Người đăng: JunWei
Thi hạch nằm ngay giữa vầng trán của cương thi, nếu như thi hạch bị phá vỡ,
đồng nghĩa với việc cương thi sẽ chết. Tất nhiên, tuy biết rõ thi hạch nằm ở
vị trí nào, nhưng muốn phá vỡ được nó lại là một chuyện không hề dễ dàng, ít
nhất đòn tấn công của bạn phải đủ uy lực xuyên thủng được lớp da cứng hơn cả
kim cương của cương thi, đó là chưa nói tới viên thi hạch có độ cứng gấp nhiều
so với lớp da của cương thi nữa là.
Nhưng tất cả những thứ đó đều vô nghĩa khi đối với Cửu thúc, đòn tấn công của
ông ta lúc này tuyệt đối có thể phá hủy thi hạch một cách dễ dàng, nếu như đâm
trúng.
Gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Con cương thi dường như đã cảm nhận cái chết gần kề, nó gào lên một tiếng đầy
bất cam và căm phẫn, đôi mắt vô hồn đột nhiên lóe qua tia sáng hiểm độc, cả cơ
thể bỗng nhiên phình to ra với tốc độ cực nhanh dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của
nhóm Hoàng Dung.
“ Không, chạy mau Cửu thúc ~~~~!!” “ Nó tự nổ ~~~~~~~~~~~~~!!!” “ Chết tiệt
~~~~~~~~!!!”
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!! Phực ~~~~~~!!
Không ngờ con cương thi lại chơi trò tức nước vỡ bờ như thế này, cũng may là
phạm vi ảnh hưởng không quá rộng lớn, ít nhất là Hoàng Dung, Lý NGuyên Bá hay
thậm chí là Cao Văn Vũ không bị ảnh hưởng bởi uy lực kinh hoàng của vụ nổ.
Nhưng Cửu thúc thì không may mắn như vậy, do đã áp sát quá gần và là mục tiêu
chính của con cương thi, hướng trọn vụ tự nổ thi hạch của nó, một vũng máu
tươi từ trong miệng phun bắn ra, toàn thân như vừa bỏ vào trong hồ máu, máu
thịt bê bết, chấn thương một cách nghiêm trọng.
Uy lực tự nổ của con cương thi đạt tới cảnh giới nguyên thần, tuyệt đối không
thể đùa giỡn được đâu.
“ Cửu thúc ~~~~!!!” “ lão già, không sao chứ???” Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá
vội vã lao tới bên cạnh Cửu thúc, một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Uyển nhét vào miệng
ông ta, vết thương trên người lập tức được kiểm soát, chỉ là khí thức của ông
ta đang đảo chuyển liên hồi, tuyệt đối không thể tiếp tục giao chiến được nữa
rồi.
Gào ~~~~ gào ~~~~ gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Ba con cương thi còn lại gào lên những tiếng đầy đau khổ và căm phẫn, từ dưới
hố nhảy lên như những con hổ dữ bị thương, lao tới phang thây xẻ thịt kẻ thù
đã khiến đồng bọn của mình tử nạn.
“ Biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~~~!!!” Boong ~~~ boong ~~~~ boong ~~~~~~~~~~~~!!
Cơn căm phẫn không thể khiến thực lực của chúng mạnh hơn tẹo nào, chỉ có thể
giúp chúng trở nên hung hăng phần nào mà thôi.
Đối với Lý Nguyên Bá, chỉ cần thực lực không lớn mạnh hơn hắn quá nhiều, cho
dù kẻ địch hung hăng cỡ nào, cũng chỉ có một kết quả mà thôi.
Ba con cương thi lần nữa bị đánh bay ra xa, nhưng tất cả những gì Lý Nguyên Bá
làm được chỉ có thế mà thôi.
“ Chủ mẫu, tình hình không khả quan, rút thôi !” Lý Nguyên Bá trong trạng thái
chiến đấu đầu óc luôn tỉnh táo hơn bao giờ hết, cảm thấy tiếp tục ở lại cũng
chỉ tốn công tốn sức không thu hoạch được gì cả, đặc biệt là chân nguyên trong
cơ thể đang hao hụt đi khá nhiều, và điểm đáng sợ nhất chính là, trong Sương
Mù Sơn Cốc này, không có lấy một tý thiên địa linh khí để nguyên thần hấp thụ
bổ sung cho cơ thể, nếu như lúc này sử dụng hết chân nguyên trong người, sẽ
như con cá nằm trong thớt chờ đợi ba con cương thi tới mổ xẻ mà thôi. Nên đã
lập tức lên tiếng gợi ý cả nhóm rút lui.
“ Được, nhờ Lý huynh đệ ngăn cản lũ quái vật thời gian ngắn, tiểu muội sẽ dẫn
theo Cửu thúc rút lui ngay tức khắc.” “ Chủ mẫu yên tâm, mọi chuyện để bổn
tướng lo.”
Hoàng Dung nhanh chóng vác lấy Cửu thúc vẫn còn đang bất động trên mặt đất lên
lưng, không chút do dự quay đầu bỏ chạy về hướng ngược lại ba con cương thi.
“ tên ngu xuẩn kia, còn không mau mau bỏ chạy?? bộ định ở đó chờ lũ quái vật
này mời ăn tối à???” Lý Nguyên Bá vừa lao về phía ba con cương thi đã đứng bật
dậy tiếp tục lao tới tấn công vừa quay sang Cao Văn Vũ gào lớn.
Tên khốn này sau khi phục dung Cửu Hoa Ngọc Lộ uyển và máu của Cửu thúc đã gần
như bình phục, tuy vẫn còn tỏ ra yếu ớt như người bệnh nặng, nhưng bỏ chạy
hoàn toàn không thành vấn đề gì cả.
Nãy giờ hắn ngồi sang một bên theo dõi, nhìn thấy cả nhóm quyết định rút lui
lập tức tung người nhảy bậy dậy từ dưới đất, đuổi theo phía sau Hoàng Dung
đang bỏ chạy ở phía xa.
Nhìn thấy Hoàng Dung đã rút tới gần mép hố, Lý Nguyên Bá cũng không giằng co
với ba con cương thi làm gì nữa, lập tức quay người tựa như một tia chớp lao
thẳng về phía trước rút lui.
Chỉ cần vài bước chạy, Lý Nguyên Bá đã vượt qua cả Cao Văn Vũ đuổi sát ngay
sau lưng Hoàng Dung, cả hai nhanh chóng tung người trèo lên vách đá thẳng đứng
của cái hố, nhanh như con sóc trèo thẳng lên trên.
“ Đợi, đợi với ~~~~~~~~~~!!!!” Cao Văn Vũ không ngừng kêu gào, lúc này hắn đã
sợ tới nỗi nước mắt nước mũi đầm đìa, đặc biệt khi cảm nhận thấy hơi thở hôi
thối của ba con cương thi đã gần như phả vào sau gáy.
“ Đồ ngốc, đưa tay đây mau ~~~~~~~~~~~!!!” Mặc dù khinh thường tên ngu xuẩn ở
trước mặt, nhưng dù sao cũng là đồng đội, không thể không cứu, Lý Nguyên Bá đã
đặt chân trên miệng hố lập tức đưa tay xuống để kéo Cao Văn Vũ lên.
Bạch ~~~~~~~~~!!! “ Không, không, bỏ ra, bỏ cánh tay dơ bẩn của các ngươi ra
mau ~~~~~~~~~~~~!!!”
Cao Văn Vũ còn chưa kịp vui mừng khi tay mình đã bắt chặt vào tay Lý Nguyên
Bá, đột nhiên cảm nhận thấy chân trái của mình như bị thứ gì đó nắm chặt lại
và kéo xuống với lực kéo cực mạnh.
Thì ra ba con cương thi đã đuổi kịp Căn Văn Vũ và giơ đôi tay đầy móng vuốt
sắc nhọn ra tóm lấy chân trái của hắn định kéo hắn xuống lại dưới hố.
Cao Văn Vũ không ngừng kêu gào, không biết là do hắn vẫn cố tình ém hàng hay
hoảng quá quên mất đi lá át chủ bài giữ mạng mà tới lúc này cũng không thèm sử
dụng tới, chỉ biết dùng chân phải còn lại không ngừng đạp mạnh vào những cánh
tay đang tóm chặt chân trái mình của ba con cương thi, hy vọng có thể khiến
chúng buông tay.
Nhưng cho dù hắn dùng hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, cũng không tài nào
đá ra được những cánh tay kinh tởm của ba con cương thi kia.
Lúc này nếu như để ý kỹ, sẽ phát hiện ở giữa háng của hắn đã bắt đầu ướt sũng
dịch thể màu vàng có mùi vị khai nồng kinh tởm.
Tên khốn sợ tới nỗi tè ra quần luôn rồi kìa ~~!!
“ Phiền phức ~~~~!!!” Lý Nguyên Bá khẽ díu mày, nhưng vẫn ném cây chùy trong
tay về phía ba con cương thi đang không ngừng kéo Cao Văn Vũ xuống hố.
Boong ~~~ !! rầm ~~~ rầm ~~~ rầm ~~~~~~!!! Gào ~~~ gào ~~~~ gào ~~~~~~!!!
Đại chùy đập trúng đầu của một con cương thi, kéo theo hai con ngay bên cạnh
ngã ngược xuống hố dưới tiếng gào thét đầy bất cam của chúng.
“ Thoát, thoát nạn rồi, má ơi, con thoát nạn rồi, cám ơn tổ tiên đã phù hộ cho
con, huhuhuhu ~~~~~!!!” sau khi thoát khỏi “ những cái kéo đầy thân mật” của
ba con cương thi, Cao Văn Vũ đã được Lý Nguyên Bá kéo ra khỏi hố, lúc này mang
theo vẻ mặt thất thần miệng không ngừng lẩm bẩm, đôi khi lại vừa cười vừa khóc
như một tên tâm thần vậy.
Thực ra cũng không thể chê cười Cao Văn Vũ lúc này, bất kỳ ai rơi vào hoàn
cảnh tương tự như hắn, chắc gì sẽ khá hơn hắn được chứ nhỉ???
Nhưng lý do đó không thể khiến Lý Nguyên Bá thôi không khinh bỉ chế giễu hắn
nữa, đặc biệt là khi nhìn vào giữa háng của tên khốn đó.
Đúng là đồ phế vật vướng chân bận cẳng mà!!
Gào ~~~~ gào ~~~~ gào ~~~~~~~!!!
Mặc dù độ cao của cái hố chỉ khoảng bốn, năm mét, nhưng dường như chúng không
thể nhảy ra khỏi phạm vị cái hố, chỉ biết đứng ở phía dưới hướng về phía kẻ
thù kêu gào một cách căm phẫn và tuyệt vọng.
Nhìn thấy chúng chỉ có thể kêu gào trong tuyệt vọng, Lý Nguyên Bá thôi không
thèm quan tâm tới chúng nữa, quay người đi tới bên cạnh Cửu thúc để xem tình
hình của ông ta như thế nào.
Cũng may là tiên thiên chi thể của Cửu thúc có tính khắc chế tuyệt đối đối với
thi độc, nếu không thì khói thi độc khi con cương thi tự nổ phát tán ra hít
vào người, không chết cũng sẽ biến thành một con cương thi cho mà xem.
Sau một hồi kêu gào vô vọng, ba con cương thi đành mang theo tâm trạng bất cam
bất lực quay trở về cái giếng ở trung tâm, chia làm ba hướng vây xung quanh
rồi quỳ xuống không ngừng khấu đầu, tựa như muốn thỉnh cầu thứ đang giam cầm ở
phía dưới bước ra trả thù cho đồng bọn của mình vậy.
Chỉ là cho dù chúng cố gắng cỡ nào, miệng giếng vẫn yên lặng tới mức đáng sợ,
hoàn toàn không có chút động tĩnh gì cả.
Cao Văn Vũ sau một hồi thất thần đã nhanh chóng bừng tỉnh trở lại. Nghĩ tới
biểu hiện “ mất mặt” của bản thân lúc nãy, đặc biệt là sợ tới nỗi tè ra hết cả
quần, tuyệt đối là nỗi ô nhục không thể xóa bỏ được.
Cơn căm phẫn tựa như ngọn núi lửa đang bùng nổ dữ dội trong lòng, đôi mắt tràn
đầy gân máu và căm hận nhìn chằm chằm vào ba con cương thi đang vây ở gần cái
giếng.
Chính chúng, chính chúng là cội nguồn của mọi chuyện, chính chúng đã khiến bổn
thiếu gia mất mặt trước Hoàng Dung muội muội, không thể tha thứ, tuyệt đối
không thể tha thứ !!!
Tuy hận không thể phang thây xẻ thịt ba con cương thi trời đánh kia ra để trút
giận, nhưng nếu bảo hắn lao xuống dưới hố để làm điều đó thì tuyệt đối không
dám, chỉ còn cách tìm cách khác để trút cơn phẫn nộ tột cùng trong lòng.
“ Chính nó ~~~!!!” Cao Văn Vũ đưa mắt liếc nhìn tứ phía, phát hiện ở gần đó có
một tảng đá to bằng cơ thể của bốn người đàn ông trưởng thành cộng lại, ít
nhất cũng nặng gần cả tấn, trong đầu hắn lập tức lóe qua một ý tưởng, cười một
cách phấn khích.
Tên khốn ngu xuẩn hí hửng chạy tới bên cạnh tảng đá, hai tay giơ ra ôm chặt
tảng đá vào người rồi nhấc bổng nó lên, canh ngay vị trí của ba con cương thi
đang quỳ ném mạnh xuống.
Do lúc này Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá đang dồn hết mọi tập trung vào Cửu thúc
nên nhất thời không phát hiện hành động của hắn, đợi tới khi phát hiện cũng đã
quá trễ rồi.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Cũng không biết là tên khốn này vô tình hay cố ý, đá tảng mà hắn ném ra vượt
qua khỏi một trong ba con cương thi mà hắn nhắm tới, trực tiếp ném thẳng xuống
miệng giếng bị che bịt bởi hai phiến đá bắt chéo vào nhau, trên bề mặt phiến
đá không ngừng nhấp nháy những tia sáng chói rọi từ những mảnh hoa văn khảm
trên bề mặt.
Rầm ~~~~~ rầm ~~~~~ rầm ~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc và kinh hãi của cả nhóm, hai phiến đá dưới sức nặng
kinh khủng của đá tảng lập tức bị vỡ nát cùng chung tảng đá rơi thẳng xuống
giếng, ngay sau đó là vầng sáng màu đỏ rực như máu thậm chí sáng chói gấp chục
lần so với vầng sáng dẫn đường trước kia bắn thẳng lên không trung, tựa như
muốn xé nát hết lớp sương mù dày đặc bao phủ cả sơn cốc.
Chỉ trong tích tắc, sương mù quanh năm bao phủ Sương Mù Sơn Cốc tựa như gặp
phải kẻ thù đáng sợ, không ngừng co rút tan rã với tốc độ mắt thường có thể
nhìn thấy được, chưa đầy nửa khắc giờ, sương mù trong sơn cốc đã biến mất hoàn
toàn, để lộ ra toàn bộ bộ mặt thật của sơn cốc, cái tên Sương Mù Sơn Cốc đã
trở nên hữu danh vô thực rồi.
Chíu ~~~~ chíu ~~~ chíu ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Ngay sau khi sương mù hoàn toàn tan biến, thiên địa linh khí trong cả bí cảnh
tựa như tập trung hết về nơi này, liên miên không ngớt bay thẳng vào cái miệng
giếng đang rực sáng dữ dội.
“ Hahaha, hai ngàn năm, hai ngàn năm rồi, cuối cùng thì bổn đế cũng đã thoát
khỏi cái nhà tù trời đánh này ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”