393:


Người đăng: JunWei

“ Năm năm?? Tuyệt đối không thể nào ~~~!!”

Xích Hạo Tín mang theo vẻ mặt đầy kiên quyết và bất mãn nhìn chằm chằm vào
Dương Kiệt nói, như vẻ không muốn nhượng bộ với bất kỳ lý do nào.

Chẳng lẽ đối phương chê ít??

Sắc mặt của Dương Kiệt lập tức trầm xuống, cắn răng trầm giọng nói: “ nếu theo
chú chúng ta sẽ ăn chia theo tỷ lệ như thế nào là hợp lý ạ??”

Chỉ cần đối phương đừng quá đáng, nể mặt Xích Tiểu Lâm và việc mình đang có nợ
với gia đình đối phương, nhịn nhịn chút có thể chấp nhận cho qua, nếu như đối
phương không biết điều đòi hỏi vượt quá giới hạn cho phép thì……

Dương Kiệt tuyệt đối không phải tên ngu xuẩn chỉ biết đâm đầu vào mỗi một lối
đi, cùng lắm mình đền trả đối phương bằng cách khác mà thôi. Còn chuyện hợp
tác xem như chấm dứt tại đây.

“ ít nhất cũng phải là ba, bảy, nếu như được hai, tám thì càng tốt.” Xích Hạo
Tín mang theo vẻ mặt đầy kiên quyết khẳng định.

Hai, tám?? Quá đáng lắm rồi đấy ……

Dương Kiệt cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị
đứng lên rời khỏi, kết thúc cuộc hợp tác ngay tại chỗ.

Cứ tưởng ông già Tiểu Lâm là người biết điều trung nghĩa thật thà, nhưng rốt
cuộc cũng chỉ là một tên tham lam vô độ, mọi chuyện hướng về lợi ích gia tộc
mà thôi.

Anh muốn làm tất cả vì lợi ích cho gia tộc không sai, nhưng ít ra cũng phải
biết chống to đôi mắt ra xem xem tình thế và vị trí của bản thân đang nằm ở
đâu, hợp tác với một người tham lam không biết trời cao đất rộng như vậy,
không chỉ kéo thấp trí tuệ của bản thân, thậm chí có thể đẩy mình vào thế nguy
hiểm cũng không chừng.

“ nhà họ Xích tuyệt đối không thể để cháu bị thiệt thòi trong vấn đề này, nên
trong vụ hợp tác lần này, với tất cả các điều kiện mà cháu vừa đặt ra, nhà họ
Xích chỉ nhận hai phần lợi nhuận có được.”

Dương Kiệt vừa định đứng dậy bỏ đi, câu nói tiếp theo của Xích Hạo Tín lập tức
khiến anh ta phải chững bước, thậm chí lộ ra vẻ mặt đầy xấu hổ và ái ngại.

Mẹ kiếp!! thì ra đối phương không phải chê ít, mà là chê nhận được quá nhiều,
chỉ muốn nhận được 20% lợi nhuận, còn 80% còn lại nhường hết cho mình đây mà.

Dương Kiệt có chút cười khóc không được. Thì ra là do mình có lòng dạ tiểu
nhân hiểu lầm người ta rồi.

Vừa ái ngại khó chịu vừa mừng thầm trong lòng, ít ra thì ông già Tiểu Lâm
không phải là một kẻ tiểu nhân, mình không cần phải tỏ ra khó xử khi đối diện
với ông già của ân nhân cứu mạng của mình.

“ không được, ít nhất là bốn, sáu, phía bên chú phải phụ trách nguyên liệu
luyện chế và tiêu tốn nhân lực công sức kinh doanh, ít ra phải nhận được những
gì tương xứng với công sức mình bỏ ra, theo cháu thì bốn, sáu là hợp lý.”

Dương Kiệt quyết định “ nhường bước”, tỏ ra sống chết chỉ muốn nhận lợi nhuận
60%, còn 40 % nhất định phải nằm trong tay nhà họ Xích.

“ không được, không được, nếu như không phải có cháu ra tay giúp đỡ, đừng nói
là hai phần lợi nhất, nhà họ Xích vượt qua được đại nạn không phá sản lần này
đã là cầu trời bái phật rồi, hai phần lợi nhuận đã là một món quà to lớn quan
trọng nhất dành cho nhà họ Xích lúc này, lão phu không thể vô liêm sỉ tới mức
như thế này được.”

Xích Trung Nghĩa lắc đầu như đang say sóng, không ngừng khẳng định lập trường
của mình.

Mẹ kiếp, có trò quỷ quái gì thế này??? Trước giờ bàn chuyện làm ăn, ai ai cũng
muốn khuyếch đại lợi nhuận mang về cho mình càng nhiều càng tốt, thế này lúc
này hai bên như vẻ hận không thể nhường hết phần lớn lợi nhuận cho đối phương,
mình chỉ nhận lấy một phần gọi là “ tượng trưng”, đúng là trên đời này không
có chuyện gì là không thể xảy ra.

Đúng như Xích Hạo Tín nói, lúc này nhà họ Xích có thể duy trì không phá sản đã
phải cầu trời bái phật rồi, càng không bao giờ dám nghĩ tới việc có thể mang
lại lợi nhuận khổng lồ cho gia tộc.

Đừng xem hai phần lợi nhuận là ít. Nên nhớ rằng đan dược của Dương Kiệt bán ra
là đan dược phẩm chất cao cấp, cho dù bán rẻ với giá gấp ba, gấp bốn lần so
với đan dược cấp thấp đi nữa, lợi nhuận thu lại tuyệt đối là con số khổng lồ,
thậm chí còn ăn lời không ít khi so với lợi nhuận 100% khi bán đan dược cấp
thấp nữa là.

Xích Hạo Tín còn có thể đòi hỏi hơn thế nữa sao???

Ông ta cũng hiểu rõ làm người phải biết nhìn trước ngó sau, làm gì cũng đừng
nên quá đáng. Ông ta đã nhìn ra giá trị và tầm quan trọng của Dương Kiệt, nếu
như lúc này đòi hỏi quá đáng chút, tất nhiên đối phương cũng sẽ im lặng chấp
nhận. Thế nhưng lại khiến quan hệ hợp tác giữa đôi bên xảy ra sứt mẻ, thậm chí
xuất hiện một vách tường vô hình ngăn cách, đó tuyệt đối không phải là điều mà
Xích Hạo Tín muốn nhìn thấy vào lúc này.

Lúc này đừng nói là có thể mang lại lợi nhuận, thậm chí chỉ cần có thể duy trì
nhà họ Xích thôi cũng đã là tốt lắm rồi. lúc này giữ tốt quan hệ và tạo ấn
tượng tốt đẹp với Dương Kiệt, sau này tuyệt đối mang lại lợi ích gấp chục lần
trăm lần so với lúc này cho nhà họ Xích cho mà xem.

Xích Hạo Tín tuyệt đối không phải là người thiển cận chỉ nhìn lợi ích phía
trước mà không nghĩ tới những thứ mang lại ở tương lai.

Thế là sau một hồi day dưa ‘cãi vã” trả giá qua lại như hai bà buôn bán ở chợ,
thậm chí mặt đỏ tía tai xoắn cả tay áo lên như muốn lao vào “ cắn xé” đối
phương, cả hai đã chốt được lợi nhuận phân chia cuối cùng.

Tuân theo điều kiện giao dịch lúc ban đầu, phía nhà họ Xích phụ trách chi trả
toàn bộ chi phí thu mua nguyên liệu luyện chế đan dược rồi giao lại cho Dương
Kiệt, sau khi đan dược được luyện chế xong, sẽ giao lại cho nhà họ Xích toàn
quyền phụ trách kinh doanh theo đầu mối sẵn có của mình. Còn phía Dương Kiệt
chỉ phụ trách luyện đan và chờ đợi thu tiền vào túi, ngoài ra không nhún tay
vào bất kỳ chuyện gì nữa.

Và lợi nhuận thu được sẽ phân chia theo tỷ lệ ba, bảy. Ba phần thuộc về nhà họ
Xích, bảy phần thuộc về Dương Kiệt.

Đó là sự “ nhượng bộ” cuối cùng giữa cả hai.

“ nếu thế thì, hợp tác vui vẻ ~~~~!!”

Công ăn việc làm bàn tán thỏa thuận xong, nhận được kết quả tương đối “ như
ý”, Dương Kiệt lộ ra nụ cười của một tên “ gian thương”, đưa tay về phía Xích
Hạo Tín như muốn bắt tay hợp tác vui vẻ giữa hai bên.

Tuy hơi bất ngờ với hành động của Dương Kiệt do đại lục Huyền Thiên không có
tục bắt tay, nhưng thông minh như Xích Hạo Tín nhanh chóng hình dung ra động
tác này có ý nghĩa gì, lập tức học theo đối phương chìa tay ra nắm bắt vào
nhau.

“hợp tác vui vẻ ~~!!!”

Cú bắt tay ngày hôm nay tựa như màn chứng kiến khoản cách lịch sử hình thành
một gia tộc hùng mạnh nhất nhì trên đại lục Huyền Thiên nhiều năm sau đó, được
hình thành bởi hai người đàn ông đang ở thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời (
Dương Kiệt phải trốn chui trốn chủi không dám để lộ thận phận của mình, phía
nhà họ Xích thì không cần phải nói rồi, có tồn tại được qua mùa đông này hay
không đã là một vấn đề), vào thời khắc ngay cả mạng sống của bản thân, của gia
đình thậm chí còn không thể tự định đoạt lấy vào thời điểm hiện tại. Sau này
đã trở thành một câu truyện cổ tích kỳ diệu lan truyền khắp cả đại lục Huyền
Thiên.

“ không, không hay rồi, không hay rồi thưa gia chủ, có, có ……”

Trong lúc cả hai đang nâng ly trà lên cụng ly hợp tác thành công, giọng nói
đầy hốt hoảng của quản gia mới từ phía bên ngoài vang lên, sau đó là bóng dáng
hấp tấp vội vàng như gà mắc tóc của tay quản gia từ bên ngoài xông thẳng vào
phòng khách như đang bị ma đuổi vậy.

Chẳng lẽ truyền thống của quản gia trên đại lục Huyền Thiên đều như thế này??
Quả thật mất hình tượng quá đi.

“ làm gì mà như gà mắc tóc thế này, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh từ từ
chứ?? Bộ không thấy có khách quý ở đây sao?? Quả thật mất mặt quá đi ~~~!!”

Xích Hạo Tín tỏ ra không hài lòng lên tiếng quát, một phần vì muốn nhắc nhở
quản gia, một phần vì gia chủ đã lên tiếng, khách sẽ không thể lên tiếng trách
cứ được thái độ “ bất lịch sự” của quản gia vào lúc này nữa.

Tay quản gia mới lên chức chưa được bao lâu, nên có nhiều thứ còn phải học hỏi
tiến bộ, sau câu trách móc của gia chủ, nhanh chóng bình tĩnh lại, chắp tay
thi lễ với Xích Hạo Tín và cả Dương Kiệt, nhưng vẫn không giấu được sự vội
vàng mất bình tĩnh run giọng nói: “ Gia, gia chủ, không hay rồi, lại có, lại
có kẻ địch xông vào Xích phủ, đang giằng co ngay tại tiền viện, đội cận vệ đã
quá yếu ớt của chúng ta không thể, không thể kìm chân chống cự được chúng quá
lâu nữa ạ ~~~!!”

Nói tới sau cùng, không quen phóng ánh mắt đầy thận trọng về phía Dương Kiệt,
trong lòng tỏ ra thấp thỏm không yên.

Nói cho cùng, thực lực của nhà họ Xích thảm họa như lúc này, Dương Kiệt góp
công không nhỏ, lúc này nói thế chẳng khác nào như nói xéo chửi đểu người ta,
nên tay quản gia tỏ ra lo sợ thận trọng không phải là không thể.

Ngay cả Dương Kiệt cũng tỏ ra ái ngại sau câu nói của tên quản gia. Chỉ là
chuyện không muốn xảy ra cũng đã xảy ra rồi, nếu như không phải nhà họ Xích bị
tổn thất nặng nề như vậy, Xích Hạo Tín muốn ngồi lên cái ghế gia chủ cũng
không thể nào dễ dàng như lúc này rồi.

Cùng lắm sau này cố gắng bù đắp bồi thường lại cho họ vậy.

“ cái gì?? Có kẻ địch tấn công Xích phủ??? Là ai thế??? Chẳng lẽ là nhà họ
Thẩm hay nhà họ Chu nắm được thông tin chúng ta đang bị tổn thương nặng nề nên
……”

Sắc mặt của Xích Hạo Tín trở nên khó coi vô cùng. Rốt cuộc hôm nay là ngày đen
đủi gì thế này, vừa mới bị Dương Kiệt quậy nát cả Xích phủ còn chưa khắc phục
hậu quả xong. Lúc này lại thêm nhị đại gia tộc dẫn theo đám lâu la chạy tới “
kiếm chuyện”, thử hỏi có tức điên lên không chứ?? Xử lý không tốt không chừng
có thể biến thành ngày diệt tộc của nhà họ Xích cũng không chừng đấy.

“ dạ, dạ, không phải, không phải ạ, kẻ địch, kẻ địch chỉ có hai người thôi
ạ???”

“ cái gì ??? chỉ hai người??? Chỉ hai người mà dám xông vào Xích phủ của chúng
ta làm càn?? Ngươi có nhầm lẫn gì không vậy??”

Tâm trạng của Xích Hạo Tín lúc này chẳng khác gì so với lúc Xích Trung Nghĩa
nhận được tin Dương Kiệt một mình xông vào Xích phủ trước đó không bao lâu.

Rốt cuộc là Xích phủ đã tàn tạ tới mức nào rồi mà có thể khiến cho bất kỳ con
chó con mèo nào cũng có thể thoải mái đi vào quẩy tung lên thế này??

“ theo lão phu đi xử lý hai tên ngu xuẩn đó ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Cho dù đối phương là ai đi nữa, dám xông vào Xích phủ làm càn, là gia chủ mới
của gia tộc, cho dù đánh không lại Xích Hạo Tín cũng phải đâm đầu vào một cách
không do dự, nếu không thì đâu cái uy để kiểm soát cả Xích phủ sau này nữa
chứ??

“ khoan đã ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #393