Gặp Lại Người


Người đăng: JunWei

Nghĩ tới điều đó, Dương Kiệt không kìm được toàn thân chảy cả mồ hôi lạnh.

Suýt chút nữa thì bị mắc bẫy của Ưng Hoàng rồi. Hoàng đế đúng là thứ không tốt
lành gì!!

Dương Kiệt lập tức chắp tay tỏ ra khiêm tốn nói: “ Bẩm Ưng Hoàng, ân thưởng
của Ưng Hoàng thảo nhân không dám nhận ạ. Không dám che giấu người, thực ra
công trạng lớn nhất trong công thành chiến lần này thuộc về một thuộc hạ của
thảo nhân, có tên Lý Nguyên Bá, thảo nhân chỉ đi theo phía sau hỗ trợ, công
trạng có thể nói là hầu như không có, nên thảo nhân tự nhận rằng bản thân hoàn
toàn không đủ tư cánh để nhận sự ban thưởng của người ạ. Vả lại, vì quốc gia
của mình, đứng ra chống giặc ngoại xâm là nghĩa vụ, là bổn phận, và cũng là
vinh dự của tất cả các thần dân trong vương triều, sao có thể đòi hỏi được ban
thưởng chứ??”

Dương Kiệt mang theo vẻ mặt như một liệt sĩ, một nghĩa sĩ hết lòng yêu nước,
tận trung tận nghĩa, thao thao bất tuyệt ba hoa, tuyệt đối bất kỳ người nào
nghe qua phải cảm động, nghe xong phải tỏ ra kính phục trước thái độ đầy cao
thượng của anh ta.

“ hay ~~~~~~!!!” " Không sai, phải thế chứ ~~!!" " quả không hổ danh là anh
hùng thiếu niên, thứ phong thái cao thượng như thế rất đáng để mọi người học
hỏi ~~!!" ngay cả Ưng Hoàng sau khi nghe xong câu nói đầy “ cao thượng” của
Dương Kiệt cũng không kìm được phải vỗ tay kêu thét lên, lập tức kéo theo quần
thần ở dưới hùa theo vỗ tay khen ngợi Dương Kiệt hết lời.

Tất nhiên, miệng thì nói thế, nhưng trong lòng của họ có đang chế giễu chửi
mắng Dương Kiệt hay không thì chỉ có họ mới biết được.

Vô số lời khen ngợi, tiếng vỗ tay ập thẳng vào mặt, khiến cho lòng chuộng hư
danh của Dương Kiệt được thõa mãn tột cùng, lỗ mũi như muốn phồng hẳn lên,
ngẩng cao đầu đón nhận những lời khen ngợi tán dương đó.

“ chỉ là ……..” nhưng câu nói tiếp theo của Ưng Hoàng, tựa như gáo nước lạnh
tạt thẳng vào đầu anh ta, ái ngại vô cùng. Ưng Hoàng nói: “ theo thông tin mà
bổn hoàng biết được thì, hình như tiểu huynh đệ cũng vừa mới tới vương triều
Thiên Ưng chưa được bao lâu, không phải là người của vương triều thì phải??”

Câu nói của Ưng Hoàng chẳng khác nào vô số cú tát thẳng vào mặt Dương Kiệt,
tát anh ta tới nỗi choáng váng mặt mày, sung phù mặt mũi.

Cho dù chú mày tỏ ra cao thượng đại nghĩa tới cỡ nào, nhưng thực ra cũng chỉ
là một tên ba xạo xỏ lá mà thôi. Ý của Ưng Hoàng chính là như vậy!!

Nhìn vẻ mặt cười mà không giống cười của Ưng Hoàng, Dương Kiệt nhất thời không
biết dùng lời lẽ gì để phản bác, khóc không thành tiếng. mẹ kiếp, lão già này
lòng dạ đen tối lắm chứ chả chơi đâu.

Văn võ bá quan ai đấy đều bụp miệng lại để bản thân không cười ra miệng, cảm
thấy sắc mặt của thằng nhóc ở trước mắt lúc này trông vô cùng thú vị.

“ Cho dù thế nào đi nữa, có công phải thưởng, bổn hoàng quyết định ban thưởng
cho ngươi mười triệu linh thạch, còn vị thuộc hạ của ngươi, thưởng cho hai
mươi triệu linh thạch.” Ưng Hoàng cũng không muốn làm khó làm dễ Dương Kiệt
làm gì, chủ yếu là muốn dằn mặt anh ta cái mà thôi, nên cuối cùng cũng nói ra
mức thưởng mà mình quyết định ban tặng cho đối phương.

“ Thảo nhân đa tạ Ưng Hoàng ạ ~!!!!” Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt vui mừng phấn
khích chắp tay tạ lễ, nhưng trong lòng không ngừng trù ẻo: “ Mẹ kiếp cái lão
kẹo kéo này, thưởng gì mà có ba mươi triệu, chả đủ để bổn thiếu gia xỉa răng
nữa là.”

Dương Kiệt đại gia không biết rằng ba mươi triệu linh thạch tương đương với
tiền thuế một năm của một ngôi thành tầm trung của vương triều, Ưng Hoàng ban
thưởng như thế là quá xem trọng anh ta rồi đấy, một phần cũng muốn bù đắp vì
đã khiến anh ta bẽ mặt lúc nãy, bộ không thấy văn võ bá quan có không ít người
mang theo vẻ mặt khó tin kèm theo ghen tức ra mặt khi nghe thấy số lượng linh
thạch mà Dương Kiệt nhận được à??

Ưng Hoàng khẽ đưa mắt liếc nhìn lão thái giám một cái, lão lập tức hiểu ý,
mang theo tâm trạng đầy phấn khích hối hả chạy tới trước mặt Dương Kiệt, từ
trong ống tay áo rút ra một chiếc nhẫn càn khôn và nhanh như chớp nhét thẳng
vào tay anh ta.

Thì ra Ưng Hoàng đã chuẩn bị sẵn số lượng linh thạch cần ban thưởng, nếu như
Dương Kiệt đòi hỏi quá, sẽ mất cả chùy lẫn chày cho mà xem.

Khi giao nhẫn qua cho đối phương, tất nhiên là không thể tránh khỏi việc tay
chạm tay rồi, lão thái giám mang theo vẻ mặt phấn khích hưởng thụ không ngừng
vuốt ve lòng bàn tay của Dương Kiệt trong lúc trao nhẫn, cho dù anh ta cố gắng
rút tay cỡ nào, cũng không thể nào thoát khỏi đôi tay” tội lỗi” của đối
phương.

Nếu như không phải có Ưng Hoàng và văn võ bá quan ở đây, Dương Kiệt hận không
thể một kích đâm chết lão thái giám biến thái ở trước mặt.

Mẹ kiếp, lão biến thái được nước làm tới đây mà ~~!! E e, lão định sờ đi đâu
thế này, giao đồ qua tay sao tay lão đã vươn tới gần ngực mình rồi thế này??
Biến ngay đồ biến thái ~~~~~~~~!!!

“ E hèm ~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Trong lúc Dương Kiệt định vùng lên phản kháng đánh
bay tên thái giám biến thái đã đưa cánh tay “ tội lỗi” lướt tới gần ngực mình,
Ưng Hoàng ngồi ở phía xa khẽ ho nhẹ một cái, lão thái giám mang theo vẻ mặt
đầy luyến tiếc thu lại cánh tay đã gần như sờ trúng vào ngực của Dương Kiệt
về, vừa không ngừng nháy mắt đưa tình vừa mang theo muôn màng tiếc nuối quay
trở về vị trí của mình.

Dương Kiệt mang theo vẻ mặt khó coi quay trở về vị trí của mình, có cảm giác
như vừa bị một thứ dơ bẩn tột cùng lem luốc vào người, kinh tởm vô cùng, chỉ
muốn cuộc hợp kết thúc càng sớm càng tốt để quay trở về phi thuyền dùng lá
bưởi tắm cọ toàn thân một trăm, một ngàn lần.

“ Kết quả cuộc thí luyện đầu tiên đã được công bố, Hương nhi, tuy lần này con
tạm thời dẫn điểm, nhưng như ân sư đã nói, tuyệt đối không được có thái độ tự
mãn lơ là, phải tiếp tục cố gắng hơn nữa trong cuộc thí luyện sắp tới hiểu rồi
chứ???” gặp mặt ban thưởng cũng đã xong, đã tới lúc đi vào vấn đề chính, Ưng
Hoàng mang theo tâm trạng vui vẻ khẽ quay sang tam công chúa dặn dò khích lệ
vài câu, sau đó tiếp tục tuyên bố: “ Bổn hoàng tuyên bố, cuộc thí luyện thứ
hai sẽ được bắt đầu sau nửa tháng ……” “ Bẩm Ưng Hoàng, hạ thần có chuyện quan
trọng cần bẩm báo ạ ~~~~~!!!”

Trong lúc Ưng Hoàng chuẩn bị tuyên bố thời điểm tiến hành thí luyện tiếp theo,
một cận vệ trưởng mang theo vẻ mặt hấp tấp hối hả từ bên ngoài phóng vào, quỳ
một chân xuống ngay trước mặt Ưng Hoàng chấp tay thi lễ la lớn.

“ To gan, chưa được lệnh truyền dẫn, sao ngươi dám vô lễ tự ý bước vào, muốn
……” “ Thôi bỏ đi, chuyện gì ???”

Lão thái giám mang theo sắc mặt khó coi chỉ thẳng vào mặt cận vệ trưởng vừa
hấp tấp lao vào hét lớn, tỏ ra trách móc đối phương, nhưng Ưng Hoàng nhanh
chóng cản lại, thực ra trong lòng ông ta cũng khó chịu bất mãn vô cùng, nhưng
trước mặt văn võ bá quan, ít nhất cũng phải tạo hình tượng đại lượng anh minh,
không phải sao??? Tất nhiên, nếu như tên cận vệ trưởng nào không có câu trả
lời thỏa đáng, Ưng Hoàng chắc chắn sẽ thẳng tay xử phạt vì cái tội đại náo đại
sảnh.

Nên nhớ rằng nơi này không chỉ văn võ bá quan, còn có cả Ưng Hoàng và Ninh phi
ngồi ở đây, ngươi chưa được lệnh chạy vào, đã vậy còn mang theo dáng vẻ hấp
tấp vội vã, vậy thì còn thể thống gì nữa chứ??

Cận vệ trưởng dường như cũng nhận ra sự thất lễ của mình, nhưng hắn hoàn toàn
tự tin rằng chỉ cần mình bầm báo sự thật, Ưng Hoàng chắc chắn sẽ không xử phạt
mình.

“ bẩm Ưng Hoàng, phía bên ngoài có một vị khách tự xưng là trưởng lão ngoại
môn của Lãnh Binh Cung, nói rằng có chuyện trọng đại muốn được vào tham kiến
để bàn bạc với Ưng Hoàng ạ.”

“ Cái gì??? Trưởng lão ngoại môn của Lãnh Binh Cung???” Ưng hoàng lộ ra vẻ mặt
kinh ngạc bất ngờ hỏi khẳng định một câu.

Không chỉ Ưng Hoàng, văn võ bá quan có mặt ở nơi này ai nấy đều lộ ra vẻ mặt
bất ngờ khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau như muốn hỏi vì sao trưởng lão ngoại môn
của Lãnh Binh Cung lại xuất hiện ở nơi này, đã vậy còn nói là có việc trọng
đại cần bàn bạc với Ưng Hoàng nữa chứ??

Nên biết rằng lãnh thổ của vương triều Thiên Ưng nằm ở khu vực tây nam của U
Châu, thuộc quyền cai quản của một trong ngũ đại tông môn Khoát Hoạt Lâm. Còn
Lãnh Binh Cung cai quản các vương triều lớn nhỏ ở phương bắc, có thể nói là
cách xa trăm ngàn dặm, hoàn toàn không có quan hệ đụng chạm gì với nhau cả.
Lúc này một vị trưởng lão của Lãnh Binh Cung tới đòi gặp Ưng Hoàng bàn chuyện
đại sự, không có vấn đề mới là chuyện lạ á.

“ Ưng Hoàng ~~~~!!!” Thừa tướng Lý Hiển sau khi đọc xong tổng kết kết quả thí
luyện và dằn mặt vài câu xong, đã quay trở về vị trí của mình rơi vào trạng
thái ngủ ngật, đôi mắt đột nhiên mở to ra quay về phía Ưng Hoàng nói nhỏ một
câu.

Dưới tiếng nhắc nhở của Lý Hiển, Ưng Hoàng nhanh chóng bừng tỉnh, mang theo vẻ
mặt nghiêm túc hướng về phía cận vệ trưởng nói: “ mau, mai mời khách quý vào
đại điện.”

Tuy vương triều Thiên Ưng không phải trực thuộc cai trị của Lãnh Binh Cung,
nhưng một trong ngũ đại tông môn phái trưởng lão tới, cho dù chỉ là một trưởng
lão ngoại môn, Ưng Hoàng cũng không dám lơ là, vội vã ra lệnh cho cận vệ
trưởng mời đối phương vào trong này để gặp mặt.

Nếu như là trưởng lão của Khoát Hoạt Lâm, cho dù là trưởng lão ngoại môn, thậm
chí Ưng Hoàng phải đích thân bước ra nghênh đón đấy chứ.

Cận vệ trưởng nhận được lệnh lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đại điện để
dẫn vị trưởng lão ngoại môn lạ mặt của Lãnh Binh Cung vào.

Không để mọi người chờ đợi quá lâu, cận vệ trưởng đã nhanh chóng quay trở lại
đại điện, và đi theo phía sau của hắn chính là một người đàn ông trung niên
râu ria rậm rạp, toàn thân trên dưới đầy phát tán ra khí thế cao cao tại
thượng, ngẩng cao đầu vênh vênh váo váo từ bên ngoài bước vào.

Chỉ là người đàn ông này vừa bước vào chưa được bao lâu, đột nhiên cảm nhận
thấy một luồng sát khí đáng sợ ập thẳng vào người, tuy chỉ trong tích tắc đã
biến mất, nhưng khiến người này tỏ ra căm phẫn vô cùng, chỉ là nhất thời không
thể truy tìm ra luồng sát khí đó từ đâu phát tán ra, khẽ díu mày tỏ vẻ khó
chịu, thiện cảm đối với cả vương triều Thiên Ưng trở nên tồi tệ hơn bao giờ
hết.

Mẹ kiếp, bố mày đường đường trưởng lão một trong ngũ đại tông môn hùng mạnh
nhất khu vực U Châu, lũ nhà quê các ngươi không nhiệt tình nghênh đón như một
con chó vẫy đuôi thì thôi, dám phát tán sát khí dằn mặt với bố mày sao??? Nếu
như không phải nhận được mệnh lệnh cấp trên, có đưa kiệu rước cũng đừng mong
bố mày đi tới cái nơi chim không đẻ nổi trứng này.

Rõ ràng người đàn ông đã tính luồng sát khí lúc nãy vào đầu của vương triều
Thiên Ưng, cho rằng đối phương dám cả gan dằn mặt mình đây mà.

Nếu như để Ưng Hoàng biết được, chắc chắn sẽ kêu gào lên vì quá oan ức, rõ
ràng chuyện này đâu liên quan gì tới bổn hoàng đâu chứ ~~!!!

Thực ra thủ phạm phát tán ra luồng sát khi nhắm vào vị trưởng lão của Lãnh
Binh Cung không ai khác chính là Dương Kiệt.

Nếu như chỉ là một trưởng lão khác của Lãnh Binh Cung, tuy giữa Dương Kiệt và
Lãnh Binh Cung có thù hận đi nữa, cũng không bao giờ nhắm vào một người vô
can. Nhưng vấn đề là, tên trưởng lão có mặt ở đây, chính là một người “ quen
cũ” của anh ta, trưởng lão ngoại môn đã phụ trách dẫn theo đệ tử Lãnh Binh
Cung tham gia thí luyện liên tông môn gần một năm trước, Trịnh Hổ!!

Thù hận giữa Dương Kiệt và Trịnh Hổ, không cần nói cũng biết sâu đậm tới cỡ
nào rồi. Tên khốn này ngay sau khi Dương Kiệt rời khỏi bí cảnh thí luyện, trực
tiếp ra tay trấn áp, thậm chí không cho anh ta cơ hội để phản biện, nếu như
lúc đó không phải có Lý trưởng lão kịp thời ra tay ngăn cản, e rằng anh ta đã
chết thảm dưới tay đối phương rồi, làm gì còn có cơ hội sử dụng dịch chuyển
tức thời để bỏ trốn nữa chứ.

Có thể nói, giữa Dương Kiệt và Trịnh Hổ có mối thù không đội trời chung. Nên
khi vừa nhìn thấy bóng dáng của kẻ thù, sát khí đã không kìm chế được phóng
thích ra nhắm vào tên Trịnh Hổ, nhưng anh ta đã kịp bừng tỉnh thu lại sát khí
của mình và lép sâu vào bên trong, không để đối phương phát hiện ra mình.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #313