi tới phòng khách chờ đợi, phát hiện ngoại trừ Lý trưởng lão và Vương trưởng lão đã có mặt từ sớm, đã có thêm vài mạng cũng đã có mặt tại đây. Chỉ là khi phát hiện Dương Kiệt xuất hiện, ai nấy đều dùng ánh mắt kỳ dị phóng về phía anh ta, thậm chí cơ thể không tự chủ nhích sang một bên, có vẻ như muốn tránh xa anh ta càng xa càng tốt vậy.



Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?



Không chỉ lúc này, ngay lúc tập hợp ở quảng trường tông môn đã để ý thấy thái độ của mọi người có gì đó không bình thường. Chỉ là lúc đầu nghĩ rằng do e sợ thực lực của mình nên né tránh, nhưng dường như không phải vậy thì phải. Đặc biệt là mấy tên đệ tử nam á.



Đứng sang một bên không thèm quan tâm tới những ánh mắt của người khác nữa. Thích nhìn thì nhìn đi, chỉ cần không đụng chạm tới mình là được rồi, cũng chả mất đi cân nào, để ý chúng làm gì cho mệt hơi.



Không lâu sau đó, mọi người lần lượt có mặt đầy đủ, chia theo phe phái đứng theo từng khu vực vừa bàn tán vừa phấn khích chờ đợi.



Rầm ~~~~!!



Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, mọi người trong phi thường cảm thấy thân thuyền rung động một cái kèm theo tiếng động đáp cánh vang lên, chứng tỏ phi thuyền đã tới nơi và hạ cánh an toàn.



Lý trưởng lão và Vương trưởng lão đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó quay sang đám đệ tự nghiêm giọng nói: “ Phi thuyền đã hạ cánh an toàn, mọi người nhanh chân theo lão phu rời khỏi phi thuyền để đi tới nơi quy định ngay tức khắc.”



“ Tuân lệnh ~~~!!” Hai mươi đệ tử thí luyện phấn khích đáp lời, sau đó nhanh chân đi theo Lý trưởng lão và Vương trưởng lão rời khỏi phi thuyền, đi thẳng về phía nơi tụ tập chỉ định của ngũ đại tông môn.



“ Bí cảnh thí luyện liên tông môn, ta tới đây ~~~~!!” Đôi mắt Dương Kiệt lóe qua tia sáng phấn khích.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #87