Người đăng: JunWei
Người ta cũng có con cháu gia nhập Thánh Hỏa tông, mình cũng có con cháu trong
gia tộc gia nhập Thánh Hỏa Tông, nhưng con cháu của người ta thuộc dạng thiên
tài trong thiên tài, vừa mới gia nhập vào tông môn đã được đặc cách trở thành
đệ tử chân truyền, gián tiếp giúp cho cả gia tộc vươn lên mạnh mẽ thậm chí có
thể trở thành gia tộc hùng mạnh nhất trong vương triều Thiên Ưng.
Còn con cháu của mình thì sao??? Chỉ là một tên phế vật không hơn không kém.
Đệ tử tạp vụ??? kể ra không chừng biến thành trò cười cho cả Sơn Hải Thành cho
mà xem.
Hoàn toàn không cùng đẳng cấp mà ~~!!
“ không gặp, không gặp, đuổi khéo đối phương rời khỏi ngay ~~~!!!” Xích Trung
Nghĩa càng nghĩ càng phẫn nộ, tới nỗi mất cả lý trí, trực tiếp hạ lệnh đuổi
khách.
“ không ổn thưa phụ thân, đối phương là đệ tử nội môn của Thánh Hỏa tông, nếu
như ra lệnh đuổi khách như thế này, không chừng sẽ khiến đối phương nổi giận
thì khổ, gia tộc của chúng ta hiện giờ không đủ sức hứng chịu cơn thịnh nộ của
một đệ tử nội môn của Thánh Hỏa Tông đâu ạ.” Xích Hạo Nghiên vẫn còn vô cùng
tỉnh táo, vội vã lên tiếng khuyên can phụ thân của mình.
Nghe lời khuyên can của con trai, Xích Trung Nghĩa mau chóng bình tĩnh lại.
Quả thật, lúc này đang rơi vào thế sống chết với nhà họ Thẩm, nếu còn đi đắc
tội thêm một đệ tử nội môn khác, chỉ sợ không cần nhà họ Thẩm ra tay, tay đệ
tử nội môn đó nổi cơn thịnh nổ trực tiếp xóa sổ cả nhà họ Xích thì khổ.
Một gia tộc của vương triều tầm trung, lấy đâu ra tư cách chọc giận đệ tử nội
môn của ngũ đại tông môn chứ??
Không những không được đuổi, ngược lại còn phải đón tiếp một cách long trọng,
chiều lòng khách đến, vừa lòng khách đi, sau khi tạo ấn tượng tốt và thiết lập
được mối quan hệ tốt, không chừng có thể lợi dụng tên đệ tử nội môn này cũng
không chừng đấy chứ.
“ Mau, chuẩn bị đón tiếp khách quý, trà nước bánh trái chuẩn bị đầy đủ ngay
~~~~!!!” Xích Trung Nghĩa quay sang quản gia lớn tiếng ra lệnh, thậm chí bản
thân đã rời khỏi ghế ngồi, chỉnh tề lại quần áo, dẫn theo con trai của mình
bước ra khỏi phòng khách để đón khách ngay bên ngoài.
Dương Kiệt nãy giờ đã đứng đợi ngay trước cổng Xích phủ, hoàn toàn không có
dáng vẻ hấp tấp khó chịu khi phải chờ đợi, trong lòng chỉ là thấp thỏm không
yên, lát nữa không biết phải ăn nói thế nào với người của nhà họ Xích về cái
chết của Xích Tiểu Lâm, nhất là cha mẹ của Tiểu Lâm.
Nhưng cái gì tới cũng phải tới, đối diện cũng phải đối diện, không thể trốn
tránh được đâu.
“ haha, xin hỏi tiểu huynh đệ có phải là cao đồ của Thánh Hỏa tông, bạn thân
của Tiểu Lâm nhà chúng tôi không ạ?? Vô cùng hân hạnh khi được chào đón huynh
đệ đã ghé thăm gia tộc của chúng tôi.”
Trong lúc Dương Kiệt đang đứng chờ suy tư, giọng nói của Xích Trung Nghĩa từ
bên trong phủ vang lên.
Chỉ thấy Xích Trung Nghĩa dẫn theo Xích Hạo Nhiên mang theo vẻ mặt vui mừng
mến khách từ bên trong bước ra, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Dương Kiệt để
tiếp đón.
Nhìn thấy hình tượng và thái độ của những người đang đứng canh gác ở xung
quanh, Dương Kiệt lập tức nhận ra người đàn ông có tuổi ở trước mặt có địa vị
tuyệt đối không nhỏ, đặc biệt là sau khi nghe những người hầu lên tiếng xưng
hô đối phương là gia chủ, càng tỏ ra bất ngờ vô cùng.
Không ngờ đường đường một gia chủ của một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất
trong Sơn Hải Thành cũng phải đích thân bước ra đón tiếp mình, đúng là danh
thế của đệ tử nội môn của ngũ đại tông môn quá lớn.
Nếu như lúc ban đầu mình chỉ tự xưng là một tên tán tu hay chỉ là một đệ tử
tầm thường, e rằng có thể bước được vào cửa của nhà họ Xích hay cũng đã là một
vấn đề rồi, huống chi còn được cả gia chủ của người ta đích thân ra nghênh đón
như lúc này chứ.
“ Hậu bối đệ tử Thánh Hỏa tông “Lâm Chí Dĩnh”, tham kiến Xích gia chủ ~~~!!”
Người ta đã long trọng như thế, vuốt mặt phải nể mũi, Dương Kiệt lập tức mang
theo thái độ nghiêm túc khẽ chấp tay thi lễ chào hỏi.
“ Lâm huynh đệ không cần phải khách khí, mau, mau mau đứng dậy. Quả không hổ
danh là danh tông xuất cao đồ, hình tượng điển trai phong nhã, phong thái xuất
trần, khí thế hào hùng không ngừng lan tỏa ra từ trên người huynh đệ khiến lão
phu ngay cả lúc còn ở trong phủ cũng đã cảm nhận được, quả thật là danh bất hư
truyền ~~!!!” những câu nịnh nót như không cần tiền được Xích Trung Nghĩa xả
ra như súng liên thanh đang khạc đạn, nói tới nỗi ngay cả Dương Kiệt cảm có
chút ngại ngùng ửng đỏ khuôn mặt.
Tuy là những lời nịnh nót, nhưng lần này Xích Trung Nghĩa không nói quá, Dương
Kiệt lần này dùng Dịch Dung Thuật để chuyển đổi thành khuôn mặt của nam diễn
viên Lâm Chí Dĩnh theo hình tượng trong bộ phim Thiên Long Bát Bộ, tuy có chút
khác biệt bộ trang phục đang mặc trên người, nhưng những lời khen ngợi về sự
điển trai của Xích Trung Nghĩa đối với Dương Kiệt là hoàn toàn không phải
không có căn cứ đấy chứ.
“ Không dám, không dám, hậu bối đã nghe danh Xích gia chủ từ lâu, người đời
nói rằng gia chủ trung nghĩa vô song, tài đức vẹn toàn, một tay đưa gia tộc
nhà họ Xích từ một gia tộc tầm tầm bậc trung vươn lên trở thành một trong tam
đại gia tộc của Sơn Hải thành, sự ngưỡng mộ của hậu bối đối với gia chủ tựa
như sóng nước ngờn ngợn, liên miên không ngớt, tựa như Hoàng, à không “ Bạch
Hà’ nổi lũ, không ……” Gì chứ, mấy trò nịnh nót lấy lòng, Dương Kiệt đã sử dụng
nhuần nhuyễn từ lúc mới lên ba, đặc biệt là đối với những người lớn tuổi có
địa vị, càng là đối tượng dễ dành nhất để anh ta phát huy sở trường của mình.
Nghe xong những câu nịnh nót của Dương Kiệt, Xích Trung Nghĩa không kìm được
bật cười phất khích tột cùng, nhìn Dương Kiệt như vừa nhìn thấy tri kỷ tâm
giao mà mình tìm kiếm bấy lâu nay vậy.
Xích gia có thể phát triễn tới ngày hôm nay, công lao của Xích Trung Nghĩa
chiếm phần lớn, nếu như không phải nhà họ Thẩm xuất hiện một hậu bối thiên tài
được Thánh Hỏa tông nâng như nâng trứng, gián tiếp nâng đỡ vị thế của nhà họ
Thẩm lên vài bậc, e rằng nhà họ Thẩm còn lâu mới có thể áp bức được nhà họ
Xích với mức như ngày hôm nay, thậm chí ngược lại có thể bị nhà họ Xích vượt
qua vào ngày nào đó không xa cũng không chừng.
Đó chính là điều tự hào nhất trong tự đáy lòng của Xích Trung Nghĩa, Dương
Kiệt nói thế là đánh trúng vào những lời muốn nghe nhất của lão rồi còn gì
nữa.
Nghe thấy những lời tung qua hứng lại giữa một già một trẻ, những người có mặt
ở đây nghe xong đều không kìm được sởn cả tóc gáy.
“ E hèm, phụ thân, sao lại để khách quý đứng ở ngoài cửa thế này, chúng ta nên
mới vị Lâm huynh đệ này vào phòng khách để tiếp đón một cách tử tế mới phải
đạo chứ.” Xích Hạo Nghiên chịu không nổi cảnh này nữa, vội vã ghé sát bên tai
ông già lên tiếng nhắc nhở.
“ Đúng, đúng ~! Thất lễ, quả thật là thất lễ ~~!!! Chẳng qua lão phu vui quá
khi gặp được người tâm đầu ý hợp như thế nên quên béng cả việc mời khách quý
vào nhà. Lâm huynh đệ, mời huynh đệ ghé vào tiện phủ dùng trà nước, chúng ta
tiếp tục trò chuyện nhé.” Xích Trung Nghĩa tỏ ra nhiệt tình quá đáng, thậm chí
kéo lấy tay của Dương Kiệt mời vào, có vẻ như nếu cậu không vào thì không xong
với tôi đấy.
Dương Kiệt cưỡng chế không nổi sự nhiệt tình của đối phương, vả lại mục đích
chính của mình là đi vào Xích phủ, nên tỏ ra khách khí theo chân Xích Trung
Nghĩa bước thẳng vào trong phủ.
Cả nhóm lần nữa quay trở lại phòng khách, phân chủ khách ngồi xuống, trà nước
bánh trái đã được quản gia chuẩn bị sẵn và mang lên đặt lên bàn để Dương Kiệt
dùng.
Nhấp nhẹ một ngụm trà nóng xong, Xích Trung Nghĩa cười nói: “ Nghe nói Lâm
huynh đệ là bạn thân của Tiểu Lâm nhà chúng tôi, không ngờ thằng nhóc đó có
phước khi có thể trở thành bạn của một đệ tử nội môn của Thánh Hỏa tông, tại
đây, lão phu mạo muội xin phép nhờ vả Lâm huynh đệ sau này chiếu cố thêm cho
Tiểu Lâm nhà tôi, hô hô ~~~!!”
“ Không dám ạ, giữa hậu bối và Tiểu Lâm có thể xem là anh em đồng sinh ra tử,
không cần Xích gia chủ nói, cũng sẽ hết lòng vì người anh em của mình, chỉ là
…….” Nói tới sau cùng, sắc mặt của Dương Kiệt đột nhiên trầm xuống, có chút
nghẹn ngào nói không ra lời.
Xích Trung Nghĩa đang vui mừng sau khi nghe xong quan hệ “ thân thiết” giữa
Dương Kiệt và Xích Tiểu Lâm nên nhất thời không để ý, Xích Hạo Nghiên ngồi ở
gần đó nãy giờ vẫn tập trung chú ý sắc mặt của Dương Kiệt lập tức phát hiện ra
thái độ bất thường của anh ta, trong đầu đột nhiên lóe qua một điều gì đó, đôi
mắt không tự chủ lộ ra tia sáng dị thường như nhanh chóng được hắn che giấu
đi.
“ Xích gia chủ ~~~~!!!” Dương Kiệt đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, bước
tới trước mặt Xích Trung Nghĩa cúi nửa người xuống chắp tay ngay trước mặt đối
phương dưới ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu của Xích Trung Nghĩa.
“ ấy chết, ấy chết, Lâm huynh đệ sao lại làm thế, mau, mau đứng dậy, chuyện
đâu còn có đó mà, cứ từ từ mà nói.” Xích Trung Nghĩa lộ ra vẻ bối rối vội vã
dìu lấy Dương Kiệt đứng thẳng người lên, trong lòng tỏ ra vô cùng tò mò vì sao
đối phương lại có thái độ “ bất thường” như thế này.
Đám đệ tử của ngũ đại tông môn ai nấy đều có đôi mắt cao trên trán, sao đối
phương lại có thái độ hạ thấp mình như thế này chứ?? Chẳng lẽ giữa Tiểu Lâm và
đối phương đã xảy ra chuyện gì tới mức khiến đối phương phải áy nấy sao???
Chẳng lẽ là …….
Tuy vẻ bề ngoài đang mang theo hình tượng một ông lão nhiệt tình tới mức vô
hại, nhưng là gia chủ của tam đại gia tộc, đặc biệt là một người có thể đưa
một gia tộc tầm trung lúc ban đầu vươn lên trở thành gia tộc lớn mạnh như Xích
Trung Nghĩa, tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, nếu như không muốn
nói đều là những tên cáo già gian xảo. Chỉ một vài động tác của Dương Kiệt mà
lão đã đoán ra được bảy tám phần sự việc có thể xảy ra rồi.
Tuy nghĩ ra điều gì đó, nhưng Xích Trung Nghĩa vẫn giả vờ tỏ vẻ bỡ ngỡ, mục
đích là để Dương Kiệt chủ động nói ra mọi việc. Không chỉ có thể giúp đối
phương không cảm thấy khó chịu khi bị vượt mặt, còn giúp bản thân có thể chủ
động trong việc đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra.
“ trước khi nói ra việc vô cùng khó nói này, xin hỏi Xích gia chủ thân nhân
của Tiểu Lâm hiện giờ có trong phủ không ạ??? Việc hậu bối sắp nói ra liên
quan nhất nhiều tới hai vị tiền bối ấy, nên mong họ có mặt ở nơi này, là người
đầu tiên nghe được việc này ạ.” Dương Kiệt dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn chằm chằm
vào Xích Trung Nghĩa, giọng điệu khó khăn nói ra suy nghĩ của mình.
“ không thành vấn đề, Hạo Nghiên ~~!!!” “ Phụ thân ~~~!!!” “ Con hãy mau đi
mời gia đình em họ của con tới đây mau.”
Xích Trung Nghĩa hình như cũng đoán ra được những gì Dương Kiệt muốn nói,
không dám lơ là, vội vã quay sang con trai của mình bảo hắn đi gọi cha mẹ ruột
của Xích Tiểu Lâm tới phòng khách ngay tức khắc.
Xích Hạo Nghiên nhận được mệnh lệnh lập tức quay người rời khỏi phòng khách
chạy đi gọi gia đình của Xích Tiểu Lâm, chỉ là lúc này Dương Kiệt đang tâm
trạng nặng trĩu nên nhất thời không để ý Xích Hạo Nghiện trong lúc quay người
đã lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Trong lúc chờ đợi, Xích Trung Nghĩa lại mời Dương Kiệt ngồi xuống, bản thân lộ
ra vẻ mặt thấp thỏm không yên, ít nhiều cũng đoán ra được có chuyện không hay
xảy ra với Xích Tiểu Lâm, nhưng thực ra trong lòng đang không ngừng suy tính
có thể từ việc này khuyếch đại lợi ích có thể mang tới cho cả gia tộc hay
không.
Nói cho cùng, Xích Tiểu Lâm cũng không phải cháu ruột thịt cho con cháu đích
tôn của mình sanh ra, chỉ là cháu chắt của một trong những em trai của mình mà
thôi, nếu như nói là đau lòng, cũng chỉ là lừa dối bản thân, lừa dối mọi
người, thậm chí trong tư tưởng của Xích Trung Nghĩa, nếu như có thể mang lại
lợi ích cực lớn cho cả gia tộc, cho dù phải hy sinh cả mạng sống của một đứa
con cháu có cũng được không có cũng không sao như Xích Tiểu Lâm, cũng không
phải là không thể đấy chứ.
Cho dù ở bất kỳ một gia tộc nào trên đại lục Huyền Thiên, lợi ích của gia tộc
luôn đặt lên hàng đầu, quan trọng hơn gấp trăm lần ngàn lần so với cái tình
cảm máu mủ ruột thịt gì gì đó đấy.