Người đăng: JunWei
Tay tiểu nhị dẫn cả nhóm đi thẳng tới bàn trống còn lại nhưng vẫn chưa được
dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, chỉ thẳng xuống ghế lạnh nhạt nói.
nói xong, chỉ khẽ dùng tay lùa hết đĩa thức ăn còn sót lại trên bàn sang một
bên, hoàn toàn không có vẻ như sẽ dọn dẹp sạch sẽ để tiếp khách mới vậy.
Thái độ thậm tệ của tên khốn này khiến Bàng Thống muốn một tay vỗ chết hắn cho
rồi.
Cái này gọi là chủ nhục thần tử đấy chứ!!
Chỉ là Dương Kiệt khẽ ra hiệu cho hắn kìm chế lại vì không muốn gây rắc rối
cho cả nhóm.
“ xin hỏi dùng món gì để bổn tiệm còn phục vụ ạ.” Tiểu nhị khẽ bễu môi trước
sự nhường nhịn của nhóm Dương Kiệt, cho rằng đối phương chỉ là mấy tên quê mùa
nhút nhát, không dám gây chuyện với “ người thành phố” như mình.
“ Mang lên vài món ngon đặc sản của tẩu lầu cho chúng tôi.” Dương Kiệt lúc này
đã bắt đầu dồn hết tập trung vào những câu nói của những người xung quanh, chỉ
đáp đại một câu đơn giản.
“ Món ngon đặc sản???” Tiểu Nhị phóng ánh mắt soi mói về phía Dương Kiệt, biết
rõ anh ta là người dẫn đầu của nhóm, chỉ là càng soi càng thấy nghi ngờ, không
cho rằng đối phương có đủ khả năng chi trả cho những món ngon đặc sản của tẩu
lầu mình.
“ Thế nào?? Chẳng lẽ tẩu lầu không có món ngon đặc sản??” Dương Kiệt thu lại
chú ý của mình, chỉ muốn nhanh chóng đuổi khéo tên tiểu nhị đáng ghét này đi
chỗ khác chơi, khẽ díu mày hỏi.
“ Không phải không có, chỉ là …….” Tiểu nhị cười nhạt, không nói hết câu,
nhưng ngụ ý của hắn chỉ cần thằng khờ nghe qua cũng đủ hiểu ra hàm ý muốn nói
gì rồi.
Sợ các ngươi không có tiền trả á!!
Dương Kiệt không muốn tốn thời gian với tên dở hơi này, trực tiếp từ nhẫn Càn
Khôn ném ra một viên linh thạch trung cấp, lạnh lạnh nói: “ như vậy đủ rồi
chứ??”
“ Đủ, đủ, quá, quá đủ rồi ~~~~~!!!” tiểu nhị ngơ ngác há hốc khi nhìn thấy
viên linh thạch trung cấp sáng lấp lánh để ngay trên bàn, suýt chút không kìm
được phải kêu thét lên vì phấn khích.
Không có gì khó hiểu cả, một viên trung cấp bằng một trăm viên cấp thấp. Ở cái
quán tẩu lầu dành cho đại chúng như thế này, khách hàng chi tiêu cao nhất cũng
chỉ trên dưới chục linh thạch cấp thấp là cùng, giờ Dương Kiệt trực tiếp ném
ra một viên linh thạch trung cấp, không phấn khích mới là lạ á.
Chi trả hết những món ngon đặc sản, số tiền thừa còn lại ít nhất cũng phải
trên bảy tám chục linh thạch, và số linh thạch đó tất nhiên được xem như là
tiền “ bo” bơi hết vào túi của tên tiểu nhị rồi, có thể không vui mừng phấn
khích được sao??
Thái độ của tiểu nhị lập tức thay đổi một trăm tám chục độ, mang theo vẻ mặt
như con chó bị luộc chín đầu không ngừng hỏi han phục vụ tận tình còn hơn cả
ông bà của mình.
Chỉ trong tích tắc những món ăn thừa trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm
chí còn lót thêm một tấm khăn trải bàn sang trọng mới tinh nữa chứ, khiến
không ít người bắt đầu chú ý tới tình cảnh ở bàn bên này.
đặc biệt là không ít người nhìn thấy viên linh thạch trung cấp trên bàn, đôi
mắt lóe qua tia sáng tham lam, nhưng nhanh chóng được họ che giấu đi, đồng
thời trong lòng thầm ghi nhớ lại nhóm Dương Kiệt, không chừng sẽ là mối " làm
ăn" lớn đấy.
Đối với việc này, Dương Kiệt chỉ cười lạnh.
mẹ kiếp ~~!! bố mày không đi chặn đường cướp của của các ngươi thì thôi chứ,
còn dám nhắm tới bố mày à??? tên nào nổi lòng tham sẽ có lúc phải khóc thét
cho mà xem.
Dương Kiệt khẽ díu mày, vẫy tay đuổi khéo tên tiểu nhị còn định đứng lại châm
trà rót nước phục vụ để kiếm thêm tiền bo, bắt đầu nhỏ tiếng bàn luận với Bàng
Thống, nhưng thực ra là để không gây sự chú của người khác và khẽ dùng thần
thức để nghe hết những lời nói của những người có mặt ở trong đại sảnh, để xem
có nhận được thông tin có ích nào không.
Dần dần những người xung quanh không thèm quan tâm tới bàn của Dương Kiệt nữa,
tiếp tục cười nói ăn thịt uống rượu của mình.
“ này, này, các ngươi nhận được thông tin gì chưa?? Một tin nóng hổi vừa
truyền tới từ phía vương thành, bảo đảm nghe xong ai cũng phải giật mình cho
mà xem.”
Trong lúc đang nhỏ tiếng trò chuyện với Bàng Thống, một câu nói xuất phát từ
miệng của một tên đàn ông mặt mày dữ tợn ở bàn cách đó không xa vang lên, lập
tức gây sự chú ý của nhóm Dương Kiệt.
“ tin gì?? À há, hình như mày mới từ phía vương thành quay về đây, vậy rốt
cuộc có tin sốt dẻo gì mà khiến mày phấn khích như vậy vậy??” một người ngồi
cùng bàn với tên đàn ông có vẻ mặt hung tợn mang theo vẻ mặt tò mò hứng thú
lên tiếng hỏi.
“ hihi, tuyệt đối là tin giật cân nóng hổi từ phía vương thành đấy.” Tên đàn
ông có mặt hung tợn đưa ly rượu lên miệng nhấp nhẹ một miếng, mang theo vẻ mặt
huyền bí cười nói, giọng nói không tự chủ phát to ra, mục đích như muốn gây sự
chú ý tới những người xung quanh.
Quả nhiên, câu thông tin nóng hổi giật cân từ phía vương thành lập tức thu hút
được sự chú ý của những bàn ăn ở xung quanh, tất cả đều khẽ đưa mắt nhìn về
phía hắn để xem hắn thót ra thông tin như thế nào.
Dù sao cũng là cư dân của vương triều Thiên Ưng, bất kỳ thông tin liên quan
tới triều đình đều gây được hứng thú đối với nhiều người.
Vương thành, một từ có sức hút mãnh liệt, và cũng là miền đất ước mơ của đại
đa số người dân. Cho dù chỉ là một thông tin bên lề cũng có thu hút sự tò mò
của người sống ở vùng sâu vùng xa, huống chi theo lời người đàn ông này nói
còn là thông tin giật cân, càng kích thích tính tò mò của tất cả những người
có mặt ở nơi này.
Người đàn ông tỏ ra đắc trí khi gây được sự chú ý của đại chúng, khẽ làm dáng
ho nhẹ một cái, dương dương tự đắc nói: “ tin này có thể nói là động trời lở
đất, thậm chí có thể quyết định số phận của vương triều trong tương lai, mọi
người nghe xong đừng có quá kích động đấy nhé.”
“ thôi, thôi, nói đại đi ông lại, cứ úp úp mở mở hoài làm ngứa hết cả người,
chỉ cần ngươi nói ra thông tin đủ khiến ta cảm thấy hứng thú, bữa ăn của ngươi
hôm nay tính vào ta vậy.”
Có người đã bắt đầu đứng ngồi không yên, biết rõ đối phương muốn gì, nên trực
tiếp nói ra điều mà hắn mong muốn.
“ chính ngươi nói đó nhé ~~~!!” Đôi mắt của tên đàn ông hung dữ rực sáng, điều
mà hắn muốn chính là thế, nếu không thì hơi đâu mà nói to nói lớn để gây chú ý
những người có mặt ở nơi này chi chứ.
“ Được rồi, được rồi, nói đi, chẳng lẽ tất cả những người có mặt ở nơi này
không thể lo nổi một bữa ăn của ngươi, đừng nói nhiều nữa, nói đi.” “ đúng
thế, đúng thế, nói đi ông nội, bọn ta sẽ giúp ngươi thanh toán nếu như thông
tin của ngươi đủ hấp dẫn.”
Những người có mặt ở nơi này đã vểnh hẳn đôi tai lên để nghe, đồng thời hối
thúc đối phương.
“ được ~~!! Nếu thế thì hãy nghe đây. Tại hạ vừa mới từ phía vương thành quay
trở về sau chuyến thăm họ hàng gần nay, lúc này trong vương thành đã bắt đầu
lan truyền thông tin rằng, bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ sẽ tiến hành đăng cơ
trong thời gian gần nhất.”
“ không thể nào ~~~~~~~!!!”
“ Đúng thế, đúng thế, tuyệt đối không thể nào, tuy bọn ta sinh sống ở nơi xa
xôi hẻo lánh, nhưng chuyện liên quan tới việc hoàng đế mới đăng cơ cũng nắm
rõ, theo thời gian dự tính thì, quá trình tiến hành thí luyện để quyết định
người thích hợp để nối ngôi Ưng Hoàng phải tới giữa năm sau mới kết thúc. Cộng
thêm thời gian chuẩn bị cho việc đăng cơ, ít nhất cũng phải cuối năm năm sau
mới có thể hoàn thành, sao có thể bát hoàng tử có thể đăng cơ vào thời điểm
này được chứ??”
“ Đúng, đó là chưa kể trường hợp nghe nói đối thủ của bát hoàng tử là tam công
chúa, nghe nói trong cuộc thí luyện đầu tiên người đang dẫn điểm là tam công
chúa, chỉ cần tam công chúa không phạm sai lầm chết người, cơ hội để bước lên
ngai vàng là rất cao, sao có thể là bát hoàng tử được chứ???”
“ ngươi không dùng những thông tin tầm phào thất thực để lừa ăn lừa uống
chứ???”
Ngay sau thông tin “ giật cân” thốt ra từ miệng của tên đàn ông hung tợn, lập
tức vô cùng người lên tiếng phản bác, ai nấy đều mang theo ánh mắt đầy nghi
ngờ nhìn chằm chằm vào hắn. Có vẻ như nếu không có câu trả lời thích hợp, đừng
nói là “ free” bữa ăn, thậm chí có thể bị đám người có mặt ở nơi này đập cho
một trận phù mỏ vì cái tội nói dối nói láo đấy chứ.
Nhìn thấy quần chúng hung dữ xoắn cả tay áo lên chuẩn bị lao vào tẩn mình một
trận, người đàn ông dữ tợn lập tức biến sắc, hối hả khoa tay lắc đầu la lớn: “
thật đấy ~~~!! Thông tin này tôi nghe được từ con trai của một người bạn của
tên hàng xóm của cháu nội của bác ruột của tôi, nghe nói người này đang giữ
chức cấm vệ quân trong vương thành, nên những thông tin mật như thế này ít
nhiều hắn sẽ nắm giữ được, chính hắn đã tiết lộ với con trai của một người bạn
của hàng xóm của cháu nội của bác ruột của tôi trong lúc cả hai đang nhậu say,
tuyệt đối không thể nào sai được.”
Nghe xong lời giải thích của hắn, không ít người lộ ra vẻ do dự, nhưng vẫn tỏ
ra không tin những gì hắn nói lắm.
Ai không tin chứ Dương Kiệt hoàn toàn tin vào thông tin mà người đàn ông này
vừa nói ra.
Vì anh ta biết rõ rằng, tam công chúa, đối thủ trọng yếu của bát hoàng tử đã
bị bắt cóc bởi một kẻ mạnh bí ẩn, mất đi đối thủ trực tiếp, Triệu Thiên Cơ
trực tiếp giành lấy phần thắng không có gì là lạ cả.
Còn nghi vấn vì sao Triệu Thiên Cơ có thể đăng cơ sớm hơn dự kiến, ít nhiều
Dương Kiệt cũng có thể đoán ra được.
Chắc chắn Ưng Hoàng đã nhận được sức ép từ phía Lãnh Binh Cung, đồng thời mang
theo thái độ phủi tay tất cả, ném lại cái nồi bị thủng đáy cho Triệu Thiên Cơ
tự vá, còn mình bỏ trốn qua cuộc sống tiêu dao tự tại đây mà.
Tuy chưa hoàn toàn chính xác, nhưng lần này Dương Kiệt đã đoán đúng gần 80 –
90 % rồi đấy.
“ Cứ cho là ngươi không nói dối đi, nhưng những nghi vấn của bọn ta, ngươi
giải thích như thế nào??” “ Đúng thế, đúng thế, theo thông tin bọn ta nhận
được thì hai thế lực đang rơi vào thế giằng co, và phía tam công chúa đang
chiếm lợi thế, sao đột nhiên bát hoàng tử lại trở thành Ưng Hoàng được chứ??”
Nhìn thấy mọi người chấp nhận lời giải thích của mình, người đàn ông hung tợn
thầm thở phào nhẹ nhõm. Đừng nhìn hắn mặt mũi hung tợn như thế, thực ra chỉ là
một tên chết nhát, chẳng qua ông trời sanh ra cho hắn khuôn mặt thế thôi, và
cho dù hung tợn cỡ nào, nếu như bị đánh hội đồng tại chỗ, chắc gì hắn chống đỡ
nỗi. Nên nhớ trong nhóm người có mặt ở nơi này, không ít là những tên lính
đánh thuê khét tiếng đấy.
Vội vã lên tiếng giải thích thêm nữa: “ thật đấy, cũng chính từ miệng của con
trai của một người bạn của hàng xóm của cháu nội của bác ruột của tôi thốt ra
rằng, dường như tam công chúa đã theo chân một đại năng bí ẩn rời khỏi vương
triều Thiên Ưng để đi tới thánh địa tu luyện gì gì đó, nên đã trực tiếp bỏ
cuộc trong cuộc tranh tài lần này, và vô cùng hiển nhiên, bát hoàng tử sẽ trở
thành người chiến thắng cuối cùng, đăng cơ thành Ưng Hoàng không phải là
chuyện lạ.”
“ Sao cơ??? Tam công chúa tự ý bỏ cuộc và rời khỏi vương triều Thiên Ưng???” “
Đại năng bí ẩn?? Rốt cuộc người đó là ai mà có thể khiến tam công chúa từ bỏ
luôn cả cơ hội trở thành Ưng Hoàng của mình chứ???” “ thú vị, quả thật là thú
vị ~~!!!” “ vậy là bát hoàng tử chính thức trở thành Ưng Hoàng thật sao??? Chỉ
là cho dù có thật đi thế nữa, tính theo thời gian thì ít nhất cũng phải đợi
thêm nửa năm sau mới có thể bắt đầu đăng cơ chứ???” “ ai mà biết được, mày hỏi
tao tao đi hỏi ai đây??”
Không chỉ nhóm người có mặt ở nơi này, ngay cả Dương Kiệt cũng tỏ ra bất ngờ
khi nghe được thông tin từ miệng của người đàn ông hung tợn.
Tam công chúa tự nguyện đi theo vị đại năng bí ẩn chứ không phải bị bắt cóc???
Còn nữa, rốt cuộc đối phương đã hứa hẹn điều gì mà có thể khiến tam công chúa
cam tâm từ bỏ ngai vàng, mục tiêu quan trọng nhất trong nửa đời người của cô
ta chứ??
Dương Kiệt và Bàng Thống khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái, chuyện này tuyệt đối
không đơn giản, ngoài ra linh tính mách bảo cho Dương Kiệt biết rằng, cái ngày
mà tam công chúa quay lại, không chừng sẽ trở thành đại họa cho bản thân và
đồng đội của mình cũng không chừng.