Khiêu Chiến, Thóa Mạ Sỉ Nhục Cả Thiên Bảo Thành.


Người đăng: JunWei

Dương Kiệt từ từ bước tới trước mặt Thập nhị công chúa cười nói: “ công chúa
muội muội, cho huynh mượn con sủng vật của muội chút được chứ???”

Nghe thấy lời yêu cầu của Dương Kiệt, đôi mắt của Hoàng Dung và Cửu thúc lập
tức rực sáng.

Một vị đại thần ở đây thế mà quên đi mất. Có Hao Thiên khuyển ra tay, còn sợ
gì không bắt sống được Trương Nghị nữa sao??

theo quy định của thí luyện, chỉ nghiêm cứu người lạ mặt không thuộc diện đăng
ký nhúng tay vào giữa chừng. Còn Hao Thiên Khuyển thuộc sủng vật của thập nhị
công chúa, có thể xem như một phần báu vật vũ khí của cô ta, sử dụng hoàn toàn
không phạm pháp gì cả.

Chỉ là những người khác không biết rõ thực lực của Hao Thiên Khuyển, lập tức
tỏ ra ngơ ngác bất ngờ và khó hiểu, thậm chí che cười thậm tệ.

Chẳng lẽ hắn định đi nhờ vả một con sủng vật không hơn không kém để hoàn thành
nhiệm vụ khó khăn này??? Đùa à???

“ bang chủ ca ca cứ thoải mái.” Quay sang Hao Thiên Khuyển dịu giọng nói: “
Lucky, nhớ phải nghe lời bang chủ ca ca, không được vô lễ nữa đó nhé.”

Nếu như người nhờ vả là kẻ khác, Hao Thiên Khuyển không thèm đếm xỉa tới thậm
chí xì thẳng vào mặt đối phương đấy chứ, nhưng ai biểu con heo mập đó mang “
chủ nhân” của mình ra yêu cầu, chỉ còn biết cắn răng ngật đầu chấp nhận chứ
biết sao giờ.

Hao Thiên Khuyển thầm trợn mắt trắng với con heo mập vô liêm sỉ đó.

“ Đi thôi, lucky ~~~~!!!!” Hao Thiên Khuyển có chút muốn lao tới cắn thẳng vào
mông con heo mập ở trước mặt, chính vì tên khốn đó mà mình phải mang theo cái
tên gọi trời đánh này, nhưng thập nhị công chúa còn ở đây, nó tuyệt đối không
dám manh động.

Hãy đợi đấy, lát nữa sẽ có trò vui cho ngươi ~~~!!! Hao Thiên Nguyện nghiến
răng nghiến lợi suy tính phải dạy cho con heo mập đó một bài học nhớ đời mới
được.

Không muốn lãng phí thời gian, Dương Kiệt nhanh chóng dẫn theo Hao Thiên
Khuyển rời khỏi doanh trại, tiến thẳng về phía Thiên Bảo thành.

“ cẩu gia à, cẩu gia ơi, vạn sự trông mong vào cẩu gia nhé ~~~!!!” Dương Kiệt
đi theo phía sau mang theo vẻ mặt như con chó bị luộc chín đầu không ngừng
nịnh nót lấy lòng Hao Thiên Khuyển đang vểnh đuôi không thèm quan tâm để ý tới
anh ta, nhích từng bước chậm rãi về phía trước.

Không còn cách nào khác, vạn sự phải trông nhờ vào thực lực đáng sợ của con
cẩu xực ở trước mặt, lúc này “ chủ nhân” của nó không có mặt ở nơi này, nếu
như nó giở chứng không thèm hợp tác với mình, chỉ có nước quỳ mà thôi.

Dương Kiệt hoàn toàn không muốn biến thành trò cười cho cả nhóm khi đã mạnh
miệng tuyên bố là giải quyết Thiên Bảo thành một cách dễ dàng gọn gàng.

Hao Thiên Khuyển cứ thế bước đi không thèm ngoảng mặt lại đếm xỉa tới con heo
mập ở phía sau, mặc kệ anh ta nói gì thì nói, xem như không nghe không biết.

Mẹ kiếp !! con cẩu xực này được thế lên mặt, được nước làm tới đây mà.

“ cẩu gia ……” “ yên tâm, bổn cẩu gia đã hứa với thập nhị công chúa, chắc chắn
sẽ ra tay giúp đỡ ngươi khi cần thiết.” Hao Thiên Khuyển nhấn mạnh từ “ khi
cần thiết”, nghĩa là trước khi Dương Kiệt bị hành tới nỗi kêu cha khóc mẹ, nửa
tàn nửa phế, nó tuyệt đối không bao giờ ra tay.

“ Đa tạ, xin đa tạ cẩu gia ~~~!!!” Dương Kiệt như không nghe rõ ngụ ý của đối
phương, tiếp tục nịnh nót không ngừng xoa tay ngật đầu cười nói.

Để xem mày còn dám lên mặt với bổn cẩu gia nữa hay không, hừ hừ ~~!!! Hao
Thiên Khuyển tỏ ra mát dạ vô cùng tiếp tục nhích từng bước ung dung về phía
trước.

Sau nửa canh giờ di chuyển một cách chậm rãi, cả hai đã xuất hiện ngay trước
Thiên Bảo Thành, ngôi thành trì có tầm ảnh hưởng và đồ sộ kiên cố không thua
kém gì Bán Nguyệt thành.

“ ngươi, hãy đi khiêu chiến tên thành chủ gì gì đó đi nào, bổn cẩu gia sẽ đứng
ở phía sau cổ vũ quan chiến, sẵn sàng ra tay khi “ cần thiết”.” Hao Thiên
Khuyển nằm ngả mình trên mặt đất, mắt nửa nhắm nửa mở lên tiếng ra lệnh.

Quai hàm của Dương Kiệt suýt chút rơi thẳng xuống đất trước sự vô sỉ của con
cẩu xực ở trước mặt. rõ ràng nó định coi mình bị hành hạ thân tàn ma dại mới
hả hê đây mà.

Nhìn mặt con cẩu xực này lúc này thì biết rõ cho dù có van xin năn nỉ, ép buộc
nó đi nữa nó cũng sẽ không bao giờ chịu ra tay đâu. Chỉ là một tông sư tầng
thứ 8 như mình đi khiêu chiến với một nguyên thần tầng thứ 3 sở hữu võ hồn cấp
4 như Trương Nghị??? Hay là lúc này cứ quay đầu về doanh trại, ai muốn cười gì
thì cười vậy….

“ không, không bao giờ ~~~~~~~~~~~!!!!’ Dương Kiệt không ngừng lắc đầu xoa tan
đi suy nghĩ “ nhu nhược” đó, với một người coi mặt mũi thể diện còn quan trọng
hơn cả mạng sống của mình như anh ta, tuyệt đối không được mất mặt trước thiên
hạ.

Dưới ánh mắt nụ cười đầy châm biến của Hao Thiên Khuyển, Dương Kiệt từ từ bước
về hướng tường thành Thiên Bảo, hít sâu một hơi vào người, miệng mở to ra hét
lớn: “ Trương Nghị, con rùa cụt đầu chết nhát kia, tưởng suốt ngày chui núp
trong cái ổ bẩn thỉu là được sao??? Có ngon thì bước ra đây đại chiến ba trăm
hiệp với Dương thiếu gia ta đây nè ~~~!! Sao, sao, không dám hả, đồ chết nhát,
đồ đàn bà, đồ rùa cụt đầu, không phải đàn ông, bổn thiếu gia khinh bỉ người.
Các ngươi nữa, đúng đúng, bổn thiếu gia đang nói các ngươi đây, giống như chủ
của các ngươi, tất cả đều là những tên phế vật vô dụng chết nhát, bổn thiếu
gia chỉ có một mình ở đây thôi, có ngon thì nhào ra kiếm ăn nào, sao?? Không
dám hả, đúng là phế vật, bổn thiếu gia thay mặt tổ tiên mười tám đời của các
ngươi hổ thẹn thay đấy, hahahaha ~~~!!!

Dương Kiệt đứng dưới tường thành không ngừng buông lời khiêu khích thóa mạ
không chỉ Trương Nghị, mà ngay cả tất cả quan binh Thiên Bảo thành cũng không
buông tha. Khiến cho đám binh sĩ đứng ở phía trên tường thành phẫn nộ tột
cùng, nghiến răng nghiến lợi muốn lao xuống phang thây xẻ thịt anh ta ra tức
khắc.

Chỉ là tướng phụ trách giữ thành tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng trấn an
lại binh sĩ trong thành, mặc kệ Dương Kiệt ở dưới tường thành gào thét gần nửa
ngày trời mà phía trong thành không chút phản ứng.

Đùa à?? Đối phương dám một mình một ngựa đứng ngay trước tường thành buông lời
khiêu chiến như thế này, chỉ có hai trường hợp, một là đối phương là một tên
điên điên khùng khùng mới từ đâu đó trốn trại, chỉ là nghe những lời khiêu
khích thóa mạ “ đầy trôi trảy” của hắn, tuyệt đối không phải là một tên điên
tên khùng. Vậy thì chỉ còn lại duy nhất một trường hợp, đó chính là đối phương
có thực lực đáng sợ, hoàn toàn không e dè lo ngại gì nếu như binh sĩ thành
Thiên Bảo dám tràn ra khỏi thành tấn công hắn cả.

Binh sĩ Thiên Bảo thành tuy đông vô số kể, nhưng cũng chỉ là do người bình
thường thành lập mà ra, còn quân đội tinh nhuệ nhất đang trấn thủ ở gần thành
chủ phủ, nếu như đối phương là một kẻ mạnh có thực lực đáng sợ thực sự, thì
cho dù binh sĩ toàn thành xông ra, cũng chẳng đủ để người ta xỉa răng nữa là.
Quan trọng nhất là, đối phương bị vây đánh, nếu trụ không nổi có thể lập tức
quay đầu bỏ chạy mất dép, binh sĩ trong thành muốn đuổi giết chỉ có nước hít
khói của người ta ở phía sau mà thôi.

Thôi, thôi, tốt nhất là tiếp tục trấn giữ thành trì, có hệ thống phòng thủ đã
được kích hoạt trong thành, an toàn của bản thân được bảo đảm tuyệt đối, mặc
kệ đối phương thích kêu gào thóa mạ, xem như không nghe không biết vậy.

Tất nhiên, vị tướng giữ thành cũng không quên phái người chạy tới thành chủ
phủ thông báo tình hình ở bên ngày cho thành chủ Trương Nghị biết, để chờ ông
ta đích thân tới giải quyết vấn đề.

Thành chủ phủ.

Tuy nhận được thông tin thế lực của vương triều Thiên Ưng đang có ý định chiếm
đóng Thiên Bảo thành, nhưng thành chủ Trương Nghị tỏ ra thản nhiên thảnh thơi
vô cùng, hoàn toàn không có gì đáng để bận tâm lo lắng cả.

Với thực lực không quá tệ, cộng thêm một vạn quân thiết giáp tinh nhuệ và gần
hai chục vạn binh sĩ trấn giữ trong thành, kết hợp với hệ thống phòng thủ đã
kích hoạt, chỉ cần không ngu xuẩn chui đầu ra khỏi thành, có thể nói là an
toàn tuyệt đối.

Trương Nghị không tin rằng người của vương triều Thiên Ưng đủ khí phách bất
chấp tổn thất mà dám trực tiếp lao vào trong thành để giao chiến với mình, cho
nên lúc này cứ tiếp tục qua cuộc sống như hằng ngày, hoàn toàn không thèm bận
tâm tới kẻ địch đang ẩn núp đâu đó chờ thời cơ hay gì đó.

“ ư …. Ư…. Nhanh, nhanh lên ….. mạnh, mạnh lên …. Đừng, đừng ngưng …. Ư…..
ư…….”

Giữa ban ngày ban mặt mà trong phòng ngủ của Trương Nghị đã không ngừng phát
ra những âm thanh phải khiến người ngoài nghe được phải suy diễn và cười một
cách dâm tà, quả thật không biết phải dùng từ nào để hình dung nữa đây.

Đối với một tên nổi tiếng “ ma đói của sắc dục” như Trương Nghị, những chuyện
như thế này có thể nói là xảy ra như cơm bữa, lúc này hắn đang nỗ lực “ cày
ải” trên cơ thể của vị thê thiếp thứ 28 vừa mới cưới được của mình, do còn cảm
giác mới mẻ thích thú, nên lúc này không tiếc sức “ khoan đẩy” một cách miệt
mài không biết mệt mỏi.

Tên khốn này tuy là một tên nghiện “ sex” nặng, nhưng luôn tự hào là một người
đàn ông phong lưu chứ không hạ lưu. Nghĩa là tất cả những phụ nữ bước lên
giường hắn, đều mang theo tâm lý tự nguyện thoải mái, không bao giờ sử dụng
thủ đoạn bỉ ổi đê tiện để chiếm đoạt dù chỉ một người phụ nữ lần nào cả. Đó
cũng là điểm mà hắn lấy làm vô cùng tự hào.

Khát khao, chinh phục, làm thỏa mãn “ đối tác”, đó chính là phương châm sống
của tên khốn này.

Điểm hình là thiếu phụ xinh đẹp đang nằm dưới cơ thể của hắn lúc này, lúc này
cô ta đôi mắt lim dim, miệng không phát ra những âm thanh “ gợi dục” và thỏa
mãn, không ngừng hối thúc người đàn ông của mình tiếp tục cố gắng hoàn toàn “
nghĩa vụ” của một người đàn ông chân chính, đưa cô ta lên chín tầng mây xanh.

Tiếng rên và hối thúc của thiếu phụ xinh đẹp khiến Trương Nghị càng phấn khích
và nỗ lực hơn nữa, không ngừng gia tăng tốc độ, tựa như một chiếc máy khoan đã
bật công suất cực đỉnh, tiến hành pha nước rút cuối cùng.

“ không, không hay rồi chủ nhân ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” trong lúc cả hai đã
gần như tiến tới giai đoạn cuối cùng, một giọng nói đầy kinh hoảng vang lên ở
phía bên ngoài, Trương Nghị đang dồn hết mọi tập trung vào “ cuộc chinh phạt”
của mình không kìm được giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa thì “ tiểu Trương
Nghị” bị hoảng sợ tới nỗi “ ngất xỉu” tại chỗ.

Cũng may là Trương Nghị “ nội công” thâm hậu, nhanh chóng vận hành chân nguyên
kìm chế lại “ cơn hoảng sợ của tiểu Trương Nghị”, cơ thể càng đẩy nhanh hơn
nữa để mau chóng kết thúc “ nhiệm vụ” của mình.

Két ~~~~~~~~~~~!!!!

Một khắc giờ sau, cánh cửa phòng Trương Nghị từ từ mở toang ra, hắn mang theo
sắc mặt khó coi từ bên trong phòng bước ra sau khi đã kết thúc “ nghĩa vụ” của
mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn vào tên khốn vừa la hét lúc nãy, lạnh lạnh:
“ nếu như ngươi không thể cho ta một giải thích thỏa đáng, từ sáng mai đừng
mong có cơ hội xuất hiện ở thành chủ phủ nữa.”

Đàn ông trong lúc làm “ chuyện ấy” kỵ nhất là bị ai đó phá đám, nghiêm trọng
hơn thậm chí để lại hậu quả khôn lường, “ huynh đệ” của mình có nguy cơ suốt
đời ngóc đầu không nổi đấy chứ. Nên đủ hiểu Trương Nghị đang phẫn nộ tới dường
nào.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #284