Dụ Cá Cắn Câu


Người đăng: JunWei

Mặc kệ hệ thống chết dịch, vội vã chạy tới bên cạnh Hoàng Dung, từ trong Càn Khôn Tháp lấy ra viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, đột nhiên sực nhớ hiện giờ cô ta đang bất tỉnh nhân sự, làm sao nuốt viên đan dược để luyện hóa đây?



“ Ực ực, chẳng lẽ phải làm giống như tình tiết mấy bộ phim truyền hình, mình nhai xong dùng miệng chuyển qua cho Dung nhi sao?”



Dương Kiệt nước miếng thèm thuồng chảy ướt cả tà áo, “ lộ ra vẻ khó xử” có nên thực hành hay không.



“ Dính dong, chỉ cần bỏ viên đan dược vào miệng của Hoàng Dung, đan dược sẽ tự động tan chảy vào cơ thể để cô ta hấp thụ, không cần phải nhai, yêu cầu bỏ cái suy nghĩ bẩn thỉu đó đi.”



Trong lúc Dương Kiệt định bỏ viên đan dược vào miệng mình nhai trước rồi chuyển qua cho Hoàng Dung, bên tai vang lên giọng nói đáng ghét.



Đồ kỳ đà cản mũi ~~~!!



Dương Kiệt giận tới nỗi lỗ mũi phun khí nóng, hệ thống trời đánh này càng lúc càng kiếm chuyện với mình rồi đấy.



Mang theo muôn màng tiếc nuối nhẹ nhàng nhét viên đan dược vào miệng Hoàng Dung, hồi hộp chờ đợi viên đan dược phát huy hiệu quả, chờ Dung nhi của mình tỉnh lại.



…..



……..



Trong lúc Dương Kiệt nín thở hồi hộp chờ đợi, đột nhiên phát hiện mí mắt cong vút của Hoàng Dung khẽ nhúc nhích vài cái.



“ Kiệt, Kiệt ca ca…” Giọng nói yếu ớt nhưng tựa như tiếng hát du dương của thiên sứ trên thiên đằng của Hoàng Dung cất vang, Dương Kiệt khoa tay múa chân nhảy cẫng lên vui mừng khôn xiết.



Chỉ thấy Hoàng Dung từ từ mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng phấn khích của Dương Kiệt, trên môi không kềm được lộ ra nụ cười cảm động.



Tuy chìm sâu trong hôn mê, nhưng Hoàng Dung hoàn toàn nhận thức được những gì diễn ra ở thế giới bên ngoài.



Bốn mươi năm không rời không bỏ, cõng trên lưng đi hết cả cuộc đời, Hoàng Dung không biết dùng lời nào để diễn tả tình cảm của mình giành cho Dương Kiệt lúc này, chỉ biết bật khóc một cách hạnh phúc.



Có thể ngay cả Tĩnh ca ca trong truyền thuyết cũng chưa chắc làm được như Dương Kiệt lúc này( Cái này phải hỏi tác giả Kim Dung mới biết)



Nhưng tác nghĩ Quách Tĩnh chắc chắn không làm được.



Đọc xong truyện Thần Điêu Đại Hiệp của tác giả Kim Dung ai cũng biết, Quách đại hiệp tuyệt đối là một nam tử hán đại trượng phu hết lòng vì dận vì nước. Nhưng anh có nghĩ tới gia đình của mình không? Có nghĩ tới cảm nghĩ của vợ con mình không? Anh tử thủ hy sinh bản thân vì nước quên mình, vậy còn vợ con anh thì sao? Bỏ trốn khi anh thất thủ thành Tương Dương? Hay là tử nạn cùng anh? Mặc dù câu trả lời đã có, nhưng ở khía cạnh một người chồng, một người cha, Quách Tĩnh vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của mình.



Tất nhiên, những câu hỏi như thế này tùy cảm nhận của từng người, nhưng tác nghĩ Quách Tĩnh chưa chắc là một người chồng, một người cha tốt những gì mọi người thường nghĩ.



Nhìn thấy Hoàng Dung bật khóc, Dương Kiệt lập tức bối rối như gà mắc tóc, nhất thời không biết phải làm sao.



Chỉ thấy Hoàng Dung đột nhiên bật người trở dậy, lao tới trước mặt Dương Kiệt khẽ nhón chân lên, chiếc miệng xinh xắn ấm áp ngọt như mía hôn nhẹ lên môi của anh ta một cái.



Dương Kiệt tựa như bị tia sét đánh thẳng vào người, ngơ ngác há hốc như người mất hồn.



Mẹ kiếp, trải qua biết bao sóng gió thăng trầm, cuối cùng nụ hôn đầu của mình cũng bị cướp đi một cách trắng trợn, đã vậy còn là do nữ thần trong lòng mình cướp đi nữa chứ, quả thật kích thích quá đi.



Ngay sau đó mỡ thịt cơ thể rung chuyển liên hồi vì phấn khích.



Hoàng Dung chuyển khóc thành bật cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt “ đáng yêu” của Dương Kiệt vào lúc này.



Nước miếng bắt đầu chảy đầm đìa, khuôn mặt biến hình thành Trư ca ca, díu mắt cười phấn khích: “ Lúc nãy nhanh quá chưa kịp cảm nhận gì cả, hay là thử lại thêm lần nữa nha.”



“ Còn lâu.” Hoàng Dung ửng đỏ cả khuôn mặt, cười nói: “ cơ hội chỉ có một lần thôi, không có lần thứ hai đâu.”



“ Đừng mà, thêm lần nữa đi, ta năn nỉ mà, Á, đừng chạy, ta mà tóm được muội thì vỗ mông vì cái tội không nghe lời đấy, đứng lại mau ~~~!!”



“ Bắt được muội đi rồi tính, hí hí ~~!!”



Tiếng cười đùa đôi bạn trẻ vang lên không dứt dưới vực thẳm tối tăm.



------



Thành Ngư Tang, thủ phủ của nhà họ Đoàn.



Tộc trưởng nhà họ Đoàn bốn tháng trước đột nhiên mình đầy thương tích quay trở về, khiến cho cả Đoàn phủ gà bay chó chạy, các vị trưởng lão gia tộc gạn hỏi mãi Đoàn Chánh Hùng mới tiết lộ rằng mình vừa đi vào một phế tích của một kẻ mạnh hợp thể tìm duyên cơ, kết quả bị trọng thương trở về.



Hoàn toàn không nói tới việc bị một tông sư cấp 9 cầm chân, giết chết thiên tài sở hữu thánh phẩm võ hồn, thậm chí giết người dẹp khẩu ở trên núi Thiên Sơn.



Sau hơn bốn tháng điều trị, nội thương trong cơ thể đã được khống chế, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian, hoàn toàn có thể bình phục như chưa từng bị thương.



Hôm nay cũng vậy, Đoàn Chánh Hùng đang bó gối ngồi trên giường tiến hành điều trị nội thương trong cơ thể.



Chỉ là không biết vì sao, từ sáng tới giờ mí mắt bên phải không ngừng co giật, trong lòng thấp thỏm không yên, khiến lão không thể bình tâm điều trị, linh tính mách bảo rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.



Xoãng ~~~~!!



Tiếng vỡ cửa kính vang lên, Đoàn Chánh Hùng mở to đôi mắt sắc lạnh của mình ra, nhìn chằm chằm vào một thể từ lỗ hỏng cửa kính đang bắn về phía mình với tốc độ cực nhanh.



Thậm chí không thèm động tay động chân, vật thể bay tới trước mặt lão còn khoảng một mét đột nhiên ngừng hẳn, lão từ từ đưa tay cầm lấy vật phẩm đó.



Đó là một viên đá được gói trong một tờ giấy trắng.



Đôi mắt lão lóe qua tia sáng đầy sát khí. Trong lòng phẫn nộ vô cùng.



Mẹ kiếp, rốt cuộc thị vệ trong phủ làm ăn cái kiểu gì thế này? Ngay cả phòng riêng của tộc chủ mà bị người ngoài ném đồ vào một cách dễ dàng như chốn không người, lỡ như có kẻ mưu sát thì sao?



Trừng trị, phải trừng trị hết lũ vô dụng đó mới được ~~~!!



Từ ngày con trai độc nhất bị chết, cộng thêm cơn phẫn nộ sau khi giao chiến với Kiều Phong đã bị kềm nén quá lâu, tính khí thay đổi thất thường, tựa như ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào.



Mấy tên thị vệ trong phủ xem ra khó sống rồi đây.



Vứt bỏ viên đá mở tờ giấy ra xem, sát khí đáng sợ của một kẻ mạnh nguyên thần từ trong người lão phát tán ra, khiến cho cả Đoàn phủ một phen hoảng hốt, cả phủ rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.



“ Tất cả yên lặng, việc ai người nấy làm, đó là khí thế của ta không cẩn thận phát tán ra trong lúc điều trị, không có chuyện gì xảy ra cả. Ngoài ra, đám thị vệ phụ trách canh giữ tại phủ ngày hôm nay, xử tử hết cho ta !”



Tờ giấy trên tay đột nhiên bốc cháy trong tay lão, hừ mạnh một tiếng dùng giọng nói nghiêm trầm phát tán ra khắp Đoàn phủ.



Cả phủ tựa như trút hết gánh nặng trên người, thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán. Rồi ai nấy tự lo việc của người nấy, không ai dám ý kiến gì cả.



Tất nhiên, đám thị vệ phụ trách tuần tra canh giữ hôm nay không may mắn như vậy rồi, tiếng than khóc van xin vang lên liên hồi trong Đoàn phủ.



“ Thì ra hai con chuột nhắt vẫn còn sống, đã thế còn dám dùng lời lẽ uy hiếp dụ ta ra gặp mặt, đúng là thiên đàng có đường các ngươi không đi, địa ngục không lối các ngươi đâm đầu vào. Tốt, diệt cỏ tận gốc, lỡ mất công ta ăn không ngon, ngủ không yên.”



Không kinh động một ai cả, cơ thể của Đoàn Chánh Hùng nhanh chóng biến mất khởi Đoàn phủ, đi tới địa điểm gặp mặt trong tờ giấy đã ghi.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #53