Mất Dấu Chuột Truy Tung !!!


Người đăng: JunWei

Xem ra Cửu thúc đã bắt đầu nghi ngờ rồi nhỉ??? Cao Văn Vũ cười lạnh.

Thì đã sao nào, lời nói của mình hoàn toàn không có sơ hở, với lại mình đã
không còn đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa rồi, đã tới lúc dùng liều thuốc mạnh giải
quyết lũ người này, nên cho dù đối phương có nghi ngờ cũng chả sao.

Lẽ ra theo kế hoạch thì Cao Văn Vũ sẽ dẫn cả nhóm đi thẳng vào khu rừng rậm,
đi tới hang ổ của con ma thú cấp lãnh chúa để mượn tay giết người, với sự
chuẩn bị kỹ lưỡng của mình, hoàn toàn có thể an toàn thoát thân, thậm chí tới
lúc cần thiết nhất tiến hành anh hùng cứu mỹ nhân, hòng chiếm đoạt trái tim
của Hoàng Dung muội muội của hắn cũng không phải là không thể.

Chỉ là sau khi nắm rõ thực lực đáng sợ của Lý Nguyên Bá, hắn bắt đầu nghi ngờ
rằng con ma thú cấp lãnh chúa có đủ sức “ xử đẹp” hai tên vướng chân bận cẳng
hay không?? Suy qua nghĩ lại, và không muốn tốn thời gian nữa, quyết định sử
dụng phương án dự phòng nguy hiểm nhất, chính là dụ cả nhóm đi vào Sương Mù
Sơn Cốc mà hắn vừa gợi ý.

Cho dù đối phương không tin lời khuyên của mình nhất định đi băng qua khu rừng
rậm cũng chả sao, khi gặp phải con ma thú lãnh chúa kia, càng khẳng định lời
khuyên của mình là chính xác, sẽ khiến đối phương bớt nghi ngờ động cơ của
mình, tất nhiên, đó là trường hợp chúng an toàn lành mạnh rời khỏi khu rừng
rậm.

Còn nếu tin lời mình đi vào Sương Mù Sơn Cốc thì càng tốt, nơi đó tuyệt đối
không đơn giản chỉ là quanh năm suốt tháng bị bao phủ bởi sương mù, mà còn ẩn
chứa một thứ vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn đáng sợ hơn khi phải đối diện với
con ma thú cấp lãnh chúa kia nữa.

Nghĩ tới lời dặn dò nhắc nhở của tam công chúa trước khi khởi hành, tuy đã
chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, Cao Văn Vũ cũng không kìm được sởn cả tóc gáy.

Nếu như sơ suất, thậm chí bản thân mình cũng có thể bỏ mạng tại Sương Mù Sơn
Cốc cũng không chừng đấy chứ.

Tuy nhiên, nghĩ tới món bảo bối đang nằm trong nhẫn Càn Khôn, Cao Văn Vũ cố
gắng bình tĩnh không để lộ ra sơ hở để đối phương nắm bắt được.

“ thôi được, chúng ta sẽ đi theo con đường Sương Mù Sơn Cốc như Cao đội trưởng
nói.” Sau một hồi díu mày suy nghĩ, Hoàng Dung quyết định tin lời Cao Văn Vũ,
đồng thời cũng muốn an toàn cho cả đội và thử xem đối phương muốn giở trò gì.

Thay vì để mặc đối phương cứ âm thầm lặng lẽ tính toán cả nhóm, chẳng thà cố
tình đặt mình vào thế nguy hiểm, để xem rõ bộ mặt thật của đối phương là gì.

Hoàng Dung vô cùng tự tin vào thực lực của cả nhóm, đặc biệt là Lý Nguyên Bá,
lúc này hắn đã thành công thăng cấp thành nguyên thần tầng thứ 9, với thực lực
hiện giờ, tung hoành vô địch khắp vương triều tầm trung cũng không phải là
không thể, một bí cảnh tầm trung như thế, không thể làm khó Lý Nguyên Bá được,
trừ khi …….

Trừ khi bí cảnh này là một bí cảnh cao cấp, ngay cả kẻ mạnh xuất khiếu đi vào
cũng có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào.

Chỉ là trường hợp này nhanh chóng bị Hoàng Dung phất lờ đi. Khoan nói tới việc
khu vực vương triều tầm trung lấy đâu ra bí cảnh cao cấp, cho dù có đi nữa,
cũng chắc chắn không phải bí cảnh này.

Và tính cách của Cao Văn Vũ sau một thời gian tiếp xúc Hoàng Dung đã gần như
nắm rõ, với tính cách coi trọng mạng sống của mình của hắn, lấy đâu ra khí
phách dùng cả sinh mạng của mình để lôi cả nhóm vào chốn nguy hiểm để chết
chung chứ?? Hắn đâu thể nào ngu xuẩn tới mức nếu như cả nhóm phải bỏ mạng ở
nơi này, hắn nghĩ rằng bản thân có thể an toàn lành lặn rút ra khỏi bí cảnh
một mình được sao???

Hoàng Dung cũng không phải không nghĩ tới việc đối phương sở hữu bảo bối giữ
mạng. Chỉ là ở vương triều tầm trung này, nếu như ngay cả Lý Nguyên Bá cũng
phải bỏ mạng ở nơi này, tuyệt đối không có thứ pháp bảo nào có thể giúp đối
phương giữ mạng được cả.

Hoàng Dung đã không sai khi nghĩ vậy. Chỉ là ……

“ vậy chúng ta lên đường thôi.” Nhìn thấy Hoàng Dung đồng ý với lời khuyên của
mình, đôi mắt của Cao Văn Vũ lóe qua tia sáng đầy phấn khích, nhưng tất nhiên
là được hắn nhanh chóng che giấu đi rồi, vừa cầm tấm bản đồ trên tay vừa dẫn
đầu nhóm đi thẳng về hướng đông, đây là lần đầu tiên hắn chủ dộng dẫn đầu như
vậy từ khi bước vào bí cảnh tới giờ.

Không biết là do quá phấn khích quên cả việc che giấu hay cho rằng mục đích đã
sắp đạt thành nên không cần sợ lộ sơ hở nữa, nhưng thái độ của hắn càng khiến
Hoàng Dung và Cửu thúc tỏ ra nghi ngơ hơn nữa.

Chỉ là hắn cũng đã chủ động dẫn đường, e rằng từ trên đường đi chắc không còn
tiềm ẩn mối nguy hiểm nào nữa, ít nhất là trước khi bước vào Sương Mù Sơn Cốc
không có, nên yên tâm đi theo phía sau Cao Văn Vũ.

Còn Lý Nguyên Bá với tính cách không sợ trời không sợ đất, cộng thêm thiểu
năng, chỉ cần đi theo Hoàng Dung là được, không cần thiết phải vắt óc suy nghĩ
này nọ cho mệt óc, không phải sao???

Không tốn quá nhiều thời gian, cả nhóm đã nhanh chóng xuất hiện ngay trước một
sơn cốc bao phủ bởi hai vách đá cao không thấy đỉnh, chỉ chừa lại một lối đi
rộng khoảng chục mét bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc hạn chế tầm nhìn
trong phạm vi 2,3 mét, thậm chí sử dụng cả thần thức cũng không thể xuyên
thủng được lớp sương mù dày đặc trong sơn cốc.

“ Cao đội trưởng,” “ Phó bang chủ xin yên tâm, thuộc hạ sẽ sử dụng chuột truy
tung ngay tức khắc.”

Cao Văn Vũ nhanh chóng từ trong nhẫn càn khôn rút ra chiếc lồng trong suốt lúc
nãy, từ trong lồng thả con chuột truy tung ra, lấy cành lá màu ánh kim quét
qua quét lại trước mũi của nó để nó ghi nhớ hơi thức của cành lá đó.

Chít chít ~~~~~~~~~~!!!

Chuột truy tung dường như đã ghi nhớ xong cành lá trong tay Cao Văn Vũ, lập
tức tăng tốc lao thẳng vào bên trong Sương Mù Sơn Cốc.

“ Đuổi theo mau, coi chừng bị mất dấu con chuột đó.” Cao Văn Vũ trực tiếp chạy
theo phía sau chuộc truy tung.

Hoàng Dung và Cửu thúc khẽ đưa mắt nhìn nhau và ngật đầu một cái, dẫn theo Lý
Nguyên Bá lao thẳng vào trong sơn cốc.

Sau khi bước vào Sương Mù Sơn Cốc, cả nhóm mới cảm nhận được sự đáng sợ bên
trong này. Lối đi ngoằn nghèo phân tách ra thành nhiều nhánh đường, cho tới
lúc này cả nhóm đã không biết mình đã đi tới đâu rồi, nếu như lúc này muốn rút
lui quay đầu trở về thậm chí không thể tìm thấy lối ra cũ nữa là.

Tuy an toàn tuyệt đối không có lấy một mối nguy hiểm nào cả ( ít nhất tạm thời
là như vậy), khắp nơi đều là sương mù với sương mù, chỉ có thể nhìn thấy người
đứng ở bên cạnh một cách khó khăn, cả nhóm lúc này chỉ biết chạy theo sát ngay
phía sau chuộc truy tung, chỉ cần chậm chân một bước, thậm chí có thể mất dấu
của nó.

Và kết quả của việc không theo kịp chuột truy tung, chính là mãi mãi đi lạc
trong cái sơn cốc đáng sợ này, suốt đời suốt kiếp không thể tìm thấy lối ra.
Hèn chi ngay cả những con ma thú sinh sống trong bí cảnh cũng không dám bén
mảng tới nơi này.

“ AAAAAAAAA ~~~~~~~!!!” cả nhóm đang đuổi theo chuộc truy tung đang chạy nhanh
ở phía trước, Cửu thúc và Cao Văn Vũ giật mình hoảng hốt khi nghe thấy Hoàng
Dung và Lý Nguyên Bá đột nhiên ôm đầu quỳ ngã xuống kêu gào đầy đau khổ, không
chỉ thế, cơ thể của hai bỗng nhiên nhấp nháy dữ rội và phai mờ dần đi, như vẻ
có thể bốc hơi trong không khí bất kỳ lúc nào vậy.

“ Dung nhi, Lý huynh đệ, sao thế ~~~~~~~!!” Cửu thúc hoảng hốt không biết
chuyện gì xảy ra, vội vã lao tới định dìu lấy Hoàng Dung, ai ngờ bị luồng sáng
đang nhấp nháy trên cơ thể cô ta đẩy bật ra xa, một vũng máu từ trong miệng
phun bắn.

Nhìn thấy Cửu thúc bị thương khi cố gắng áp sát tới gần Hoàng Dung, Cao Văn Vũ
nhanh chóng ngưng bước, sắc mặt biến đổi liên tục, nhất thời cũng không biết
phải làm sao.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với hai người thế này???

Cửu thúc và Cao Văn Vũ tất nhiên là không biết chuyện gì xảy ra rồi. lúc này
chính là thời điểm Dương Kiệt bị móc tim ra khỏi cơ thể và bị bóp nát bởi tay
tên thuộc hạ của Ưng Hoàng tại vương thành xa xôi. Hệ thống mặc định chủ nhân
bị tử nạn, nên bắt đầu tiến hành thu hồi lại những nhân vật được Dương Kiệt
chiêu mộ tới thế giới này nay mà.

Vầng sáng đang nhấp nháy trên cơ thể của Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá chính là
tính năng bảo hộ nhân vật được chiêu mộ tới trước khi bị hệ thống thu hồi về
thế giới của mình sau khi chủ nhân tử nạn tại thế giới này.

Hai người kia không biết chuyện gì xảy ra, nhưng người trong cuộc hoàn toàn
biết rõ chuyện gì đang xảy ra với mình, ngoại trừ trong đầu đang đau đớn tột
cùng, trái tim cũng như đang bị hàng trăm hàng ngàn nhát dao đâm thẳng vào,
dứa cả máu, nhất là đối với Hoàng Dung.

Kiệt ca ca, tử, tử nạn rồi sao?? Sao, sao có thể như thế được chứ??? Kẻ nào,
rốt cuộc là tên khốn trời đánh nào dám hãm hại Kiệt ca ca của ta ~~~~~~~~!!!

Hoàng Dung không lo lắng cho số phận của bản thân, chỉ là đau khổ tột cùng khi
người yêu tử nạn không rõ lý do, lúc này hận không thể được hệ thống cho thêm
chút ít thời gian và bản thân mọc thêm đôi cánh bay trở về vương thành để nhìn
mặt Dương Kiệt lần cuối, đồng thời phang thây xẻ thịt tên khốn dám giết hại
Kiệt ca ca của cô ta.

Chỉ là, không thể ~~~!!

Roẹt ~~~ roẹt ~~~~~!!

Trong lúc Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá tưởng rằng mình sẽ bị hệ thống thu hồi
trở lại thế giới của mình. Vầng sáng nhấp nháy trên cơ thể của cả hai đột
nhiên tắt hẳn, cơn đau đầu kinh khủng cũng đang có chiều hướng dịu lại bớt, cả
hai tựa như vừa bị ném xuống sông rồi vớt lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nằm
hít thở dồn dập trên mặt đất.

“ Kiệt, Kiệt ca ca đã, đã tai qua nạn, nạn khỏi rồi, rồi sao ???” cơ thể không
bị thu hồi, cơn đau đầu cũng biến mất, Hoàng Dung lập tức hiểu rõ Dương Kiệt
đã thoát chết, cũng có thể nói là đã được“ hồi sinh” rồi.

Tuy không hiểu vì sao lại như thế, nhưng Dương Kiệt thoát chết, là quá đủ đối
với cả hai vào thời điểm này.

“ Dung nhi ~~~!!” “ phó bang chủ ~~~~!!”

Nhìn thấy trạng thái bất thường của cả hai biến mất, Cửu thúc cố gắng lết tấm
thân đang bị thương tới bên cạnh Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá. Nhìn thấy Cửu
thúc không bị đẩy bật ra xa lần nữa, Cao Văn Vũ cũng tỏ ra yên tâm mang theo
vẻ mặt đầy lo lắng chạy tới bên cạnh Hoàng Dung, không ngừng buông lời quan
tâm hỏi han.

“ không, không sao, chỉ là đột nhiên, đột nhiên đau đầu thôi. Chắc là do không
thích nghi với không khí sương mù trong này nên mới như vậy. đã ổn định lại
rồi.” Hoàng Dung không thể tiết lộ bí mật của bản thân cho người khác biết, vì
chuyện này quá ư phi lý, nên chỉ dùng đại một lý do nào đó để trấn an Cửu
thúc.

Lý do này tất nhiên là không thể khiến Cửu thúc và Cao Văn Vũ tin rồi, nếu như
vì không thích nghi không khí trong này, thì chỉ một người bị thôi chứ sao lại
tới hai người, và hai người này còn có quan hệ mật thiết với Bang chủ nữa chứ,
chắc chắn có vấn đề.

Nhất là tên Cao Văn Vũ, thậm chí trong đầu hắn đã suy luận ra chẳng lẽ biểu
hiện bất thường của hai người này liên quan tới tên Dương Tiễn???

Là đồng phạm của tam công chúa, hắn tất nhiên là biết rõ tam công chúa chắc
giờ nãy đã ra tay với " tình địch" của mình, chỉ là không biết vì sao hai
người này lại liên quan tới Dương Kiệt mà thôi.

chẳng lẽ tên khốn Dương Tiễn đã sử dụng bí thuật kiểm soát linh hồn của Hoàng
Dung muội muội và tên Lý Nguyên Bá kia, khi hắn gặp nạn sẽ khiến hai người có
những biểu hiện như lúc nãy???

Mặc dù trong lòng tỏ ra nghi ngờ, chỉ là người ta đã không muốn nói, dặn hỏi
nữa sẽ khiến đối phương phản cảm, nên vô cùng biết điều không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá dần ổn định lại, cả nhóm chuẩn bị tiếp tục
lên đường, tất nhiên, lúc này cả hai đã không còn chút tâm trạng nào để tiếp
tục khám phá rồi, chỉ muốn quay về vương thành càng sớm càng tốt, chỉ là Hoàng
Dung đã nhanh chóng truyền âm cản lại Lý Nguyên Bá, lúc này chưa phải lúc, ít
nhất cũng phải đợi vượt qua Sương Mù Sơn Cốc rồi tính sau. Chỉ là ……..

Chuột truy tung mất dấu rồi!!!


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #324