Người đăng: JunWei
Trong suốt bữa tiệc tối phía nhà họ Xích không ngừng luân phiên nhau cụng ly
với Dương Kiệt, có vẻ như muốn chuốc say anh ta bằng mọi giá vậy.
Lúc đầu Dương Kiệt còn thận trọng cảnh giác, nhưng sau khi uống hết 6, 7 ly
rượu mà chẳng có chút cảm giác gì cả, với lại vô cùng tự tin vào tửu lượng của
mình, nên tỏ ra hào sảng vô cùng, bất kỳ ai mời uống cũng không từ chối, quyết
định chơi tới bến với “ đối thủ” của mình.
“ tiếp …..” bịch ~~~~~~!!!
Đợi tới khi uống xong ly rượu thứ 8 dưới lời mời của ông nội Xích Tiểu Lâm,
Dương Kiệt đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí chưa kịp có phản
ứng, cảnh tượng ở trước mắt đã tối sầm xuống, cả người ngã thẳng xuống bàn ăn,
cho tới lúc ngất đi mà thậm chí không hiểu vì sao mình lại ngất đi một cách
đột ngột như thế này.
Nhìn thấy Dương Kiệt bất tỉnh nhân sự trên bàn, Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo
Nghiên đưa mắt nhìn nhau với vẻ đầy đắc chí.
“ hí hí, cuối cùng cũng giải quyết xong tên ngu xuẩn này, Nghiên nhi, Bát Trản
Túy của con quả thật lợi hại.” Xích Trung Nghĩa lộ ra vẻ mặt hài lòng lên
tiếng khen ngợi con trai cưng của mình.
“ Uống phải Bát Trản Túy của con, tên ngu xuẩn đó ít nhất cũng phải ngất đi
hai canh giờ, có đủ thời gian để chúng ta giải quyết hắn rồi.” Xích Hạo Nghiên
bước tới bên cạnh Dương Kiệt đang nằm ngất trên bàn ăn, khẽ dùng chân đá mạnh
vào người anh ta vài cái, hoàn toàn không có tý phản ứng, nẳm ngủ say như chết
vậy, tỏ ra vô cùng đắc chí cười nói.
“ Anh hai, vở kịch đã xong, chúng tôi có thể rời khỏi rồi chứ???” Ông nội của
Xích Tiểu Lâm khẽ lóe qua tia sáng không nỡ, nhưng nhanh chóng được ông ta che
giấu đi, không muốn tiếp tục nán lại nơi này, lên tiếp xin phép cáo từ.
“ Lão tam, cám ơn đã hỗ trợ trong việc này, chỉ là, ngươi xác định là không ở
lại chiêm ngưỡng vẻ mặt tuyệt vọng của tên kẻ thù đã hại chết cháu nội của
ngươi chứ???”
“ như Tín nhi đã nói, mọi ân oán giữa chúng tôi và hắn đã chấm dứt, giờ hắn có
sống chết ra sao cũng chả liên quan gì tới gia đình chúng tôi nữa.” Xích Trung
Hiếu khẽ lắc đầu vẫy tay, không đợi Xích Trung Nghĩa kịp phản ứng, trực tiếp
dẫn theo Xích Hạo Tín quay người rời khỏi đại sảnh.
“ Đồ nhu nhược ~~~!!!” Xích Trung Nghĩa cười lạnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng
của hai cha con Xích Trung Hiến biến mất khỏi phòng khách.
“ Tín nhi, tiến hành theo kế hoạch đi.” “ vâng, con hiểu rồi thưa cha, mọi thứ
đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.”
Sau vài tiếng vỗ tay, quản gia đã dẫn theo ba, bốn người hầu chờ sẵn ở bên
ngoài xông vào trong đại sảnh, mỗi người một tay nhấc bổng cơ thể Dương Kiệt
đang bất tỉnh nhân sự lên, mang thẳng tới đại lao dùng để bắt giam những tên
tội phạm hoặc kẻ địch của Xích phủ nằm sâu trong tận cùng của Xích Phủ.
Nhìn thấy Dương Kiệt bị dẫn đi, cả hai lần nữa đưa mắt nhìn nhau với vẻ đầy
đắc chí và bật cười khoái trá vô cùng.
Xòa ~~~ xòa ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
“ móa, tên, tên khốn nào, nào chơi mất dạy thế hả ~~~~~~~!!!”
Dương Kiệt không biết ngất đi bao lâu, đột nhiên cảm nhận thấy vô số dịch thể
giá lạnh tạt thẳng vào mặt, chỉ trong nháy mắt ướt nhẹp từ đầu tới chân, cảm
giác rét lạnh khiến anh ta không kìm được hắt xì liên tục, nhanh chóng từ
trong trạng thái ngất đi tỉnh lại ngay tức khắc, miệng không ngừng chửi bới
liên hồi.
Trong lúc Dương Kiệt định vùng dậy tìm tên khốn dám chơi xỏ mình, đột nhiên
cảm thấy đau nhói vô cùng từ vị trí bả vai truyền thẳng vào não, đáng sợ nhất
là, hai tay hai chân như bị thứ gì đó xích chặt lại, cho dù dùng sức cỡ nào,
cũng không tài nào thoát khỏi sự giam cầm khó chịu này.
Dương Kiệt lập tức mở to mắt ra, quay đầu quan sát tứ phía, phát hiện mình
đang ở trong một căn phòng vô cùng tồi tàn tối tăm, chỉ được thắp sáng bởi
những ngọn nén đặt ở bốn góc tường, xung quanh còn vô số dụng cụ dùng để hành
hình phạm nhân, chỉ nhìn sơ qua anh ta lập tức nhận ra rằng mình đang bị nhốt
ở trong một ngục lao, giống hệt như ngục lao mà mình từng nhìn thấy qua trên
phim ảnh trong những bộ phim cổ trang đây mà.
và trong phòng còn hai tên lạ mặt đang cầm lấy một thùng gỗ còn đọng lại vết
nước, cả hai đang mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười nhìn chằm chằm vào
mình một cách đầy đắc chí.
Không cần phải hỏi, Dương Kiệt bị tạt nước ướt hết cả người, chính là kiệt tác
của hai người này chứ còn ai nữa!!
Dính chiêu rồi ~~~~~~!!!
Dương Kiệt lập tức hiểu ra hoàn cảnh của mình, trong lòng không kìm được phẫn
nộ vô cùng.
Phẫn nộ không phải vì bi nhà họ Xích chơi xấu, điều khiến Dương Kiệt phẫn nộ
tột cùng chính là bản thân đã vô cùng cảnh giác, thì mà cuối cùng cũng không
thoát khỏi kết quả bị chơi xấu thêm một vốn đau đớn nữa, quả thật là đáng chết
quá đi.
Còn nữa, tên hệ thống khốn kiếp, mình đã hỏi kỹ là trong những ly rượu, thức
ăn trong bữa tiệc có thuốc độc hay thuốc mê hay không, thế mà nó dám khẳng
định không có, nếu không có thì sao mình lại ngất đi giữa chừng và bị bắt giam
như lúc này chứ???
Sẽ tính sổ với con quỷ hút máu trời đánh đó sau, việc quan trọng lúc này là
thoát khỏi những sợi dây xích đang trói chặt mình trên một thân cây gỗ, tư thế
giống hệt như chúa Giesu bị đóng đinh trên thập giá vậy, khó coi vô cùng.
Chỉ là, cho dù Dương Kiệt gắng sức vùng vẫy cỡ nào, cũng không tài nào phá vỡ
được những sợi dây xích tưởng chừng như vô hại đang xích chặt lấy hai tay hai
chân của mình, và đáng sợ nhất là, anh ta cảm nhận được toàn bộ sức lực trong
cơ thể như bị ai đó rút hết sạch, không tài nào sử dụng được chân nguyên nữa,
lúc này yếu ớt như một người tầm thường chưa tu luyện qua vậy.
“ Haha, vùng vẫy vô ích thôi, bọn ta đã dùng xích khóa chuyên dụng khóa chặt
xương bả vai của ngươi, đừng nói một tên chân nguyên như ngươi ( Dương Kiệt đã
sử dụng đại kiểm thức thuật vừa mua được từ hệ thống để điều chỉnh cảnh giới
của bản thân, có thể tùy ý điều chỉnh cấp bậc theo sở thích của mình, chỉ cần
không lớn hơn anh ta mười cấp, sẽ không thể nhìn ra được cảnh giới thực sự của
Dương Kiệt), cho dù là kẻ mạnh xuất khiếu bị xích khóa chuyên dụng khóa chặt
xương bả vai, sẽ chẳng khác gì một con hổ bị bể hết răng nanh và móng vuốt, bị
dây xích còng thẳng vào cổ cả.”
Két ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cánh cửa phòng lao được mở ra, chỉ thấy hai bóng người từ bên ngoài từ từ bước
vào, Dương Kiệt giương to đôi mắt đầy căm phẫn nhìn chằm chằm vào hai bóng
người đó, chính là cha con Xích Trung Nghĩa, và người vừa lên tiếng chế giễu
anh ta, chính là Xích Hạo Nghiên.
" gia chủ ~~~ ( gia chủ ~~~)!!"
hai người cầm xô nhìn thấy hai cha con Xích Trung Nghĩa bước vào, lập tức lộ
ra vẻ đầy tôn kính cúi người chào hỏi, đồng thời nhanh nhẹn đứng lùi về phía
sau nhường chỗ cho cả hai bước lên phía trước.
“ ta tự cho rằng bản thân đã vô cùng thận trọng, thế mà vẫn dính chiêu của các
ngươi, vì sao????” Nhìn thấy hai khuôn mặt khiến mình như muốn phát nôn ra,
Dương Kiệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giờ có chửi bới phẫn nộ cũng chỉ là
bằng thừa, anh ta đang muốn biết bằng cách nào mà hai tên khốn đó có thể hạ
độc khiến mình bất tỉnh nhân sự.
Đối diện câu hỏi chất vấn của Dương Kiệt, cả hai lần nữa đưa mắt nhìn nhau và
bật cười một cách đắc chí.
Xích Hạo Nghiên cười khẩy nói: “ đối với một người như ngươi, bọn ta tất nhiên
là không thể sử dụng những thủ đoạn hạ đẳng như bỏ độc bỏ thuốc mê rồi. Bát
Trản Túy, ngươi đã từng nghe qua chứ?? Chắc là chưa chứ gì, hì hì!!! Đó là một
loại rượu cực mạnh được luyện chế đặc biệt, khi uống từ ly thứ nhất cho tới ly
thứ bảy, người uống sẽ hoàn toàn không có chút cảm giác gì cả, thậm chí có độ
mạnh không bằng những loại rượu thông thường, nhưng một khi uống tới ly thứ
tám, cho dù là một kẻ mạnh xuất khiếu, cũng sẽ bị say ngất đi như chết bởi Bát
Trản Túy. Giờ ngươi hiểu vì sao cho dù bản thân có cảnh giác cỡ nào, cũng bị
say ngất đi bởi rượu của bọn ta chứ nhỉ???”
Bát Trản Túy??? Có loại rượu đáng sợ như thế này ư???
Dương Kiệt lại lần nữa học thêm một bài học bổ ích, mặc dù cái giá phải trả
không nhỏ chút nào.
“ Giữa chúng ta không hề có thù oán với nhau, nếu như muốn nói là muốn trả thù
cho Tiểu Lâm, trước đó ta đã hoàn toàn khoan tay chịu trói để mặc các ngươi
muốn làm gì thì làm, nhưng rõ ràng các ngươi đã không ý định trả thù, vậy tại
sao các ngươi dám đối xử với ta như thế, bắt giam một đệ tử nội môn của Thánh
Hỏa tông, bắt giam ta chẳng những không mang lại chút lợi ích gì cho các
ngươi, ngược lại, chẳng lẽ các ngươi không sợ việc này lan truyền ra ngoài, sẽ
mang tới đại họa diệt tộc cho cả gia tộc của các ngươi sao???” Dương Kiệt díu
mày nói ra điều mà mình cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao đối phương lại chuốc
say và bắt giam mình như thế này.
Rõ ràng, Xích Trung Nghĩa và Xích Hạo Nhiên hoàn toàn không có lý do gì phải
làm thế cả.
“ haha, không thể mang lại lợi ích gì cho bọn ta??? Dường như ngươi có xem nhẹ
trọng lượng của mình rồi đấy.” Xích Trung Nghĩa bước trước mặt Dương Kiệt cười
lạnh nói: “ Nếu như ngươi thực sự là một đệ tử nội môn của Thánh Hỏa tông, có
cho vàng bọn ta cũng không dám bắt giam ngươi, nhưng rất tiếc, ngươi không
phải, đúng không nè Lâm huynh đệ, à mà không đúng, lão phu nên gọi ngươi là
Lâm huynh đệ hay Dương huynh đệ đây???”
Nghe thấy từ “ Dương huynh đệ” thót ra từ miệng của Xích Trung Nghĩa, đôi mắt
của Dương Kiệt không kìm được giương to ra hết cỡ.
Bị lộ rồi sao??? Nhưng vì sao chúng biết được thân phận của mình chứ???
“ Ngươi nói gì ta không hiểu.” Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt ngơ ngác hỏi ngược lại
Xích Trung Nghĩa.
“ haha, không cần phải giấu giếm thân phận được, bọn ta đã có thể khẳng định
thân phận thật sự của ngươi, chính là tên tội phạm đang bị cả ngũ đại tông môn
truy nã, Dương Kiệt.” Xích Hạo Nghiên lộ ra nụ cười đầy đắc chí và phấn khích
há há cười nói.
“ Tên ta là Lâm Chí Dĩnh, hoàn toàn không biết gì về Dương Kiệt mà ngươi vừa
nói, các ngươi bắt nhầm người rồi.” tất nhiên là không thể thừa nhận một cách
dễ dàng rồi, Dương Kiệt vẫn một mực chối cãi.
“ hì hì, vẫn còn chối được à? Sở dĩ bọn ta đoán ra được thân phận của ngươi,
chính là vì vào đúng một năm trước, chính là thời điểm Tiểu Lâm đã tới thời
điểm bị tống cổ khỏi Thánh Hỏa tông nếu như không thể trở thành đệ tử ngoại
môn theo thời hạn quy định của tông môn. Hạo Tín đã cùng Phi Diễm đi tới Thánh
Hỏa tông để đón Tiểu Lâm quay về gia tộc nếu như nó vẫn không thể đột phá tới
cảnh giới Tiên Thiên. Và khi đi tới Thánh Hỏa tông, cả hai đã nhận được tin
xấu rằng, vào nửa năm trước, Tiểu Lâm đã cùng một đệ tử tạp vụ khác tên là
Dương Kiệt được phép đi vào khu rừng ma thú để thám hiểm và sau đó không thấy
quay trở về cùng với tên đệ tử tên Dương Kiệt nữa. Nếu như đoán không lầm thì,
Tiểu Lâm đã bỏ mạng trong cuộc thám hiểm trong khu rừng ma thú đó rồi. Tên đệ
tử đi cùng với Tiểu Lâm quay về một mình, Dương Kiệt!! hì hì, cái tên quen
thuộc quá nhỉ???Chính là tên tội phạm đang bị truy nã bởi ngũ đại tông môn mới
ban phát tông môn truy sát lệnh cách nay một năm chứ đâu!!”
“ sau khi mang theo hung tin quay trở về gia tộc, gia đình của Hạo Tín đã rơi
vào tình trạng đau khổ bi thương một thời gian dài, chuyện này tất nhiên là
không thể lọt qua khỏi tai ta, và chính ta đã đích thân tới an ủi gia đình Hạo
Tín chứ đâu. Lúc ban đầu nghe tên người hầu báo rằng có một đệ tử nội môn tự
xưng là bạn thân của Tiểu Lâm ta lập tức sực nhớ ra và tỏ ra nghi ngờ, đợi tới
khi ngươi đưa thi thể của Tiểu Lâm ra, ta hoàn toàn có thể khẳng định rằng,
ngươi chính là cái tên đã dẫn theo Tiểu Lâm đi vào khu rừng ma thú thám hiểm
và quay trở về một mình, Dương Kiệt. Ngoài ngươi ra, còn ai có thể giữ thi thể
của Tiểu Lâm và đích thân mang trở về gia tộc của nó chứ???”
“ sau khi khẳng định được thân phận của ngươi, ta đã bàn bạc lại với phụ thân
của ta để làm sao khuyếch đại lợi ích mang lại cho gia tộc từ ngươi. Và vô
cùng hiển nhiên, chính là giao nộp tên tội phạm đang bị truy nã cho một trong
ngũ đại tông môn!!!” Xích Hạo Nghiên mang theo dáng vẻ của kẻ chiến thắng há
há cười lớn.
“ Đúng thế, chỉ cần giao nộp ngươi cho một trong ngũ đại tông môn, phía tông
môn chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa ban phát phần thưởng như đã được treo thưởng
cho gia tộc ta, chính là cho phép một thành viên trong gia tộc trực tiếp đặc
cách trở thành đệ tử trung tâm trong tông môn. Ôi, đệ tử trung tâm, phần
thưởng mới hấp dẫn làm sao, phải không nè??? Chỉ cần trong gia tộc của ta xuất
hiện một đệ tử trung tâm trong ngũ đại tông môn, cho dù địa vị vẫn còn thua xa
so với Thẩm Thùy Vân của nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm muốn ra tay với nhà họ
Xích của bọn ta nữa, cũng phải suy nghĩ thật kỹ, ít nhất thì an toàn mạng sống
của con cháu trong gia tộc bọn ta sẽ được bảo đảm, không sợ bị nhà họ Thẩm
giết cùng diệt gọn nữa, hahahaha ~~~~~~~!!!” Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt
đầy phấn khích cười lớn, lúc này đôi mắt nhìn Dương Kiệt như đang nhìn thấy
món báu vật quý giá nhất trên đời vậy.