Dương Kiệt Thoát Trận!!


Người đăng: JunWei

Trong lúc cô gái đang miệt mài tấn công pháp trận hòng giải cứu cho “ vị cứu
tinh” duy nhất của mình. Vị cứu tinh đó đang mang theo vẻ mặt bực bội khó chịu
bị nhốt trong một không gian ảo có hình chữ nhật chu vi gần hai trăm mét
vuông, ngoại trừ một màn đêm vô tận, không có thêm bất kỳ thứ gì cả.

À không, nói xung quanh không có bất kỳ thứ gì thì không đúng, vì lâu lâu trên
đỉnh đầu không ngừng xuất hiện những luồng tia sét thô to bằng bắp tay của
người đàn ông trưởng thành giáng thẳng xuống người Dương Kiệt ở phía dưới,
đánh tới nỗi say sẫm mặt mày, ba mẹ suýt chút không nhận ra.

Tuy uy lực những tia sét như thế này không thể khiến Dương Kiệt trầy da tróc
vẩy, nhưng cảm giác đó tuyệt đối không dễ chịu chút nào.

Mẹ kiếp, chỉ vì chút sơ suất chủ quan, lại lần nữa đẩy bản thân vào thế khó,
điều đó mới chính là nguyên nhân chính khiến sắc mặt của Dương Kiệt trở nên
khó coi vô cùng vào lúc này.

Thực ra cũng không thể trách anh ta chủ quan khinh địch, chỉ là không thể nào
ngờ được nhà họ Xích lại sở hữu một pháp trận đáng sợ như thế này, có thể khó
cả một đối thủ vượt trên nhóm người thi triễn cả một đại cảnh giới.

Nhưng trên đời ai mà đoán trước được chữ ngờ chứ???

Tất nhiên, thực ra Dương Kiệt cũng không cần phải quá lo lắng cho an nguy của
bản thân.

Trước khi xông vào Xích phủ, như đã giao hẹn với Bàng Thống, nếu như quá nửa
ngày mà anh ta vẫn không rời khỏi nhà họ Xích, Bàng Thống chắc chắn sẽ bất
chấp tất cả xông vào giải cứu mình, cho nên việc anh ta cần làm lúc này, chính
là an phận ngồi đó chờ đợi, à, cộng thêm hưởng thụ cảm giác “ tê sướng” khi bị
sét tẩy lễ cơ thể nữa chứ.

Chỉ là, việc này rõ ràng bản thân có thể giải quyết một cách dễ dàng, nhưng ba
lần bảy lượt phải làm phiền tới thuộc hạ của mình, khiến anh ta muốn kiếm cái
lỗ nào đó chui xuống cho bớt hổ thẹn.

Dương Kiệt ơi là Dương Kiệt, tới khi nào mày mới thực sự trưởng thành được
đây??!!!

“ ủa ???!!!!!”

Trong lúc Dương Kiệt đang không ngừng cảm thán chê trách bản thân, đột nhiên
cảm nhận thấy không gian ở xung quanh đang rung chuyển. Tuy cảm giác rung
chuyển rất nhẹ, nhẹ tới mức hầu như người thường không thể cảm nhận được,
nhưng với thần thức của một nguyên thần như Dương Kiệt, tuyệt đối không thể
nào để lọt qua được cảm nhận của anh ta.

“ Có người đang tấn công pháp trận??? Ai thế??? Chẳng lẽ là Bàng Thống??? Chỉ
là, dường như còn quá sớm …..”

Nhưng cho dù là ai đi nữa, điều đó không quá quan trọng, quan trọng nhất là
chỉ cần mục đích của đối phương chính là phá hủy pháp trận để giải cứu mình ra
khỏi cái nơi quỷ quái này. Thú thật, anh ta đã chán tới tận cổ cái nơi giam
cầm quỷ quái trời đánh này lắm rồi, cho dù chỉ là một giây cũng không muốn
tiếp tục ở lại cái nơi cực kỳ tệ hại này nữa.

Nhưng sự kỳ vọng của Dương Kiệt nhanh chóng chuyển hóa thành sự thất vọng tràn
trề.

Vì anh ta có thể cảm nhận được sự rung chuyển của không gian đang diễn ra với
tốc độ cực chậm và rất nhẹ, thậm chí là hầu như không có. Điều đó đồng nghĩa
uy lực những đòn tấn công của người ở bên ngoài nhắm vào pháp trận là không
cao, với uy lực như thế, từ một góc nhỏ trên pháp trận đánh sứt mẻ một góc
cũng đã phải cầu trời bái phật rồi chứ đừng nói là phá vỡ cả pháp trận này.

Lúc đầu còn tưởng đối phương đang giữ sức và đang thử lửa, nhưng hơn một khắc
giờ trôi qua, pháp trận vẫn lành lặn thậm chí không vết trầy sứt, Dương Kiệt
chỉ còn cách bó gối ngồi xuống tuyệt vọng ngẩng đầu lên trời nước mắt lưng
tròng.

Việc này lần nữa dạy cho chúng ta rằng: đừng nên quá kỳ vọng rồi sẽ thành thất
vọng.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trong lúc Dương Kiệt chẳng còn chút kỳ vọng gì đối với người đang phá trận ở
bên ngoài, không gian đột nhiên rung chuyển một cách dữ dội, đóa hoa sen hình
thành sấm sét, đồng thời cũng là trung tâm vận hành pháp trận đang xoay chuyển
liên hồi trên đỉnh đột nhiên vỡ nát tan tành như miếng thủy tinh bị ai đó dùng
búa đập vỡ nát tan tành.

“ pháp, pháp trận đã vỡ??!!!”

Dương Kiệt với vẻ mặt không thể tin nổi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái lỗ
hổng đang không ngừng xuất hiện ánh sáng chíu rọi vào, nhất thời không thể
định thần hoàn hồn.

Rõ ràng mới cách đó vài giây pháp trận lành lặn sừng sững như một nhà tù giam
kiên cố, thế mà chỉ trong chốc lát đã bị phá nát để lộ ra một lối thoát ngay
trên đỉnh đầu.

Tuy lối thoát không quá to, nhưng quá đủ để Dương Kiệt chui ra khỏi cái nhà tù
quỷ quái này rồi.

“ chẳng lẽ là, là Bàng Thống đã xông vào Xích phủ giải cứu mình?? Úi, khoan đã
~~~~~!!!!”

Trong lúc Dương Kiệt đang đoán già đoán non có phải Bàng Thống đã ra tay không
thì giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy lổ hổng đang dần thu nhỏ lại với tốc độ
mắt thường có thể cảm nhận được, như có vẻ như nó đang dần phục hồi lại vậy.

Dương Kiệt không dám do dự chần chừ, lập tức tung người nhảy lên, từ trong cái
lỗ hổng đang dần thu nhỏ lại nhảy vọt ra khỏi cái “ nhà tù” giam cầm trời đánh
này.

Hít hà ~~~ hít hà ~~~~~~!!!

Trước giờ không để ý, không ngờ không khí và ánh mặt trời ở thế giới bên ngoài
lại tốt đẹp tới dường này.

Sau một hồi hít sâu đầy tham lam như chưa từng được hít thở và định thần trở
lại, vội vã ngẩng đầu lên nhìn xem vị ân nhân đã ra tay giải cứu mình ra khỏi
cái nhà tù khốn kiếp đó.

Lọt vào trong mắt của Dương Kiệt là một cô gái trẻ tuổi khá xinh đẹp ( tất
nhiên rồi, không có chút nhan sắc thì làm sao trở thành sủng thiếp của gia chủ
một trong những gia tộc hùng mạnh chứ??). lúc này đối phương đang mang theo vẻ
mặt nửa mừng nửa lo, tỏ ra rụt rè thận trọng, cảnh giác giữ khoảng cách “ an
toàn” với anh ta.

Không có gì khó hiểu cả, tuy biết rõ người trước mặt có thể là vị cứu tinh duy
nhất của mình vào thời điểm này, nhưng ai mà biết được con người của đối
phương như thế nào, có phải là một tên cuồng sát, vong ơn bội nghĩa, không cần
biết mình có công giải cứu đối phương hay không, vẫn ra tay sát hại mình để
trút cơn giận không chứ??

“ tuy không biết vì sao cô nương lại ra tay giải cứu tại hạ, nhưng ơn nghĩa
không thể không báo, trước tiên, tại hạ xin gửi lời cảm tạ đối với ơn giải cứu
của cô nương ạ.”

Dường như cũng nhận ra được thái độ của cô ta, để trấn an vị ân nhân của mình,
Dương Kiệt nhanh chóng tỏ rõ thái độ, trực tiếp bước tới trước mặt đối phương,
chắp tay khẽ cúi người thi lễ trịnh trọng nói.

Quả nhiên, hành động của Dương Kiệt đã giúp cô gái thầm an tâm lại đôi chút.

Đối phương đã có thái độ như thế, chắc cũng không phải là một tên đại gian đại
ác, vong ơn bội nghĩa rồi.

Vì với thực lực chênh lệch giữa hai bên, nếu như người ta có ác ý, trực tiếp
ra tay cho rồi, hơi sức đâu mà làm đủ trò như thế này kia chứ??

Đối phương không có ác ý, vậy thì ván cược may rủi của mình xem như chiến
thắng mỹ mãn!!

“công tử không cần đa lễ, thực ra thì, tiện thiếp ra tay giải cứu cho công tử,
cũng chỉ là muốn tự cứu bản thân mà thôi.”

Hít sâu một hơi vào người để bĩnh tĩnh lại, không muốn lãng phí thời gian, cô
gái trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cô gái nhanh chóng kể lại toàn bộ hoàn cảnh và kế hoạch của mình, hy vọng
Dương Kiệt có thể ra tay đưa mình trốn thoát khỏi Xích phủ.

Sau khi nghe xong lời kể tóm tắt của đối phương, mới biết rõ thì ra đối phương
là “ người nhà”, từng là người của Xích Hạo Tín, nên cho dù cô ta không có
công giải cứu mình khỏi các nhà tù khốn khiếp, cũng sẽ không tiếc sức ra tay
giúp đối phương thoát ra khỏi Xích phủ.

Dù sao thì cũng chỉ là một việc quá sức đơn giản đối với anh ta thôi mà.

“ nếu vậy thì …. ủa, khoan đã ~~~~~~~~!!!”

Trong lúc Dương Kiệt chuẩn bị đưa tiễn cô gái an toàn rời khỏi Xích Phủ, đột
nhiên cảm nhận thấy khí thức của gia đình Xích Hạo Tín đang tụt xuống với tốc
độ đáng sợ.

Khí thức của cả ba lúc này đã yếu tới mức có thể biến mất bất kỳ lúc nào, đặc
biệt tiếng kêu gào trong lúc hành hình, ngay cả ở một vị trí tương đối xa xôi
như tiền viện cũng có thể nghe thấy rõ ( thực ra là do thính giác quá nhạy bén
của kẻ mạnh nguyên thần mà thôi).

Tất cả những thứ đó chứng tỏ rằng, gia đình Xích Hạo Tín đang rơi vào thế nguy
cấp, thậm chí có thể nguy hại tới tính mạng.

Cũng phải thôi, thủ phạm chính đã bị bắt nhốt, tất nhiên là tới lúc đồng phạm
phải trả giá rồi.

“ cô nương, tại hạ vừa cảm nhận được gia đình Xích Hạo Tín thúc thúc đang gặp
nguy, tình thế đang vô cùng nguy cấp, họ thậm chí có thể bị nguy hiểm tới tính
mạng, tại hạ phải nhanh chóng tới giải cứu cho họ, nên cô có thể tìm một nơi
an toàn để ẩn trốn một thời gian, đợi tới khi giải quyết xong đám người nhà họ
Xích, tại hạ sẽ quay lại đưa cô nương rời khỏi Xích phủ ngay.”

Trong lúc cô gái đang huân hoan vui mừng vì sắp được giải thoát, câu nói của
Dương Kiệt tựa như gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu người ta, sắc mặt trở nên
khó coi vô cùng.

Không đợi cô ta kịp phản ứng, cơ thể của Dương Kiệt đã biến mất khỏi tầm mắt,
tựa như cơn gió lốc lao thẳng về phía hậu viện Xích phủ, trước khi biến mất
không quên để lại một câu:

“ ngoài ra, chỉ cần giải quyết xong đám lâu la phế vật kia, cô sẽ hoàn toàn
được an toàn, có thể hiên ngang tự ý rời đi một cách dễ dàng mà không gặp phải
trở ngại nào cả, cho nên, xin hãy chịu khó chờ đợi thêm chút lát. Còn nữa,
người đang di chuyển tới nơi này, tại hạ sẽ sẵn tay giải quyết giùm cho cô
nương luôn.”

Đối với việc Dương Kiệt bỏ đi giữa chừng, cô gái cũng chỉ dám giận không dám
nói, vì rõ ràng người ta có lý do chính đáng, ý kiến ý cò lỡ như chọc giận đối
phương quay sang xử lý luôn cả mình thì khổ.

Cái gì mà ân nhân cứu mạng gì đó, nếu như không ở vị thế ngang hàng, tốt nhất
là không nên mang ra làm điều kiện để giằng buộc đối phương, chỉ sợ lợi không
kiếm được còn mang họa vào thân thì có.

Dẫm chân tại chỗ một cái để trút giận, cô gái mang theo vẻ mặt bất cam nhanh
chóng quay người tìm chỗ an toàn ẩn núp trước khi Dương Kiệt quay trở về.

Đúng như Dương Kiệt đã nói, chỉ cần anh ta giải quyết xong cha con Xích Trung
Nghĩa và đám lâu la của lão, bản thân cô ta cũng sẽ được an toàn tuyệt đối,
tới khi đó đừng nói là rời khỏi Xích phủ, thậm chí có thể yêu cầu ở lại Xích
phủ để hưởng vinh hoa phú quý nữa là.

quan trọng nhất là, Dương Kiệt đồng ý ra tay giải quyết tên quản gia đang di
chuyển tới thám thính tình hình, và bản thân chỉ cần tiếp tục tìm chỗ ẩn nấp
chờ đợi, tuyệt đối có thể an toàn không cần phải lo lắng gì.

Tất nhiên, đó là dựa trên Dương Kiệt là kẻ chiến thắng sau cùng, nếu không thì
tất cả mọi thứ chỉ là vô bổ thừa thải mà thôi.

Cô gái chỉ còn cách dùng lý lẽ này để xoa dịu và an ủi bản thân chứ biết làm
sao bây giờ.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #380