Khai Tâm Đan.


Người đăng: JunWei

“ haha, huynh đệ, nghe nói trong đợt thí luyện lần này huynh đệ đại phát thần
uy, không ngừng lập ra chiến tích vẻ vang, là huynh đệ đồng sinh ra tử, ta cảm
thấy tự hào quá đi, sự ngưỡng mộ của huynh đối với đệ tựa như sóng nước ngùi
ngụt, liên miên không ngớt, tựa như Bạch Hà ( một con sông lớn nổi tiếng cắt
ngang cả khu vực U Châu) nổi lũ, không thứ gì có thể cản nổi ~~~~~!!!”

Dương Kiệt và Hoàng Dung vừa mới bước vào đại sảnh, còn chưa kịp nhìn kỹ xung
quanh, chỉ thấy một bóng người mập ú như Trư Bát Giới không biết từ đâu xuất
hiện, không để Dương Kiệt kịp phản ứng, trực tiếp ôm choàng lấy anh ta vào
trong lòng, miệng như súng liên thanh xả bắn không ngừng.

“ Tránh ra, tránh ra mau ~~~~~~!!!” Dương Kiệt không ngừng dùng tay đẩy tên
khốn ra khỏi người mình, nhưng cho dù cố sức cỡ nào, cũng không tài nào đẩy ra
nổi.

Mẹ kiếp ~~!!! Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, hai tên đàn ông ôm chặt
vào nhau thì còn thể thống, còn hình tượng gì nữa chứ??

Dương Kiệt phóng ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng Dung, đáp lại cô ta chỉ đứng
sang một bên dùng tay bịp miệng lại cười khúc khích.

Nhất thời tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về phía bên này, tiếng bàn tán xôn
xao không ngừng vang lên.

“ biến ~~~~~!!!” Dương Kiệt quyết định dùng biện pháp mạnh, chân nguyên khẽ
phóng thích ra, cơ thể run nhẹ một cái, Triệu Thiên Phúc kêu lên một tiếng như
con heo bị giết thịt, cơ thể nặng trên cả trăm kg trực tiếp bị hất bay ra xa.

“ huhu, huynh đệ nỡ lòng nào đối xử với lão ca như thế chứ?? Lâu ngày gặp nhau
lão ca chỉ muốn tỏ ra thân thiện và tưởng nhớ thôi mà, Không chịu đâu, bắt đền
đấy ~~~!!” Triệu Thiên Phúc mang theo vẻ mặt đầy oán hận vừa dùng tay xoa mông
vừa bễu môi khóc hu hu nói, khiến những người ở xung quanh không kìm được phải
cười phá lên.

Cố ý, tên khốn này tuyệt đối cố ý muốn hạ thấp hình tượng của mình trước mặt
công chúng đây mà.

Dương Kiệt giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi đôi mắt như
muốn phóng lửa trừng mắt với con heo mập vô liêm sỉ đó.

“ nhị hoàng huynh, đừng đùa nữa, nếu như để phụ hoàng nhìn thấy, lại có ấn
tượng không tốt về chúng ta bây giờ.” Tâm trạng của tam công chúa vốn dĩ đã
không tốt đẹp gì rồi, nhìn thấy đồng minh của mình lại có những hành vi có thể
khiến cả nhóm mất mặt, khẽ díu mày khó chịu nói.

Nếu như là trước khi thí luyện bắt đầu, tam công chúa còn phải dựa dẫm vào các
đồng minh của mình, nhưng giờ nay cho dù không có đồng minh, với điểm số của
mình cũng đủ để áp đảo so với đối thủ của mình, nên giọng điệu thái độ tỏ ra
phần lạnh nhạt, không còn nhiệt tình như lúc ban đầu nữa. Huống chi một phần
do cô ta đang bực bội trong người, nên càng khiến cho thái độ của mình tỏ ra
lạnh lùng thiếu tình cảm.

Các hoàng tử công chúa liên minh với tam công chúa hình như cũng cảm nhận được
điều này, nhưng không ai lên tiếng phản ứng gì cả, chỉ khẽ đứng sang một bên
theo dõi, chỉ là trong đầu họ đang nghĩ gì, chắc chỉ có họ mới biết mà thôi.

“ ta hiểu rồi, xin lỗi hoàng muội, chỉ là nhất thời hưng phấn thái quá khi gặp
lại người anh em của mình nên có chút mất kiểm soát, sau này không như vậy nữa
đâu, hì hì ~~~!!” Không biết là Triệu Thiên Phúc ngây thơ hay giả vờ, dường
như không nhận ra thái độ có phần lạnh nhạt của tam công chúa, vẫn mỉn cười
lên tiếng tạ lỗi, sau đó nhanh chóng kéo Dương Kiệt sang một bên tiếp tục hỏi
thăm này nọ.

Tuy vẫn còn bất mãn, nhưng dù sao cũng là hoàng huynh và liên minh của mình,
tam công chúa cũng không muốn làm quá, trực tiếp nhắm mắt lại đứng sang một
bên chờ đợi, xem như không nghe không thấy cho đỡ bực bội.

Tuy không hài lòng với nhiệt tình quá đáng của đối phương, nhưng nói thật, một
người như Triệu Thiên Phúc quả thật khó khiến người khác ghét nỗi, nên Dương
Kiệt chỉ cười chửi vài câu xong, tuân theo nguyện vọng và yêu cầu, bắt đầu kể
lại toàn bộ quá trình cuộc thí luyện cho đối phương nghe.

Nhất thời tiếng kêu hét đầy kinh ngạc và phấn khích của Triệu Thiên Phúc vang
lên không ngừng, hình thành một cảnh tượng vô cùng thú vị.

Dương Kiệt và Triệu Thiên Cơ thì thầm to nhỏ ở một bên, Tam công chúa cùng đám
thuộc hạ đứng sang một bên chờ đợi, còn các đồng minh của cô ta nhất thời
không biết nên làm gì, muốn chạy tới hỏi thăm, lại sợ nhận được thái độ lạnh
nhạt của người ta, chỉ còn cách đưa mắt nhìn nhau tỏ ra bất bình đứng thành
một nhóm chờ đợi.

Xem ra quan hệ liên minh này không bền vững như người ta từng nghĩ nhỉ??

Không bao lâu sau, Triệu Thiên Cơ dẫn theo thập nhị công chúa đi vào trong đại
sảnh, thập nhị công chúa lần nữa bối rối không biết là nên ở lại với Triệu
Thiên Cơ hay quay trở về bên cạnh tam công chúa.

Triệu Thiên Cơ không muốn hoàng muội của mình khó xử, đã khẽ buông tay ra để
đối phương quay trở về bên kia, chỉ là thập nhị công chúa khẽ hít sâu một hơi
vào người, khẽ nhích người đứng sang một bên, không đứng bên cạnh Triệu Thiên
Cơ cũng không đi về phía tam công chúa nữa.

Bản thân cô ta đã cảm thấy có lỗi với hoàng huynh của mình rồi, tuyệt đối
không được để hoàng huynh cảm thấy khó chịu nữa. Nhưng không có nghĩa là cô ta
quyết định bỏ rơi quan hệ đồng minh với tam công chúa, nhưng hiện giờ chỉ muốn
chứng tỏ rằng mình chỉ đứng ở vị trí trung lập không nghiêng về phía bên nào
cả, vì dù sao hai bên cũng là hoàng huynh hoàng tỷ thân yêu nhất của mình.

Bất kỳ ai đứng vào vị trí như thế cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó xử, không phải
sao??

Thật ra thời điểm đó tam công chúa cũng chẳng buồn quan tâm tới vấn đề đó nữa,
vẫn mang theo vẻ mặt lạnh như băng nghiêm túc nhắm mắt đứng chờ tại chỗ.

“ Ưng Hoàng, Ninh Phi giá đáo ~~~~!!” khi các hoàng tử công chúa đã tụ tập đầy
đủ, giọng nói cao nhọn khó nghe của “ người tình không chính thức” của Dương
Kiệt lần nữa vang lên, giọng nói đầy ám ảnh này lọt vào tai, khiến Dương Kiệt
không kìm được run bắn người lên vì sợ sệt, nhanh chóng núp ngay phía sau lưng
Triệu Thiên Phúc, tránh để cho tên thái giám đầy kinh tởm đó phát hiện ra
mình.

Chỉ thấy Ưng Hoàng và Ninh Phi cùng thừa tướng Lý Hiển từ bên ngoài bước vào,
tên thái giám khẽ cúi người đi theo phía sau, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ phái hiện
đôi mắt của hắn không ngừng liếc ngang liếc dọc như đang tìm kiếm ai đó thì
phải.

“ không thấy, tên biến thái đó không nhìn thấy ta ~~~~!!” Dương Kiệt vừa lép
mình vừa không ngừng cầu nguyện.

cũng may là thân hình mập ú quá khổ của Triệu Thiên Phúc đủ lớn để che chắn
cho anh ta, nên lão thái giám nhất thời không nhìn thấy được Dương Kiệt, đành
mang theo muôn màng tiếc nuối đi thẳng vào vị trí của mình.

Mẹ kiếp !!! để lão nhìn thấy mình có mặt ở nơi này, e rằng tối này không dám
nhắm mắt mà ngủ đấy chứ. Ai mà biết được lão biến thái đó có canh khi mình ngủ
say mò vào lều trại của mình hay không?? Lần trước do thời gian gấp gáp phải
xuất phát ngay tức khắc nên không ở lại doanh trại để đối phương có cơ hội
thực hiện hành vi “ đáng sợ” đó. Và lần này nhìn thấy biểu hiện của đối
phương, dường như tên biến thái đó vẫn còn chưa quên được mình và đang ấp ủ âm
mưu kinh tởm gì đó thì phải.

Không được, tối nay trước khi ngủ phải mặc thêm vài cái quần để phòng ngừa mới
được, cẩn thận không bao giờ là thừa cả, nhất là khi đối phương là một con sói
đói khát điên cuồng.

“ Bảo Bảo, sao con lại đứng riêng một mình thế này, lại đây với phụ hoàng nào
~~~!!!” Việc đầu tiên Ưng Hoàng sau khi ngồi xuống không phải tuyên bố kết quả
hay hỏi thăm tình hình của bất kỳ ai, mang theo nụ cười dịu hiền yêu thương
vẫy vẫy tay ra hiệu cho thập nhị công chúa đi tới bên cạnh mình.

Phụ hoàng lên tiếng, thập nhị công chúa tất nhiên là phải nghe theo rồi, trên
môi mang theo nụ cười miễn cưỡng từ từ bước tới trước mặt Ưng Hoàng, lí nhí
nói: “ Phụ Hoàng, mẫu hậu …..”

“ tên nào ~~~!! Tên nào dám khiến bảo bối của bổn hoàng buồn bã như thế này
hả?????” Cho dù là thẳng khờ cũng có thể thông qua sắc mặt nhận ra tâm trạng
của thập nhị công chúa không bình thường, huống chi là một người cha hết mực
thương con như Ưng Hoàng chứ.

Khí thế đế vương đáng sợ từ trên người Ưng Hoàng phát tán ra, khiến cho tất cả
những người có mặt ở nơi này đều không kìm được run lên cầm cập, toàn thân
chảy đầy mồ hôi lạnh, tất cả đều phải cúi đầu không dám đối diện với cơn thịnh
nộ của đế vương.

Thậm chí ngay cả Dương Kiệt và Hoàng Dung ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi khí
thế đế vương của Ưng Hoàng. Tuy cả hai không phải là thần dân của vương triều
Thiên Ưng, nhưng đã tiếp xúc và làm việc cho vương triều Thiên Ưng một thời
gian dài, quan hệ ân quả đã được thiết lập, nên đã bắt đầu chịu sự ảnh hưởng
của hoàng đế vương triều, và sự ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn mạnh hơn nữa nếu
như cả hai còn tiếp tục sinh sống và làm việc cho vương triều Thiên Ưng.

Khí thế của một tông sư có thể đàn áp khí thế của một nguyên thần, chỉ có bậc
đế vương mới có thể làm được điều đó mà thôi.

Ninh phi phóng ánh mắt trách cứ về phía tam công chúa, nói: “ Hương nhi, con
chăm sóc hoàng muội của mình như thế nào mà để Bảo Bảo thành như thế hả???”

tam công chúa có cảm giác như mình đang nằm xuống mà vẫn bị trúng đạn vạ lây,
oan ức vô cùng. Rõ ràng thập nhị công chúa tâm trạng không tốt chả liên quan
gì tới việc chăm sóc tốt hay không tốt cả, chỉ là nhất thời không biết dùng
lời lẽ nào để phản biện.

“ Không biết ai mới là con ruột của bà đây???” tam công chúa khẽ bễu bễu môi,
thầm nghĩ. Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ bộc phát khi đang tâm trạng không vui
của cô ta, hoàn toàn không có ý giận hờn ai cả.

“ không, không phải phụ hoàng mẫu hậu, không, không liên quan tới tam hoàng
tỷ, chỉ là, chỉ là mấy ngày nay con thiếu ngủ, thiếu ngủ nên sắc mặt không
được khỏe thôi ạ.” Thập nhị công chúa nhanh chóng lên tiếng minh oan cho tam
công chúa, chỉ là dáng vẻ cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Ưng Hoàng và
Ninh phi kèm theo giọng nói ngắt quãng càng khiến người ta tỏ ra nghi ngờ hơn
thôi.

Quả thật, với một người ngây thơ trong sáng như cô ta, nói dối quả thật là quá
miễn cưỡng đối với cô ta rồi, chỉ cần người ngoài nhìn vào là biết ngay là nói
thật hay nói dối rồi.

Vô hình chung thái độ của thập nhị công chúa như tung thêm một cước đá tam
công chúa vào vực thẳm, cho dù không phải lỗi của tam công chúa người ta cũng
sẽ cho đó là lỗi của cô ta mà thôi.

“ hoàng muội ơi là hoàng muội, thà muội không giải thích còn đỡ, giờ thì …….”
Tam công chúa chỉ biết khóc thầm trong lòng chứ biết làm sao bây giờ.

Ưng Hoàng và Ninh phi cùng phóng ánh mắt “ cảnh cáo” về phía tam công chúa,
sau đó mang theo nụ cười dịu dàng trìu mến xoa đầu thập nhị công chúa nói: “
không sao, không sao, phụ hoàng có một thứ vô cùng thú vị tặng cho Bảo Bảo
này.”

Vừa nói vừa từ trong nhẫn càn khôn rút ra một viên đan dược màu hồng phấn,
cười nói: “ Viên đan dược này gọi là “ khai tâm đan”, cho dù tâm trạng của ta
đang chán nản buồn bực tới cỡ nào, chỉ cần nhai xong viên đan dược này, con sẽ
lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn sảng khoái, cơ thể lâng lâng như đang bay
bổng trên mây ngay lập tức, con thử xem.”

Tinh thần phấn chấn sáng khoái, cơ thể lâng lâng như đang bay bổng trên mây??
Có thứ đan dược này sao??? Chẳng lẽ là ma túy đá, thuốc lắc??? ê ê, thập nhị
công chúa hình như chưa đủ mười tám tuổi, cho cô ta cắn thuốc như thế có bị
quy vào tội tàn phá tương lai của mầm non quốc gia không nhỉ???

Dương Kiệt khẽ ló đầu ra dùng ánh mắt tò mò liếc nhìn viên đan dược trên tay
Ưng Hoàng, đồng thời không ngừng suy nghĩ tìm cách lấy được công thức luyện
chế loại đan dược này, sau này chuyển qua nghề bán thuốc lắc chắc kiếm bộn
tiền đấy chứ, ở cái thế giới này chắc không sợ bị cảnh sát bắt và tử hình
nhỉ!!


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #311