Lòng Tham Của Đoàn Chánh Hùng.


Người đăng: JunWei

“ Con heo mập trời đánh, to gan ~~~!!” Đoàn Chánh Hùng phẫn nộ vẫy tay một cái, cơ thể nặng gần 160kg của Dương Kiệt lập tức bị cuốn bay ra xa, máu từ trong miệng phun bắn ra rồi té ngã xuống đất.



Cũng may là Đoàn Chánh Hùng muốn bắt sống Dương Kiệt về hành hình, nếu không thì một cú vẫy tay như lúc nãy hoàn toàn có thể lấy mạng của anh ta rồi đấy.



“ Kiệt ca ca ~~~!!”



Hoàng Dung phẫn nộ tột cùng khi nhìn thấy Dương Kiệt bị đánh bay ra xa, Đả Cẩu Bổng xuất hiện trên tay, mặc dù biết rõ không phải là đối thủ, nhưng tuyệt đối không chịu khoang tay chờ chết.



“ Thiên Hạ Vô Cẩu, sát ~~~~~~~!!”



Chân phải giơ thẳng về phía trước với tư thế nửa quỳ, cơ thể xoay tròn như chong chóng hai vòng, đột nhiên tung người lên không trung, Đả Cẩu Bổng theo thế Thái Sơn Áp Đỉnh bổ mạnh xuống đất.



Chỉ thấy xung quanh Đoàn Chánh Hùng đột nhiên xuất hiện hàng trăm hàng ngàn cây gậy dạng khí phát sáng như bóng đèn huỳnh quang màu xanh biếc bao vây lấy hắn, tựa như những thanh phi kiếm cắm thẳng vào kẻ địch ở phía dưới.



Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh …….~~~~~~~~~~~~!!



Đất cát khói bụi kèm theo tuyết trắng xóa tung bay mịt mù, nhất thời không thể quan sát tình hình của Đoàn Chánh Hùng, nhưng sắc mắt của Hoàng Dung càng lúc càng khó coi, bản thân cô ta cũng đã dự đoán được kết quả chiêu đánh của mình như thế nào rồi.



Quả nhiên, khi khói bụi đất cát tan biến, chỉ thấy Đoàn Chánh Hùng vẫn hiên ngang đứng yên tại chỗ, thậm chí trên người không có lấy một vết dơ bẩn nào cả.



“Tuyệt học đáng sợ, nhưng thực lực của ngươi quá kém.” Nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, đôi mắt của Đoàn Chánh Hùng lóe qua tia sáng tham lam.



Rõ ràng chiêu “Thiên Hạ Vô Cẩu” lúc nãy đã khiến lão động lòng rồi đấy.



“ Tiểu bối, hãy giao nộp tuyệt học của ngươi ra đây, ta hứa sẽ ban cho hai đứa cái chết thật nhẹ nhàng nhanh chóng.”



“ Còn lâu ~~~” “ Đúng thế, nộp cũng chết, không nộp cũng chết, ngu gì bọn ta giao nộp cho ngươi chứ ~~!”



“ Láo xược ~~~!!” Đoàn Chánh Hùng vung tay vỗ mạnh về phía Hoàng Dung, lập tức theo chân Dương Kiệt bị đánh bay ngã xuống ngay bên cạnh anh ta.



“Kiên nhẫn của ta có giới hạn, ta đếm từ một tới ba, nếu không giao nộp, thì đừng trách ta độc ác.”



Đôi mắt của lão lộ ra những tia sáng hiểm độc, lạnh lạnh nói.



Một ~~~!!



Hai ~~~~~~!!



“ Lão già khốn nạn, đừng tưởng bọn ta dễ xơi, ta sẽ đóng cửa, thỉnh Phong ca ~~~~!!”



Dương Kiệt vô cùng dứt khoát ném lá bài chiêu mộ Kiều Phong ra xa.



Cánh cửa dạng khí lập tức xuất hiện, cửa mở toang ra, một bóng người cao to vạm vỡ từ sau cánh cửa tung bay phóng ra, đứng đối diện ngay trước mặt Tộc trưởng nhà họ Đoàn.



Kiều Phong đã xuất hiện!



Chỉ là lúc này Kiều Phong đang mang theo vẻ mặt nghiêm túc cảnh giác vô cùng, kinh nghiêm chiến đấu thiên tài của mình mách bảo rằng đối thủ trước mặt vô cùng lớn mạnh, không cẩn thận thậm chí có thể mất mạng như chơi.



Đoàn Chánh Hùng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Kiều Phong, nhưng quan sát kỹ lại, chỉ là một tên tông sư tầng thứ 9, chỉ hừ mạnh một tiếng đầy chế giễu.



“ Viện binh của các ngươi đây sao? Vẫn chưa đủ.” Lão lắc đầu cười lạnh nói.



“ Phong ca, có cơ hội không?”



Dương Kiệt cũng có chút thấp thỏm không yên, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Kiều Phong hỏi.



Kiều Phong díu mày suy nghĩ một hồi, trầm giọng đáp: “ Thuộc hạ có thể cầm chân đối phương một thời gian, chủ nhân tranh thủ dẫn theo Hoàng tiểu muội bỏ trốn càng xa càng tốt.”



“ Bỏ trốn? Dễ dàng thế sao?”



Đoàn Chánh Hùng cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp tung cú chưởng ấn thẳng về phía Kiều Phong và Dương Kiệt.



“ Chủ nhân tránh ra, Kiến Long Tại Điền ~~~~”



Kiều Phong vội vã đẩy Dương Kiệt về phía sau, bản thân tung người ra trước, một chiêu phòng thủ mạnh nhất trong Giáng Long Thập Bát Chưởng thi triễn ra.



Chỉ thấy cơ thể Kiều Phong bị bao bộc bởi một con rồng màu vàng kim, hai tay tạo thành chưởng ấn thẳng về phía cú chưởng khí đang lao tới.



Rầm ~~~~~!!



Phục ~~~~~!!



Cơ thể Kiều Phong không ngừng giật lùi về phía sau, máu từ trong miệng phun bắn ra.



“ Cản được?” Đoàn Chánh Hùng có chút bất ngờ khi Kiều Phong có thể đánh tan lực chưởng của mình.



“ Lại là tuyệt học cao cấp !!”



Đôi mắt của lão lần nữa phóng ra những tia sáng tham lam, lần này thậm chí đáng sợ hơn nữa.



Vận may hiếm gặp! Tuyệt đối là vận may hiếm gặp! Không ngờ chỉ định đi truy sát tên khốn trời đánh đã sát hại con mình, lại gặp phải hai người sở hữu tuyệt học cao cấp đáng sợ như thế này.



Nếu như hai tuyệt học đó lọt vào tay mình, mình tuyệt đối có thể tiến thêm một bước nữa, thậm chí có thể khai tông lập phái, trở thành kẻ mạnh số một ở khu vực U Châu cũng không chừng.



“ Phong ca không sao chứ?”



Dương Kiệt vội vã bước tới đỡ lấy Kiều Phong, chỉ thấy sắc mặt của Kiều Phong trở nên tái mét, xem ra đã bị chấn thương rồi.



“ Thuộc hạ không sao, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. Đối thủ quá mạnh, chủ nhân mau chóng dẫn Hoàng tiểu muội bỏ trốn ngay.” Kiều Phong vận hành chân nguyên trong cơ thể điều hòa lại cơ thể, mang theo vẻ mặt nghiêm trọng nói.



“ không bao giờ, ta triệu hồi Phong Ca tới đây không phải nhờ Phong ca cản đường lão, mà là chúng ta cùng chung tay dạy cho lão một bài học, nên tuyệt đối không bỏ mặc Phong ca ở lại giao chiến một mình được.”



Dương Kiệt tỏ ra vô cùng kiên quyết, đầu lắc như vừa cắn xong thuốc lắc.



Kiều Phong có chút cảm động trước sự kiên quyết của Dương Kiệt, nhưng giờ không phải lúc cố chắp, lén lén đưa tay vòng ra phía sau gáy của Dương Kiệt, gõ nhẹ một cái.



Bạch ~~~!



“Phong ca, huynh….”



Dương Kiệt chưa kịp dứt câu, hai mắt trợn ngược, chìm sâu trong bóng tối.



“Kiều bang chủ ~~! Vì sao?”



Hoàng Dung đứng ở bên cạnh vội vã đỡ lấy cái cơ thể 160kg đang mềm nhũng xuống, cũng may là cô ta đã đạt tới cảnh giới tông sư tầng thứ 1, nên đỡ lấy cái cơ thể khổng lồ đó cũng không quá khó khăn.



“ Tình thế đang vô cùng nguy hiểm, tại hạ biết rõ tính cách của chủ nhân, chỉ có thể dùng hạ sách này thôi.”



Kiều Phong hít sâu một hơi vào người, nghiêm giọng nói: “ hãy mang theo chủ nhân bỏ chạy càng xa càng tốt, tại hạ sẽ cố gắng cầm chân kẻ địch tạo thời gian cho hai người.”



“ Nhưng mà …” “ không nhưng nhị gì cả, hãy nhớ kỹ sứ mệnh của chúng ta.”



Kiều Phong nghiêm giọng ngăn lời Hoàng Dung.



Hoàng Dung cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Kiều Phong nói: “ Muội hiểu rồi, Kiều bang chủ hãy bảo trọng.”



Câu dứt, lập tức kéo lấy Dương Kiệt đang ngất xỉu, thi triễn Tiêu Dao Du bỏ chạy về hướng xa.



“ Ta đã tạo điều kiện để cho hai con chuột nhắt kia bỏ chạy rồi đấy, thế nào, có ý định quy hàng ta không? Nếu chịu quy hàng, ta hứa sẽ tha mạng cho hai con chuột nhắt kia, đồng thời ban cho ngươi địa vị chỉ thua kém mỗi mình ta trong gia tộc mà thôi.”



Đứng ở phía xa quan sát Hoàng Dung dẫn theo Dương Kiệt bỏ trốn, Đoàn Chánh Hùng chỉ tỏ vẻ dửng dưng, không ra tay ngăn cản, chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Phong lộ ra vẻ yêu mến nhân tài cười nói.



Thì ra lúc nãy nhìn thấy Kiều Phong chỉ là tên tông sư tầng thứ 9 mà có thể đánh tan được cú chưởng của một nguyên thần tầng thứ 3 của mình, lão đã nảy sinh ý tưởng chiêu nạp anh ta về gia tộc của mình.



Chỉ cần đào tạo thêm vài năm, tuyệt đối sẽ giúp gia tộc có thêm một thần tướng vô giá.



Quan trọng nhất là, nếu như thu nạp xong Kiều Phong làm thuộc hạ của mình, đồ của thuộc hạ cũng như đồ của mình, tới lúc đó yêu cầu Kiều Phong dâng lên tuyệt học của mình, không sợ anh ta không nghe lời.



Vừa sở hữu thần tướng vừa sở hữu tuyệt học, còn gì bằng nữa. Còn việc báo thù cho con trai của mình, hiện giờ chỉ giả vờ nói là tha mạng cho hai người, đợi tới khi đạt được mục đích, lén lén phái người truy sát hai con chuột nhát kia cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.



Tuyệt đối một mũi tên trúng hai con chim!!



Kiều Phong tất nhiên là hiểu rõ tâm địa hiểm độc của đối phương rồi, nhưng cũng vô cùng cam tâm phối hợp với đối phương, mục đích là tạo thêm thời gian cho Hoàng Dung và Dương Kiệt bỏ trốn.



“ Muốn thu phục ta ư? Hãy đánh bại ta trước đã.”



Kiều Phong lập tức tạo ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.



Kiều Phong càng như thế lão càng cảm thấy có hứng thú, thuộc hạ có chút ngông cuồng, thu phục được mới có chút cảm giác thích thú, chứ chỉ ngoan ngoãn như con chó nghe lời thì chẳng đáng để lọt vào đôi mắt xanh của lão đâu.



Vả lại, Kiều Phong càng như thế càng chứng tỏ anh ta đã xiêu lòng, chỉ là mặt mũi của một tông sư, nếu dễ bị khuất phục quá thì đó là điều sỉ nhục.



nếu anh ta đồng ý ngay tức khắc, lão còn phải suy nghĩ lại đối phương có mưu mô quỷ quái gì không.



“ Được, ta chiều ngươi!” Cánh tay phải từ từ giơ tay, đôi mắt lóe qua tia sáng phấn khích, sau đó vỗ mạnh xuống: “ Để ta xem thực lực của ngươi tới đâu, đỡ này ~~~!”


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #46