Tống Anh Kiệt Bị Thương??!!


Người đăng: JunWei

“ sát ~~~ sát ~~~~ sát ~~~~~~~~~~~~!!!” “ cản lại, cản lũ tạp chủng lại, tuyệt
đối không được để chúng bén mảng tới gần trang viên ~~~~~~!!!”

Trong lúc bên ngoài thành đang nổ ra cuộc giao chiến giữa Lý Nguyên Bá và Tống
Anh Kiệt. Lúc này trong Bán Nguyệt thành có thể nói là hỗn loạn vô cùng, khắp
nơi đều là binh sĩ của vương triều Thanh Mãng, họ đang nhắm vào tuyến phòng
thủ cuối cùng của vương triều Thiên Ưng, đó chính là trang viên mà tam công
chúa tạm trú trước kia.

Điều đáng nói chính là, thậm chí có thể nhìn thấy không ít binh sĩ vốn trực
thuộc Bán Nguyệt thành trước kia cũng tham gia vào phe quân công thành của
Thanh Mãng, không ngừng dồn ép hắc kỵ hoàng gia và cấm vệ quân còn sót lại sau
cuộc công thành chiến khốc liệt lúc nãy, có thể dùng từ thập diện vây phục để
hình dung vào thời điểm này.

Lẽ ra Dương Kiệt còn tỏ ra khó hiểu vì sao vương triều Thiên Ưng lại để thất
thủ tường thành nhanh như thế này. Nếu như lúc này anh ta có mặt ở nơi này,
nhìn vào tên đàn ông dẫn đầu quân “ phản loạn” nhập chung với binh sĩ vương
triều Thanh Mãng, chắc chắn sẽ hiểu ra nguyên do vì sao rồi.

Nội gián ~~~~~~!!!

Đúng thế, trong lúc cuộc công thành chiến nổ ra, Trương tướng quân đã thu phục
được gần hơn ba vạn binh sĩ Bán Nguyệt thành núp sẵn ở khu vực gần tường
thành. Đợi khi công thành chiến nổ ra, vương triều Thiên Ưng dồn hết mọi tập
trung trên tường thành, dưới cổng thành chỉ còn giữ lại vài ba ngàn binh sĩ ít
ỏi trông coi, cảm thấy thời cơ đã tới, lập tức xua quân phản loạn xông ra trấn
áp binh sĩ đang trông giữ cổng thành một cách dễ dàng, công việc tiếp theo tất
nhiên là mở toang cổng thành ra để nghênh đón binh sĩ Thanh Mãng từ bên ngoài
tràn vào như kế hoạch đã định sẵn rồi.

Chính vì Ngô đội trưởng phát hiện cổng thành bị nội gián mở toang ra, cảm thấy
trấn thủ trên tường thành không còn cần thiết nữa, nên đã nhanh chóng chỉ huy
binh sĩ còn sót lại rút hết xuống tường thành quay trở về tuyến phòng thủ cuối
cùng, chính là trang viên của tam công chúa để trấn thủ.

Nếu không thì ra dù binh sĩ Thanh Mãng cho dù nhận được buff của Tống Anh Kiệt
đi nữa, cũng không thể nào chưa đầy một khắc đã chiếm hoàn toàn tường thành và
cắm cờ vương triều lên rồi.

Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~ roẹt …………..~~~~!!

Thanh kiếm dẻo trong tay cứa ngang cổ họng của năm sáu tên binh sĩ đang vây
đánh xung quanh mình, sắc mặt của tam công chúa lúc này khó coi vô cùng.

Biết bao nỗ lực, biết bao công sức và thời gian mới chiếm đoạt và gần như kiểm
soát được Bán Nguyệt thành, thế mà chỉ trong phút chốc đã gần như tan tành mây
khói, tâm trạng lúc này tuyệt đối không dễ chịu chút nào. Đó cũng là lý do vì
sao cô ta vẫn còn cắn răng cố gắng hết sức trấn giữ tuyến phòng thủ cuối cùng
mà chưa chịu dẫn tàn quân rút ra khỏi Bán Nguyệt thành dù biết rõ cố gắng hết
sức cũng bằng thừa mà thôi.

Bỏ thì uổng, vương thì tội. Có thể nói lúc này tam công chúa tỏ ra vô cùng do
dự không quyết, trong tận thâm tâm không ngừng cầu nguyện, kỳ vọng kỳ tích có
thể xảy ra, để có thể cứu vẫn tình thế tồi tệ này.

Chỉ là đời thực đâu phải như trong cổ tích, kỳ tích đâu phải lúc nào và dễ gì
xuất hiện cơ chứ??

“ Công chúa, tình hình không thực sự khả quan, hay là chúng ta……” “ cố gắng
cầm cự thêm chút nữa, bổn công chúa tin tưởng vào Dương bang chủ có thể thêm
lần nữa tạo nên kỳ tích.”

Mặc dù ngay cả bản thân cô ta cũng không tin những gì mình vừa khẳng định,
nhưng lúc này tuyệt đối phải nói cứng để trấn an binh sĩ ở phía dưới nếu như
không muốn hoàn toàn sụp đổ.

“ Kỳ tích??? Có thể sao???” Ngô đội trưởng khẽ lẩm bầm vài câu, sau đó quay
đầu tiếp tục chỉ huy binh sĩ tiến hành phòng thủ những đợi tấn công như cuồng
phong vũ bão của quân địch đang liên miên không ngớt xông tới.

Ngay cả tam công chúa cũng không chịu bỏ cuộc, mình chỉ là một tên đội trưởng
quèn, chỉ còn cách cắn răng liều mình chống đỡ chứ biết sao giờ, chẳng lẽ bỏ
mặc tất cả quay đầu bỏ chạy sao??? Nếu như dám làm thế chỉ sợ cả vương triều
Thiên Ưng không còn chốn dung thân cho bản thân nữa là.

Tam công chúa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía ngoài tường thành, lắc đầu
thở dài một tiếng, tung người lao thẳng về phía đám đông binh sĩ đang xông
tới, tiếp tục vung kiếm trảm sát tất cả những ai dám xâm phạm tới mình.


“ kiếm pháp cơ bản, đâm tự quyết ~~~~~~!!!” hai tay nắm chặt cự kiếm, tạo ra
một tư thế đâm thẳng đơn giản, hoàn toàn không có chút hiệu ứng tuyệt học gì
cả, tựa như một mũi tên tầm thương được bắn ra ghim thẳng về phía mục tiêu.

Chỉ đơn giản một động tác đâm kiếm đơn giản như trong sách giáo khoa, nhưng đã
được Tống Anh Kiệt thực hiện hàng vạn, hàng chục vạn lần trong suốt cuộc đời
của mình, chiêu thức này gần như đã trở thành một bản năng, một tuyệt học thậm
chí còn đáng sợ hơn rất nhiều tuyệt học huyền giới địa giới. Ngay cả Lý Nguyên
Bá cũng cảm thấy áp lực cực kỳ khi phải đối diện với cú đâm trực diện như thế
này.

“ Phá phá phá ~~~~~~~~~~~~~!!!!” Lý Nguyên Bá không ngừng múa song chùy đập
thẳng vào thanh cự kiếm đang đâm thẳng về vùng tim của mình, nhưng cho dù hắn
tìm đủ mọi cách, dùng hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, cũng không tìm nào
khiến cự kiếm chững lại, thậm chí còn không xê dịch được chút nào, còn tấn
công trực tiếp vào Tống Anh Kiệt lập tức như bổ vào một lớp lá chắn vô hình
cực kỳ chắn chắn, mọi đòn đánh đều tức khắc bị đẩy bật trở lại, thanh cự kiếm
trong tay Tống Anh Kiệt vẫn cứ từ từ, từ từ nhích tới, càng lúc càng áp sát
tới vị trí vùng tim trên cơ thể của mình.

Phập ~~~~~~~~~~~~~!!! AAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~!!!

Không còn cách nào khác, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Nguyên Bá đã
nhanh nhẹn nhích người sang một bên, mũi kiếm trực tiếp đâm thẳng vào bã vai
tay trái của hắn, miệng gào lên một tiếng đầy đau khổ, đồng thời nén nhịn cơn
đau rút bã vai ra khỏi mũi kiếm. mặc kệ máu tươi phun bắn ra như vòi sen được
mở ra hết công suất nhuộm đỏ nửa phần thân trên vốn đã dính đầy máu tươi của
kẻ địch lúc nãy, tung người nhảy lùi ra xa.

“ Kiếm pháp cơ bản, quét tự quyết ~~~~~~~~~~~~!!!” Lý Nguyên Bá muốn nhảy lùi
ra sau, quan trọng là Tống Anh Kiệt có đồng ý cho phép hay không nữa, hai tay
đảo ngược thanh cự kiếm lại, tạo ra một tư thế quét canh ngay hông của đối
phương quét mạnh vào.

Ném như để lưỡi kiếm chạm trúng hông như dự tính của Tống Anh Kiệt, Lý Nguyên
Bá tuyệt đối bị chẻ thành hai khúc, mỗi khúc một nơi cho mà xem.

Trong tình thế nguy cấp nhất, Lý Nguyên Bá vẫn đủ bình tĩnh và nhanh nhẹn tạo
ra một tư thế chổng ngược nửa cơ thể ra phía sau, hai tay giơ cao chạm thẳng
xuống đất để đỡ cho cái cơ thể của mình khỏi rơi xuống, tư thế lúc này giống
hệt như một chiếc cầu hình cầu vòng vậy.

Xoẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!

Lưỡi kiếm chỉ cách ngực và bụng khẽ ưỡn lên của Lý Nguyên Bá khoảng vài cm
chém xướt qua, kéo theo mảnh giáp áo trên cơ thể bay ra khỏi bộ phận của nó,
đủ hiểu thanh cự kiếm trong tay Tống Anh Kiệt sắc bén tới cỡ nào, chém vào
người tuyệt đối như đang cầm cây dao được mài sắc bén chém vào miếng đậu hũ
vậy.

Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! AAAAAAAAAAA ~~~~~~!!

Lý Nguyên Bá vừa bật người trở dậy sau khi thoát cảnh bị chém làm đôi trong
gang tấc, còn chưa kịp đứng thẳng người lên, đã hứng trọn một cú đá song phi
trời giáng vào người, trực tiếp bị đá bay ra xa, máu tươi kèm theo chút ít nội
tang từ trong miệng phun bắn ra liên hồi.

“ Nguyên Bá ~~~~~~~~~~~~~!!!” “ Hoan hô nguyên soái, nguyên soái thiên hạ vô
song, tên sát thần đó chỉ có nước quỳ xuống khuất phục mà thôi.” “ Chứ còn gì
nữa, so với nguyên soái của chúng ta, tên sát thần đó chỉ như châu chấu đá xe,
lấy trứng chọi đá mà thôi??” “ Nguyên soái, trảm sát tên khốn đó trả thù cho
lão Hàn, lão Mạc, lão Nguyên và Thiếu Phong của chúng ta thôi ~~!!!”

Nhìn thấy Lý Nguyên Bá bị đánh như “ con chó”, Dương Kiệt tỏ ra nôn nóng sốt
ruột vô cùng. Còn phía vương triều Thanh Mãng hả hê cười đùa cổ vũ, chỉ mong
Tống Anh Kiệt mau chóng xuống tay trảm sát kẻ địch ngay tức khắc để trả thù
cho đồng đội đã chết thảm dưới tay tên khốn trời đánh đó.

“ Kết thúc thôi ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Cơ thể của Tống Anh Kiệt nhấc bổng lên
không trung, hai tay nắm chặt cán kiếm giơ cao quá đầu, đôi mắt rực sáng hét
lớn: “ Quang Minh Trảm Thần Kiếm, trảm ~~~~~~~~~!!!”

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Một thanh kiếm khí toàn thân phát sáng to gần ba trượng chém ra, chẻ thẳng về
vị trí mà Lý Nguyên Bá đang nằm phun máu không ngừng.

“ Nguyên Bá tránh ra mau ~~~~!!!” “ hahaha, kết thúc rồi, hãy đền tội đi con
ác quỷ đi ~~~~!!!” “ Lão Hàn, lão Mạc, Lão Nguyên, Thiếu Phong, mọi người có
thể yên nghỉ được rồi, nguyên soái đã trả thù cho mọi người rồi, hahahaha
~~~~~~!!!”

Rầm ~~~ rầm ~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Thanh kiếm khí khổng lồ tựa như tòa tháp đổ sụp xuống đè nát tất cả mọi thứ ở
phía dưới của nó, nhất thời bụi đá tung bay, tiếng nổ vang trời, nơi Lý Nguyên
Bá vừa nằm lập tức xuất hiện một vết rãnh nứt sâu thâm thẩm.

“ Chết, chết rồi sao??? Tên sát thần đã đền mạng rồi đúng không???” “ Chắc
chắn thế rồi, dưới tuyệt học đáng sợ nhất của nguyên soái, bất kỳ kẻ địch nào
cũng phải bỏ mạng mà thôi.” “ hahahaha ~~~~~~!!”

Chỉ là Tống Anh Kiệt khẽ díu mày nhìn chằm chằm vết rãnh sâu, hoàn toàn không
tỏ vui mừng khi vừa “ trảm sát” được kẻ địch như thuộc hạ của mình.

“ AAAA, lão già khốn khiếp, ngươi làm ta đau rồi đấy, Sơn Băng Địa Liệt, chết
này ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Không chỉ Tống Anh Kiệt, ngay cả người của
vương triều Thanh Mãng cũng giật mình hoảng hốt khi nghe thấy tiếng gào thét
đầy phẫn nộ của Lý Nguyên Bá đột nhiên vang lên ở ngay trên đỉnh đầu của Tống
Anh Kiệt, ông ta chỉ kịp ngẫng đầu lên nhìn, đã thấy Lý Nguyên Bá vẫn mang
theo nụ cười đầy điên cuồng khát máu, song chùy trong tay lần nữa hóa thành
hai cục cự lôi đang lao xuống đầu mình với tốc độ nhanh như tia chớp.

“ Thất Sát Phá Quân Kỳ, đỡ ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Tống Anh Kiệt không dám chủ
quan do dự, trực tiếp tế võ hồn của mình ra khỏi cơ thể, Thất Sát Phá Quân Kỳ
tựa như biến thành tấm khiên khổng lồ che chắn ngay trên đỉnh đầu của ông ta,
để cản lại hai quả cự lội đang như hai quả thiên thạch từ ngoài hành tinh lao
thẳng xuống bề mặt mặt đất.

Uỳnh ~~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Hai cục cự lội va đập vào bề mặt Thất Sát Phá Quân Kỳ, lập tức hình thành vụ
nổ liên hoàn kinh hoàng. Hai cục cự lôi chỉ duy trì được vài giây đã bị vỡ nát
tan tành trong không khí. Nhưng bề mặt Thất Sát Phá Quân Kỳ cũng bắt đầu xuất
hiện nhiều vết nứt chi chít, tựa như có thể vỡ rách ra bất kỳ lúc nào vậy.

Phực ~~~~~~~~~~~~!!!

Một vũng máu tươi từng trong miệng Tống Anh Kiệt phun bắn ra, võ hồn bị tổn
thương, chủ nhân của nó cũng không thể lành lặn được.

Tống Anh Kiệt lần đầu tiên bị Lý Nguyên Bá đánh cho bị thương !!!


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #302