Người đăng: JunWei
“ bẩm gia chủ, nếu tiểu nhân đoán không nhầm thì, thông thường thiên lôi giáng
hạ, chứng minh có người đang tiến hành huyết thệ, và xuất phát ngay trong Xích
phủ, không chừng là do Xích Trung Nghĩa đã sử dụng huyết thệ để tuyên bố thần
phục một ai đó để chứng minh lòng trung thành và quyết tâm của mình, từ đó có
thể suy ra rằng, nhà họ Xích đã tìm được một ngọn núi chống lưng ở phía sau
rồi ạ.”
Thẩm Nghệ Mưu tuyệt đối không đơn giản, chỉ từ vài tình tiết không mấy rõ ràng
thu thập được, lập tức suy diễn ra được gần như hoàn toàn những gì đang diễn
ra trong Xích phủ.
Chỉ khác biệt chính là người sử dụng huyết thệ không phải là Xích Trung Nghĩa
mà là Dương Kiệt, và Xích phủ đúng là đã kiếm được một ngọn núi chống lưng,
nhưng không còn là Xích Trung Nghĩa mà thay thế bằng Xích Hạo Tín.
Tuy không hoàn toàn chính xác, nhưng kết quả thật ra đã không quá khác biệt
rồi đấy.
“ tìm được ngọn núi chống lưng??? Hahahahahaha ~~~~~~~~~~~!!!”
Trận cười với giọng điệu đầy vẻ mỉa mai và chế giếu vang lên từ trong miệng
Thẩm Đại Hải, hắn thậm chí cười tới nỗi chảy cả nước mắt nữa kìa.
Tất nhiên, trận cười đầy mỉa mai này không phải dành cho Thẩm Nghệ Mưu với suy
đoán của hắn, mà chính là dành cho nhà họ Xích, nói chính xác hơn là việc sử
dụng huyết thệ của “ Xích Trung Nghĩa” đối với tên được cho là ngọn núi chống
lưng cho đối phương.
Ngọn núi chống lưng??? Thật nực cười !!!
Cả khu vực U Châu này lấy ra ra một ngọn núi cao to hơn ngọn núi mà nhà họ
Thẩm đang sở hữu nữa chứ???
Chắc tên ngu xuẩn Xích Trung Nghĩa đã bị ép vào đường cùng nên quẫn trí, vơ
lại một tên không biết từ đâu chui ra tự cho là ngọn núi chống lưng, bộ lão
tưởng rằng như thế là có thể cứu vãn được tình thế gần như diệt vọng của gia
tộc lão sao??
Còn tên được cho là ngọn núi chống lưng, chắc là một tên trẻ trâu ngựa non hấu
đá có chút thực lực chui ra từ nơi xa xôi hẻo lánh, thuộc dạng quê mùa ba lúa
chưa từng nghe nói qua sự đáng sợ của ngũ đại tông môn hùng mạnh nhất khu vực
U Châu, nên mới dám đứng ra làm người chống lưng cho nhà họ Xích vào thời điểm
này.
À không, cũng có thể đối phương chỉ là một tên lừa đảo, tên ngốc Xích Trung
Nghĩa nhìn thấy người ta thể hiện chút thực lực tưởng rằng là vị cứu tinh nên
vơ đại như một cái phao cứu sinh.
Chắc gì lúc xảy ra đụng độ thật, tên lạ mặt kia không quay đầu bỏ chạy tức
khắc sau khi kiếm chắc đủ từ nhà họ Xích chứ nhỉ??
“ thú vị, quả thật là thú vị. Xem ra sắp có thêm trò vui để chúng ta tiêu
khiển rồi đây.”
Thẩm Đại Hải vừa dùng tay vuốt cằm vừa mỉn cười nói, hoàn toàn không để nhà họ
Xích và “ ngọn núi chống lưng” của đối phương trong mắt mình chút nào cả.
“ Bẩm gia chủ, có cần thăm dò danh tánh của …..” “ không cần !!”
“ không nên lãng phí thời gian và công sức vào công việc vô bổ này. Cho dù đối
phương là kẻ như thế này, số phận và kết cục của nhà họ Xích đã được an bài từ
lâu, không phải một vài tên vô danh tiểu tốt nhúng tay vào là có thể thay đổi
được cục diện đã được định đoạn sẵn đâu.”
Thẩm Đại Hải vẫy vẫy tay, tỏ vẻ bất cần ung dung nói.
Cũng phải thôi, với địa vị thanh thế và thực lực của nhà họ Thẩm lúc này, quả
thật nhất ít đối tượng đủ tư cách trở thành đối thủ, đủ tư cách lọt vào đôi
mắt xanh của nhà họ Thẩm lắm rồi.
“ Chỉ là ……” Thẩm Đại Hải lại đưa tay vuốt cằm, đôi mắt lóe qua tia sáng ranh
hiểm, cười lạnh nói: “ không chừng đây là cái cớ hay để thúc đẩy kế hoạch nhổ
gai trong mắt của bổn gia chủ.”
“ ý của gia chủ là ……” “ hãy mang thông tin này tới cho Thẩm Đại Dũng, đồng
thời kèm theo lời “ thỉnh cầu” và hứa hẹn của bổn gia chủ rằng, chỉ cần hắn có
thể giải quyết xóa sổ nhà họ Xích, phân nửa gia sản chiếm đoạt được, sẽ thuộc
về hắn ngay tức khắc.”
Thông tin này chẳng khác nào cú tiếp sức và thúc đẩy kế hoạch của mình tiến
hành sớm hơn dự tính, nếu không nắm bắt lấy, sẽ bị trời đánh đấy.
Muốn thức đẩy tính tích cực của đối phương, lẽ ra nên đưa ra điều kiện và hứa
hẹn là tặng hết toàn bộ tài sản nếu như đối phương có thể tự tay chiếm đoạt
được. Nhưng nếu làm thế, đó tuyệt đối là một hành vi quá lố, thậm chí có thể
khiến đối phương nghi ngờ về dụng ý của mình.
Phân chia ban thưởng cho người có công không phải là chuyện lạ, nhưng nếu như
phần thưởng đó quá lớn, vượt quá khả năng chấp nhận của người ban thưởng và
nhận thức của người nhận thưởng, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ có thứ gì đó
khả nghi và mờ ám.
Ban thưởng phân nửa những gì chiếm đoạt được, tuyệt đối là con số lý tưởng, có
thể giúp cho người nhận thưởng cảm nhận được người ban thưởng đã chấp nhận “
thương đau” phải móc phân nửa chiến lợi phẩm ban thưởng cho mình, tuyệt đối sẽ
khiến cho tất cả mọi người không ai có thể nghi ngờ do mình cố tình thúc đẩy
sự việc diễn ra.
Về phần nào, Thẩm Đại Hải đã kiểm soát thật tốt, tuyệt đối không giờ để lộ ra
sơ hở, để kẻ khác nghi ngờ tới bản thân có liên quan nếu như có chuyện không
may xảy ra đối với Thẩm Đại Dũng.
Đối với mấy tên nghèo khổ quen đột nhiên trở thành trọc phú như Thẩm Đại Dũng,
một nửa gia sản của nhà họ Xích tuyệt đối đủ khiến đối phương phấn khích điên
cuồng mấy ngày mấy đêm không ngủ được rồi.
“ ngoài ra, ngươi không phải nói là muốn tìm hiểu thêm về kẻ lạ mặt đứng phía
sau nhà họ Xích sao??? Thẩm Đại Dũng tuyệt đối là con mồi nhử thích hợp trong
việc này đấy.”
Thẩm Đại Hải vừa vuốt cằm vừa cười lạnh nói.
“ Vâng ạ, tiểu nhân biết phải làm gì rồi ạ.”
Thẩm Nghệ Mưu chắp tay thi lễ một cái, sau đó nhanh chóng quay người rời khỏi
phòng làm việc, đi thẳng tới khu vực sinh sống của nhánh tộc Thẩm Đại Dũng để
thực hiệm nhiệm vụ vừa được chủ nhân của mình giao xuống.
Làm việc nhanh chóng, dứt khoát và hiệu quả, đó chính là điểm mà Thẩm Đại Hải
vô cùng xem trọng vị quản gia thân tín nhất của mình, vì hầu như lão không cần
phải lo lắng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần đưa ra ý tưởng suy nghĩ của mình,
Thẩm Nghệ Mưu có thể nhanh chóng nắm bắt và hoàn thành một cách trót lọt,
không cần bản thân phải lo lắng mệt óc, có thuộc hạ như thế ai mà không thích
chứ nhỉ??
“ Thẩm Đại Dũng ơi là Thẩm Đại Dũng, ngươi đừng có trách ta, có trách thì
trách bản thân tứ chi phát triễn, đầu óc đơn giản, hữu dũng vô mưu mà còn
không biết trời cao đất rộng pha lẫn tham lam vô độ một cách không biết tính
toán, có trách thì trách vì sao ngươi lại có một đứa con gái quá ư nổi bật
xuất sắc như thế, tới nỗi ta ăn không ngon ngủ không yên, cho nên ……”
Thẩm Đại Hải vừa tự mình lẩm bẩm đôi mắt vừa lóe qua tia sáng đầy hiểm độc,
đặc biệt là khi nhắc tới Thẩm Đại Dũng có một đứa con gái quá ư nổi bật, không
kìm được lộ ra vẻ ghen tức tột cùng.
Vì sao, vì sao Thẩm Thùy Vân không phải con ruột của mình mà là của tên lỗ phu
ngu xuẩn đó chứ???
Cứ mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng Thẩm Đại Hải vừa bực bội phẫn nộ, vừa
tiếc nuối bất cam vô cùng.
“ cái gì??? Ngươi nói sao?? Có thật là gia chủ hứa hẹn sẽ ban thưởng một nửa
chiến lợi phẩm nhận được sau khi tiêu diệt nhà họ Xích không ????”
Không lâu sau đó, tại một căn phòng khách nằm trong một khu vực riêng biệt
trong Thẩm phủ rộng lớn, một người đàn ông cao to lực lưỡng, râu ria bặm trợn,
mặt mày thô lỗ cộc cằn, chỉ nhìn sơ qua là biết một tên lỗ phu thô bỉ, lúc này
đang mang theo vẻ mặt phấn khích pha lẫn tham lam tột cùng nắm chặt lấy cổ áo
của Thẩm Nghệ Mưu, lớn tiếng cười hét, nước miếng nước bọt phun thẳng mặt đối
phương, trông mất vệ sinh vô cùng.
Người đàn ông thô lỗ này không ai khác chính là kẻ ngu xuẩn nhưng may mắn tới
cực độ trong miệng Thẩm Đại Hải, cha ruột của một trong những ngôi sao sáng
chói nhất khu vực U Châu thời điểm hiện tại, Thẩm Đại Dũng.
Mặc dù lúc này địa vị và quyền lực đã phất lên như diều gặp gió do dựa hơi con
gái “ yêu quý” của mình, nhưng tâm lý hèn thấp chỉ nhìn lợi nhỏ trước mắt
không thể nào thay đổi một sớm một chiều được.
Thực ra nếu nói quan hệ hai cha con Thẩm Đại Dũng và Thẩm Thùy Vân quá tốt đẹp
cũng không đúng, con gái “ yêu quý” gì đó càng là chuyện không thể.
Với một người xuất thân từ nhánh tộc, mà còn là một nhánh tộc trung bình thấp
không có chút nổi bật, cộng thêm Thẩm Đại Dũng muốn thiên phẩm không có thiên
phẩm, muốn thực lực không có thực lực, ngay cả trí tuệ cũng không bằng được
ai, ngoại trừ có chút sức mạnh cơ bắp ra, nói thẳng là lão chẳng có tý nổi bật
gì cả. Hoàn toàn phù hợp với nhận xét chỉ là một tên lỗ phu tứ chi phát triễn
đầu óc đơn giản trong lời Thẩm Đại Hải nói.
Biết rõ bản thân không còn tý hy vọng, vậy thì mọi kỳ vọng mơ ước tất nhiên là
dồn hết vào hậu duệ của mình.
Sau một thời gian dài nỗ lực “ phát triễn” hậu duệ hòng có thể nối dõi tông
đường thậm chí vượt mặt cả ông già của nó, mang cả dòng tộc vươn lên một tầm
cao mới, dường như ông trời cũng rủ lòng thương đáp lại kỳ vọng và khát khao
tên đáng thương này, một vị thiếp của Thẩm Đại Dũng bất ngờ mang thai, và sau
chín tháng mười ngày, đã sanh hạ đứa con đầu lòng, và cũng là đứa con ruột
thịt duy nhất của Thẩm Đại Dũng cho tới thời hôm nay, Thẩm Thùy Vân.
Chỉ là, với tư tưởng phong kiến cho dù ở Trái Đất hay là đại lục Huyền Thiên,
đặc biệt mang theo danh nghĩa nỗi “ kỳ vọng” của Thẩm Đại Hải, không thể tránh
khỏi xuất hiện suy nghĩ trọng nam khinh nữ trong thái độ đối xử của Thẩm Đại
Hải đối với con gái ruột thịt duy nhất của mình.
Nóng lòng háo hức chờ đợi đứa con đầu lòng chào đời và hào hứng xông thẳng vào
phòng sau khi nghe thấy tiếng khóc chào đời của Thẩm Thùy Vân, nhưng ngay sau
khi ẫm đứa bé từ trong tay bà đỡ truyền qua, phát hiện đứa con ruột thịt của
mình không phải là một đứa con trai như hằng ao ước, mà là một “ món hàng
thiệt thòi” trong suy nghĩ của Thẩm Đại Dũng, vẻ mặt háo hức phấn khích của
lão lập tức quay ngoắc thay đổi một trăm tám mươi độ, trực tiếp đưa trả đứa bé
trong tay cho bà đỡ, mang theo tâm trạng hậm hực bất cam xông thẳng ra khỏi
phòng, hoàn toàn không thèm qua tâm tới hai mẹ con đã không thể khiến mình “
hài lòng” nữa.
Những ngày tiếp theo sau đó, đừng nói là ghé thăm, cho dù là một câu hỏi han
giành cho hai mẹ con cũng không có nữa là, lão tinh thần thất thỉu chỉ biết
suốt ngày bầu bạn với rượu, trong lúc lên cơn say không ngừng ngẩng đầu lên
trời buộc miệng khóc lóc vỗ ngực than thân trách phận như một tên nhà giàu đột
nhiên bị tán gia bại sản vậy.
Có một người cha như vậy, đủ hiểu Thẩm Thùy Vân từ nhỏ đã phải qua một cuộc
sống như thế nào rồi.
Tuy không hứng chịu bạo hành hay ngược đãi, nhưng tình yêu thương của cha
giành cho con tuyệt đối không bao giờ được hưởng thụ tới, chỉ biết đứng ở phía
xa ngắm nhìn nữa đứa bé cùng tuổi làm mình làm nũng với cha của mình.
Phải đợi tới khi Thẩm Thùy Vân bắt đầu bộc lộ phẩm chất thiên tài của mình
theo năm tháng, Thẩm Đại Dũng mới bắt đầu có cái nhìn khác biệt và để ý tới
đứa con gái ruột thịt đã bỏ bê biết bao nhiêu năm nay không thèm đoái hoài
tới.
Chỉ là, cho dù quan hệ có phần được cải thiện đi nữa, nhưng vách ngăn giữa cả
hai tuyệt đối không thể xóa bỏ một cách dễ dàng, nên thực tế quan hệ giữa Thẩm
Đại Dũng và Thẩm Thùy Vân không quá thân mật, nếu không muốn nói là có phần
lạnh nhạt.
Nếu nói quan hệ thân mật, Thẩm Thùy Vân chỉ thân yêu người mẹ ruột thịt chín
tháng mười ngày nứt ruột sanh hạ ra cô ta, đồng thời cũng là vị thê thiếp, à
không đúng, ngay sau khi Thẩm Thùy Vân trở thành ngôi sao sáng nhất trong khu
vực U Châu, mẹ dựa hơi con gái, địa vị đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, từ
một vị thiếp địa vị hèn thấp vùng lên trở thành bà cả trong "hậu cung" của
Thẩm Đại Dũng, đã nắm hết toàn bộ quyền hành " hậu cung" trong tay, còn bà cả
trước kia, đã được gửi trả về nơi sản xuất mất tiêu rồi.
đối với việc này, Thẩm Đại Dũng mắt nhắm mắt mở còn không kịp, lấy đâu ra dũng
khí để phản bác quyết định của ' bà cả mới" chứ??
Nhưng dù sao cũng là ông già ruột thịt của Thẩm Thùy Vân, cho dù cô ta có
không thích ông già của mình bao nhiêu đi nữa, đó cũng là chuyện nhà chuyện
nội bộ, không phải những người ngoài có thể và dám lên tiếng phán xét và đối
xử tệ bạc ông già của mình được.
Cho nên Thẩm Đại Dũng vẫn có thể thừa hưởng lợi ích to lớn do con gái của mình
mang lại.
Có thể nói, những gì Thẩm Đại Dũng đáng được hưởng vẫn sẽ hưởng, nhưng bảo
Thẩm Thùy Vân vì ông già mình bất chấp tất cả hay sẵn sàng làm một thứ để chìu
lòng thì tuyệt đối không thể nào.
Nói thật, không từ mặt lão đã là may mắn và có tình có nghĩa lắm rồi.
Chỉ là, cho dù như thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi việc Thẩm Đại Dũng
chính là ông già của Thẩm Thùy Vân. Và ngay sau khi con gái “ yêu quý” một
trong những ngôi sao sáng chói nhất nhì khu vực U Châu, địa vị và quyền lực
của Thẩm Đại Dũng cũng từ đó lên như diều gặp gió, xung quanh đã tụ tập được
không ít “ tay sai thân tín và đắc lực”, vô số “ nịnh thần” bủa vây xung
quanh, thậm chí có dấu hiệu vượt trên cả uy quyền của gia chủ đương thời Thẩm
Đại Hải nữa là.
Và tên ngu xuẩn này không hề có chút ý thức kìm chế hay che giấu bản thân chờ
thời, dưới những lời tâng bốc nịnh nót, lão đã bắt đầu có dấu hiệu “ thăng
thiên” rồi, ngày thường tụ tập đám đông quậy phá làm càn, huênh hoang khoác
lác, coi trời bằng vung, thậm chí bắt đầu không coi gia chủ ra gì cả, thử hỏi
vì sao Thẩm Đại Hải không một lòng muốn trừ khử lão.
Thực lực không có mà dám làm càn làm bậy, không chơi chết mày thì chơi chết ai
đây?? Tất cả mọi thứ chỉ là do lão tự mình chuốc họa vào thân mà thôi.