Giáng Một Tia Sét Xuống Đánh Chết Tên Háo Sắc Sở Khanh Đó!!


Người đăng: JunWei

rên đại lộ hướng thẳng về khu vực phương bắc của vương triều Thiên Ưng, một
nhóm người gồm hai trai một gái, cộng thêm một con chó mực mập ú như một con
heo đang di chuyển nhanh về đích đến.

Tâm trạng của Dương Kiệt lúc này tồi tệ hơn bao giờ hết sau khi nhận được hung
tin từ phía Hoàng Dung.

Cửu thúc vì liều mình giải cứu cả nhóm, sử dụng cả tinh huyết của mình trong
tình trạng trọng thương để đẩy lùi con cương thi đại đế trời đánh gì đó, lúc
này đang rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, thậm chí không chút dấu hiệu sẽ
tỉnh lại, hoàn toàn giống hệt như trường hợp của Hoàng Dung khi cả hai bị Đoàn
Chánh Hùng đánh bay xuống vực thẳm trước kia.

Chỉ là, giải cứu Hoàng Dung còn có thể thông qua hệ thống nhận phần thưởng Cửu
Chuyển Hoàn Hồn Đan, nhưng Cửu thúc không thuộc nhân vật được chiêu mộ tới,
nên hệ thống không thể đưa ra một thí luyện tương tự như thế cho Dương Kiệt.

Muốn cứu tỉnh Cửu thúc, ít nhất cả nhóm phải rời khỏi khu vực U Châu đi thẳng
tới khu vực Trung Ương, chỉ ở nơi đó còn may ra có thể tìm mua được Cửu Chuyển
Hoàn Hồn Đan mà thôi.

Với thiên địa pháp tắc quy định, một khi chưa thể đạt tới cảnh giới hợp thể
tầng thứ 10, không ai có thể rời khỏi khu vực mà mình sinh trưởng. Đó chính là
con dao hai lưỡi đối với người tu luyện.

Tuy không cần lo sợ người của khu vực khác phái những vị đại năng có thực lực
kinh thiên động địa tới xâm chiếm, cùng lắm chỉ có thể phái những nhân vật có
cảnh giới hợp thể trở xuống, và khi đi tới những khu vực khác, thực lực sẽ bị
giảm thêm xuống một đại cảnh giới, nên hợp thể tầng thứ 10 chỉ có thể phát huy
được xuất khiếu tầng thứ 10 là may mắn lắm rồi, muốn làm càng cũng không được.
Chỉ sợ chưa kịp ho lên đã bị người bản địa đập chết tại chỗ rồi( cái này hơi
quá, nhưng nếu chọc điên một thế lực lớn mạnh trong khu vực, tức nước vỡ bờ,
phái cả một tông môn ra truy sát kẻ thù cũng không phải là hoàn toàn không
thể).

Thế nhưng bất lợi chính là bản thân cũng không thể dễ dàng rời khỏi quê hương
để bước tới một vũ đài rộng mở hơn trong một sớm một chiều.

Ít nhất là 99.99 % người tu luyện thậm chí không có cơ hội để rời khỏi khu vực
mà mình sinh trưởng để tiến thẳng tới những khu vực lớn mạnh khác nữa là.

Tuy hiện giờ vẫn chưa tìm ra cách để chữa trị cho Cửu thúc, nhưng Dương Kiệt
đã hẹn nhóm Hoàng Dung gặp nhau trên đường giao lộ hướng thẳng tới ngôi thành
mà Triệu Thiên Cơ trao tặng, vì bí cảnh cấm của vương triều Thiên Ưng thực ra
cũng nằm ở phía bắc của vương thành, nên có thể nói là gần như chung một đường
đi.

“ nhanh chân lên chút nào, chắc Dung nhi đang nôn nóng chờ đợi chúng ta.”

Từ lúc liên lạc được với Hoàng Dung và bắt đầu di chuyển đã được hơn ba ngày,
ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi vào đêm tối, hầu như đều dùng hết vào việc
di chuyển. Tuy biết mọi người đã quá mệt mỏi, nhưng không thể không lên tiếng
hối thúc lần nữa.

Bàng Thống thì khỏi nói, lời nói của Dương Kiệt giống như thiên chỉ, cho dù
bản thân mệt mỏi cỡ nào, cũng phải cắn răng tuân theo. Còn Mộ Dung Tuyết thì
tỏ ra vô cùng không hài lòng, khẽ díu mày bất mãn.

Các ngươi không biết mệt mỏi bộ con trai của ta không biết mệt mỏi sao?? hối
gì mà hối, trước sau gì cũng gặp nhau, trễ chút chết chóc gì ai chứ??

Nghe thấy từ “ Dung nhi” thót ra từ miệng của Dương Kiệt, Mộ Dung Tuyết không
biết vì sao luôn cảm thấy bực bội trong lòng, xem ra tâm lý ghen tuông đã bắt
đầu xuất hiện trong thâm tâm của Mộ Dung Tuyết, chỉ là cô ta cũng không phát
hiện ra mà thôi.

“ Tuyết nhi, nếu mệt quá đi đưa Khang nhi đây để ta bế cho.” Tuy nôn nóng sốt
ruột, nhưng Dương Kiệt cũng không phải không hiểu và thông cảm cho người đi
cùng, đặc biệt là đau xót cho Mộ Dung Tuyết và đứa con mà cô ta đang bế trong
lòng, mặc dù biết rõ sẽ thất vọng, nhưng vẫn không kìm được lên tiếng gợi ý.

“ Không cần, con ta để ta bế. Còn nữa, sau này đừng xưng hô ta với cách thân
mật như vậy, hãy gọi ta là “ Mộ Dung” được rồi.” Mộ Dung Tuyết vô cùng phủ
phàng lạnh lùng nói, hoàn toàn không thèm quan tâm tới cảm xúc của Dương Kiệt
gì cả.

Đã biết rõ kết quả như thế nào, Dương Kiệt chỉ lắc đầu thở dài một tiếng và
không nói thêm gì nữa.

Biết nói gì nữa bây giờ, chuyện bị hiểu lầm vẫn chưa qua, lúc này lại thêm một
vấn đề khác nảy sinh ra, Dương Kiệt có thể nhận ra thái độ của Mộ Dung Tuyết
thay đổi một trăm tám chục độ ngay sau khi thót ra cái tên Hoàng Dung, đồng
thời giải thích rõ mọi chuyện đang xảy ra với cả nhóm, bắt đầu từ thời khắc
đó, anh ta đã cảm nhận được Mộ Dung Tuyết luôn tỏ ra lạnh lùng xa lánh, có vẻ
như anh ta là một loại virus gây bệnh đáng sợ vậy.

Chỉ là vấn đề này trước sau cũng sẽ lộ, trước sau cũng phải đối diện giải
quyết, hiện giờ chỉ mỗi Mộ Dung Tuyết đã như thế, sắp tới giáp mặt với Hoàng
Dung, sẽ không biết đáng sợ tới cỡ nào nữa đây.

Tên khốn nào dám nói xung quanh có càng nhiều gái đẹp càng tốt càng sung sướng
đâu??? Bước ra đây để xem bổn thiếu gia không đánh ngươi phọt phân tại chỗ.

Mẹ kiếp ~~!!! Ít ra bổn thiếu gia không thấy tốt không thấy sung sướng tý nào,
đang đau đầu muốn chết đây nè.

“ Kiệt ca ca ~~~~~!!!”

Trong lúc cả nhóm tiếp tục di chuyển chưa được bao lâu, một giọng nói đầy vui
mừng phấn khích vang lên, nhưng nếu nghe kỹ, sẽ phát hiện giọng nói đó mang
theo vẻ mệt mỏi sốt ruột.

“ Dung nhi ~~~~~~~~~~~~~!!!!”

Không cần phải hỏi, hai nhóm đã giáp mặt nhau, chỉ là hơi sớm hơn so với dự
tính do nhóm Hoàng Dung không đứng chờ như đã hẹn, mà cũng di chuyển ngược lại
để tìm kiếm nhóm Dương Kiệt cho nhanh.

“ Kiệt ca ca, Cửu thúc, Cửu thúc đã ……”

Hoàng Dung trực tiếp lao thẳng vào trong lòng Dương Kiệt, bật khóc nghẹt ngào
như muốn trút bỏ hết mọi nỗi sợ hãi bất lực của bản thân.

Nói cho cùng, cô ta cũng chỉ là một cô gái mới 17, 18 tuổi mà thôi.

“ Dung nhi đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi, ta nhất định sẽ tìm cách cứu tỉnh
Cửu thúc, đừng khóc nữa.” Dương Kiệt ôm chặt Hoàng Dung vào trong lòng, dùng
tay vuốt nhẹ lên mái tóc của đối phương và không ngừng lên tiếng an ủi.

“ hừ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, máu điên trong người Mộ
Dung Tuyết lại nổi lên sùng sục, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang hướng khác,
không muốn nhìn thấy cảnh khó ưa đó tý nào.

Tiếng hừ lạnh của Mộ Dung Tuyết đã nhanh chóng kéo sự chú ý của Hoàng Dung về
phía cô ta, khẽ nhích người rời khỏi lòng Dương Kiệt, díu mày nhìn chằm chằm
cô gái sở hữu khuôn mặt nghênh nước nghênh thành, bộ đồ vải thô trên người
không thể che giấu đi sự sang trọng cao quý tới cực cùng từ trên người đối
phương phát tán, đặc biệt là một đứa bé hai, ba tháng tuổi mà cô ta đang bế
trong lòng, càng khiến trong lòng Hoàng Dung lập tức trầm xuống.

Một cô gái trẻ tuổi có sắc đẹp sắc nước hương trời như thế này đi theo cả nhóm
lúc này, quan hệ tuyệt đối không đơn giản, và đứa bé trong lòng cô ta, càng là
vấn đề to tát hơn nữa.

Bàng Thống là nhân vật vừa được chiêu mộ tới, Hoàng Dung đã thông qua hệ thống
biết rõ, tất nhiên là không thể có quan hệ với cô gái kia rồi. Còn Hao Thiên
Khuyển, một con cẩu với một con người, thì có quan hệ gì chứ??? Vậy thì chỉ
còn lại ………

Một cô gái thông minh tột cùng như Hoàng Dung, tất nhiên là nhanh chóng suy
luận ra vấn đề, sắc mặt bắt đầu thay đổi liên tục, vừa nhìn chằm chằm vào cô
gái và đứa bé trong tay, vừa quay sang nghiến răng nghiến lợi với Dương Kiệt.

Sát khí ~~~~~!!!

“ Dung nhi, nghe ta giải ……” bốp ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!

Cảm nhận sát khí đang bốc lên ngùi ngụt từ trên người Hoàng Dung và nhanh
chóng chạm tới đỉnh điểm, Dương Kiệt không dám do dự, vội vã lên tiếng định
giải thích, chỉ là anh ta còn chưa dứt câu, đã hứng trọn cái tát trời giáng
vào mặt của Hoàng Dung, bị tát tới nỗi say sẫm mặt mày, đầu óc choáng váng,
suýt chút ngồi ngã mông xuống đất tại chỗ.

“ Đồ khốn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” lần đầu tiên từ khi được chiêu mộ tới thế
giới này, Hoàng Dung với lộ ra vẻ mặt đầy căm phẫn và đáng sợ như lúc này,
thậm chí không cho Dương Kiệt cơ hội giải thích, tát xong một cái rồi hét
thẳng vào mặt anh ta, trực tiếp quay người bỏ chạy khỏi hiện trường.

“ Dung nhi ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” nhìn thấy Hoàng Dung bỏ chạy, Dương Kiệt hoảng
hốt từ dưới đất bò dậy vội vã đuổi theo phía sau. Tất nhiên, trước khi đuổi
theo ra đưa mắt ra hiệu cho Bàng Thống và Lý Nguyên Bá đang mang theo vẻ mặt
ngơ ngác cõng lấy Cửu thúc ở lại trông chừng bảo vệ cho mẹ con Mộ Dung Tuyết.

Tất nhiên là không thể thiếu ánh mắt như muốn tạ lỗi phóng về phía Mộ Dung
Tuyết.

Đối diện ánh mắt của Dương Kiệt, Mộ Dung Tuyết khẽ díu mày một hồi, sau đó lắc
đầu thở dài trong lòng, tìm kiếp một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, không thèm quan
tâm tới anh ta nữa.

Mình là ai của người ta chứ?? Lấy tư cách gì mà đi nổi giận trách cứ người
chứ??? Vì sao mình lại có cảm giác khó chịu như thế này nhỉ?? Rốt cuộc là
chuyện gì đã xảy ra thế này??

Mộ Dung Tuyết ôm con ngồi đó yên lặng suy tư, đồng thời suy nghĩ lại quan hệ
giữa mình và Dương Kiệt, rốt cuộc là muốn gì và giải quyết như thế nào.

Chuyện riêng tư của chủ nhân, Bàng Thống và Lý Nguyên Bá không dám có ý kiến
và cũng không thể giúp đỡ, chỉ còn cách cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được chủ
nhân giao xuống, bảo vệ an toàn cho mẹ con chủ mẫu trước khi chủ nhân quay về
vậy.


“ đồ đáng ghét ~~~!!!” tủm ~~~~!!! “ đồ háo sắc ~~~~!!!” tủm ~~~~!!! “ Đồ lưu
manh sở khanh ~~~~~!!!” tủm ~~~~~~~~~~~!!!

Quay lại phía bên kia, Hoàng Dung cũng không bỏ chạy quá xa, chỉ là chạy tới
gần một con sông dài, đứng ngay bên mép sông vừa luôn miệng chửi rủa Dương
Kiệt vừa lượm những viên đá ở gần xung quanh ném thẳng xuống mặt sông, như
muốn trút giận hết vào nơi đó vậy.

Thực ra trong lòng Hoàng Dung hiểu rõ, sau một thời gian được chiêu một tới
cái thế giới này, một thế giới thực lực trên hết vượt trên cả lý lẽ luân
thường như đại lục Huyền Thiên, một người như Dương Kiệt tuyệt đối không thể
nào mãi mãi chỉ có một người phụ nữ, trước sau gì ở xung quanh anh ta cũng sẽ
xuất hiện nhiều bóng hồng vây quanh.

Hoàng Dung biết rõ điều đó, tuy vô cùng khó chịu, nhưng không phải là không
thể chấp nhận được. ( mà không chấp nhận được thì sao??? Cô ta chỉ là một nhân
vật được chiêu mộ tới, ngay cả mạng sống của gắn liên với Dương Kiệt, muốn
thoát cũng thoát không khỏi. Huống chi Dương Kiệt đã từng vì Hoàng Dung, thậm
chí có thể hy sinh cả đời người của mình ( thí luyện đường ngay trước mắt),
bắt đầu kể từ thời khắc đó, cô ta đã tự nhủ với bản thân mình rằng, cho dù bản
thân có chết cũng không giờ rời khỏi Dương Kiệt rồi mà)

Thực ra điều khiến cô ta nổi điên và không thể chấp nhận được lúc này chính
là, tình cảm giữa mình và Kiệt ca ca thân thiết keo sơn biết dường nào, thế mà
cái đầu tiên của Kiệt ca ca lại trao cho người con gái khác, thậm chí đối
phương còn có luôn cả con của anh ta. Vậy rốt cuộc mình bị đặt ở vị trí nào
đây??? Người đến sau??? Người thừa??? Chỉ là một tên thiếp???

Không cam tâm ~~~!! Tuyệt đối không cam tâm ~~~~!!!

Đó mới chính là điều đã khiến Hoàng Dung nổi điên tặng cho Dương Kiệt một cái
tát và bỏ chạy ngay tại chỗ, trút giận lên những viên đá nhỏ và dòng sông vào
lúc này, có cảm giác như không muốn đối diện với sự thật.

“ Ông trời, sao không giáng một tia sét xuống đánh chết tên háo sắc sở khanh
đó cho rồi ~~~~!!!!” Hoàng Dung vẫn chưa nguôi giận, thậm chí nghiến răng
nghiến lợi ngẩng đầu lên trời hét lớn trù ẻo Dương Kiệt bị sét đánh nữa kìa.

Đùng đoàng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!

Ngay sau “ yêu cầu” của Hoàng Dung vừa thót lên, bầu trời đột nhiên tối sầm
lại, sấm chớp nổi lên ầm ầm, có vẻ như có thể giáng xuống mặt đất bất kỳ lúc
nào.

Không chỉ Hoàng Dung, ngay cả Dương Kiệt đang lén lén ẩn mình ở cách đó không
xa chờ đợi thời cơ bước ra cũng không kìm được giật mình nhảy cẫng lên.

Mẹ kiếp ~~!! Không cần linh nghiệm như thế chứ, bộ muốn giáng sét xuống đánh
chết mình thật hả trời ~~~!!


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #356