277:


Người đăng: JunWei

“ này lão già, còn đắn đo suy nghĩ gì nữa?? Chẳng qua ông muốn có một người
đứng ra chịu tội để xoa bớt nỗi căm phẫn của dân chúng thôi mà, giờ đã có
người đứng ra rồi, ông còn muốn gì đây?? Bộ muốn xung đột tiếp tục dâng cao,
Bán Nguyệt thành máu chảy thành sông mới hài lòng đúng không??” nhìn thấy Âu
Dương Thiện còn do dự không biết, Dương Kiệt tỏ ra không hài lòng trực tiếp
lên tiếng quát lớn.

“ Dung nhi khỏi lo, mọi chuyện đã có ta.” Quay sang Hoàng Dung mỉn cười nói
một cách đầy kiên quyết.

“ Cái gì, huynh định ……” “ không là ta thì còn là ai nữa?? muội nghĩ sao ta
lại để cho người phụ nữ của mình đứng ra chịu tội thay cho người ta chứ?? Ta
tuy không phải người tốt, nhưng cũng phải là tên hèn nhát vô dụng tới mức độ
đó đâu.”

Không chỉ Hoàng Dung, tất cả những người có mặt ở đây đều dùng ánh mắt kinh
ngạc phức tạp pha lẫn chút tôn kính nhìn phóng thẳng về phía Dương Kiệt.

Trong lúc hoạn nạn khó khăn nhất đứng ra chịu thay cho người phụ nữ của mình,
những tên đàn ông miệng nói như thế rất nhiều, rất nhiều, nhưng khi thực sự
xảy ra chuyện, giữ được lời hứa như mình từng nói thì có bao nhiêu người chứ??

Đôi mắt của tam công chúa khẽ lóe qua tia sáng dị thường khi nhìn chằm chằm
vào Dương Kiệt. Lúc này mới sực nhớ lại cảnh tượng khi lão tam đang lao tới
tấn công về phía mình, mình đã không tự chủ núp ở phía sau lưng của đối
phương, lúc này cảm nhận lại, mới cảnh thấy bóng lưng đó mới mạnh mẽ, ấm áp và
an toàn biết dường nào.

Ước gì, ước gì có một người đàn ông cũng có thể đứng ra che chở bảo vệ mình
khi rơi vào những thời khắc như thế này.

Cho dù là một kiêu hùng, nhưng nói cho cùng, tam công chúa cũng là một người
phụ nữ, nên có một ước ao như thế cũng không phải là điều khó hiểu.

“ ngươi chắc chắn???” Âu Dương Thiện nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, nghiêm
giọng nói.

“ ôi dào, chỉ là đứng ra đọc vài câu diễn văn, sau đó bị mấy người phẫn nộ
chạy tới đánh đá vài cái để xả giận thôi mà, chẳng lẽ còn sợ họ có thể lấy
mạng được bổn thiếu gia sao mà phải sợ chứ??” Dương Kiệt tỏ vẻ bất cần vẫy vẫy
tay nói, mặc dù trong lúc này không hề thản nhiên vô tư như những gì bề ngoài
thể hiện.

Không phải sao, thử nghĩ xem cảnh bản thân bị người dân vây chặt đấm đá túi
bụi, buông lời sỉ nhục nhổ nước bọt ném trứng thúi vào người, xem có dễ chịu
hay không thì biết liền chứ gì!!

“ Thôi được.” Quay sang tam công chúa, lạnh lạnh nói: “ Cô may mắn vì có được
một trợ thủ đồng minh đắc lực như thế này.”

Âu Dương Thiện đã từ trong lời kể của Dương Kiệt trong thời gian cả hai cùng
chơi cờ biết rằng quan hệ giữa Địa Cầu Bang và tam công chúa chỉ là đồng minh
chứ không phải thuộc hạ gì với nhau, nên mới có chuyện ông ta ngồi đánh cờ với
Dương Kiệt mấy ngày nay, nếu không thì cho dù môn cờ tướng có hứng thú cỡ nào,
cũng không bao giờ ngồi chơi cờ với thuộc hạ của kẻ thù của mình.

Tam công chúa tỏ vẻ tự hào ngẩng cao đầu, nhưng thực ra trong lòng tỏ ra khó
chịu vô cùng.

Vì sao?? Vì sao Địa Cầu Bang chỉ là đồng minh chứ không phải trực thuộc dưới
quyền mình chứ??? Nếu như Địa Cầu Bang đồng ý trở thành thuộc hạ của mình,
mình sẽ có thể trọng dụng họ hơn thế nữa, và chắc chắn mình sẽ đạt được những
gì nhiều hơn lúc này nữa cho mà xem.

Không được, sau khi cuộc thí luyện lần này kết thúc, phải cố gắng thu nạp Địa
Cầu Bang dưới trướng mình bằng mọi giá mới được.

Thương lượng trao đổi xong, Âu Dương Thiện không muốn nán lại ở cái nơi này
nữa, trực tiếp dẫn theo tứ đại kim cang đi thẳng ra ngoài, lúc này dân chúng
Bán Nguyệt thành còn đang đứng chờ ở ngoài đó đầy đấy chứ.

“ Âu Dương thành chủ ~~!! Âu Dương thành chủ đã ra rồi kìa ~~~~~!!!” “ Đúng
rồi, đúng rồi, thành chủ, kết quả như thế nào ạ?? Lũ người vương triều Thiên
Ưng đã chịu cút ra khỏi Bán Nguyệt thành chưa ạ???” “ Nếu như chúng vô sỉ
không chịu rồi khỏi, ngài muốn chiến thì ngài chỉ cần nói một câu thôi, chúng
tôi sẵn sàng đứng ở bên cạnh ngài tử chiến tới cùng, trong Bán Nguyệt thành
không có kẻ hèn nhát ~~!!!” “ Chiến, chiến, chiến ~~~~!!!!!”

Vừa nhìn thấy Âu Dương Thiện và tứ đại kim cang bước ra, dân tình lập tức phấn
chấn náo nhiệt hẳn lên. Hắc kỵ hoàng gia ai nấy đều mang theo vẻ mặt đầy cảnh
giác, chỉ cần kẻ địch có bất kỳ động tĩnh gì, sẽ lập tức có phản ứng ngay tức
khắc.

Tướng quân họ Trương và tam đại tộc trưởng hồi hộp ngồi nhìn ở phía xa, chờ
đợi kết quả thót ra từ miệng của Âu Dương Thiện.

Âu Dương Thiện bước ra phía trước, hai tay giơ ra phía trước tạo tư thế trấn
an người dân đang quá khích ở phía dưới.

Âu Dương Thiện vừa làm ra động tác, dân chúng Bán Nguyệt thành lập tức bình
tĩnh lại, im lặng chờ đợi ông ta lên tiếng.

“ trước tiên, lão phu xin gửi lời tạ lỗi trước toàn thể bá tánh trong thành,
vì sự bất cẩn của mình, đã đánh mất Bán Nguyệt thành, thậm chí khiến cho sự
việc trở nên tồi tệ, đã có gần ba vạn người dân vô tội mãi mãi ra đi, đó là
một tổn thất cực kỳ nặng nề, lão phu chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra
chịu trách nhiệm cho sự việc lần này.” Nói xong, mang theo vẻ mặt cực kỳ
nghiêm túc khẽ cúi người xuống tạo ra tư thế tạ lỗi trước thiên hạ.

“ Âu Dương thành chủ, ngài không cần phải làm thế, tất cả không phải lỗi của
ngài ~~~!!!” “ đúng thế, đúng thế, chúng tôi đã biết cả rồi, chính chúng,
chính lũ tạp chủng Thiên Ưng này đã sử dụng bỉ ổi để chiếm đoạt Bán Nguyệt
thành, cho dù chúng tôi đứng vào vị trí của thành chủ, cũng sẽ làm thế thôi.”
“ Thành chủ, không cần nói nhiều nữa, chỉ cần người nói một câu, chúng tôi sẽ
lao vào xé xác lũ tạp chủng bỉ ổi vô liêm sỉ này ngay ~~~!!!” “ Xé xác lũ tạp
chủng, xé xác lũ tạp chủng ~~~~~~~~~~!!!”

Dân chúng không những không nổi giận trách móc Âu Dương Thiện, ngược lại còn
tỏ ra ủng hộ ông ta tuyệt đối, đã có không ít người xoắn tay áo lên chuẩn bị
lao vào “ xé xác” kẻ địch trời đánh ở trước mặt rồi đấy.

Sắc mặt của hắc kỵ hoàng gia đã trầm đen như than, toàn thân run lên vì giận
dữ trước những lời thóa mạ của đám dân đen ở trước mặt. Nếu như không phải
tính kỷ luật cao khi chưa nhận được mệnh lệnh của cấp trên, đầu óc còn chút
tỉnh táo kìm chế lại, e rằng đã lao vào cho đám dân đen xem thử ai sẽ xé xác
ai đây.

“ Mọi người hãy nghe lão phu nói đã.” Âu Dương Thiện lần nữa lên tiếng trấn
an, dân chúng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại lắng nghe: “ Đã có quá nhiều
người hy sinh vô ích vì cuộc bạo loạn trước đó rồi, lão phu không nhìn thấy
thêm một người nào ngã xuống nữa. Lúc nãy lão phu đã vào bên trong thương thảo
trao đổi với người của vương triều Thiên Ưng, cả hai đã thống nhất được một
giải pháp có lợi cho đôi bên, hy vọng mọi người có thể lắng nghe.”

“ Xin thành chủ cứ nói, chúng tôi nghe đây ~~!!!” “ Đúng, đúng, tất cả mọi
người bình tĩnh im lặng, nghe thành chủ nói xong rồi mới quyết định.” “ chắc
chắn là thế rồi ~~~!!!”

“ ba điều kiện ~~~!!! Sau khi đàm phán thương thảo, hai bên đã thống nhất được
ba điều kiện thích hợp nhất vào thời điểm hiện giờ.” Ngưng một hồi, tiếp : “
Thứ nhất, phía vương triều Thiên Ưng chỉ nắm quyền kiểm soát Bán Nguyệt thành
với thời hạn là hai năm, sau khi thời hạn kết thúc, người của vương triều
Thiên Ưng sẽ rút hết toàn bộ người liên quan ra khỏi Bán Nguyệt thành quay trở
về vương triều của họ, Bán Nguyệt thành vẫn sẽ thuộc về một thành phần của
vương triều Thanh Mãng.”

Nghe xong điều kiện thứ nhất, dân chúng ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt
của họ lộ ra vẻ bất cam không mong muốn, không ít người chuẩn bị lên tiếng
phản đối, nhưng giọng nói của Âu Dương Thiện lần nữa vang lên.

“ trong thời hạn hai năm này, lão phu tuy không nắm giữ quyền hành cai quản
Bán Nguyệt thành, nhưng vẫn nằm trong bộ phận kiểm soát theo dõi mọi thứ diễn
ra trong Bán Nguyệt thành. Nếu như có bất kỳ tình huống gây ảnh hưởng tới bá
tánh trong thành, lão phu tuyệt đối không bao giờ nhắm mắt ngồi yên, nên mọi
người hãy yên tâm.” Cái này Âu Dương Thiện tự thêm vào do phát hiện dân chúng
bắt đầu nảy sinh tâm lý tẩy chay, và tin tưởng rằng phía vương triều Thiên Ưng
sẽ không dám phản đối, vì thực ra cũng cùng chung một nội dung với điều kiện
thứ hai mà thôi.

Quả nhiên, ngay xong câu khẳng định cuối cùng của Âu Dương Thiện, dân chúng đã
tỏ ra bình ổn lại. Trong tâm trí của người dân Bán Nguyệt thành, ngôi thành
này thuộc về vương triều Thiên Ưng hay vương triều Thanh Mãng không quá quan
trọng, chỉ cần Âu Dương Thiện còn ở đó, là quá đủ đối với họ rồi.

Có thể nói, trong mắt của người dân chỉ có mỗi mình Âu Dương Thiện, thậm chí
không thèm đếm xỉa tới Ưng Hoàng Mãng Hoàng gì nữa là.

Nhìn thấy dân chúng im lặng “ chấp nhận” điều kiện đầu, Âu Dương Thiện tiếp
tục nói: “ Điều kiện thứ hai, trong thời gian kiểm soát Bán Nguyệt thành, quân
sĩ của vương triều Thiên Ưng sẽ tách biệt hoàn toàn với binh sĩ của Bán Nguyệt
thành, nghĩa là hai bên không được đụng chạm kiểm soát lẫn nhau, cho nên mọi
người không cần phải lo lắng người của mình sẽ bị đối phương chèn ép hay bắt
nạt, tất nhiên, phía chúng ta cũng sẽ dùng một thái độ không thù địch đối xử
với họ. Ngoài ra, mọi quy tắc và luật lệ được đặt ra trước sẽ đảm bảo được vận
hành trơn tru. Nếu như có thể bất kỳ thay đổi hoặc thêm bớt, tất cả đều sẽ
phải thông qua sự đồng ý của lão phu, cho nên mọi người hãy yên tâm về cuộc
sống của mình sẽ được bảo đảm.”

Điều kiện thứ hai không có gì đáng để cho dân chúng phải phàn nàn, nên họ đã
khẽ ngật đầu xem như chấp nhận điều kiện thứ hai này.

“ điều kiện thứ ba, như đã biết, cách nay không lâu đã xảy ra cuộc xung đột có
thể nói là tồi tệ nhất trong lịch sử Bán Nguyệt thành, phía vương triều Thiên
Ưng cũng đã nhìn nhận ra lỗi lầm của mình, nên đã hứa với lão phu và toàn thể
dân chúng trong thành rằng, sẽ bồi thường tổn thất cho người thân gia đình của
những người đã khuất một cách thích đáng, đồng thời sẽ tổ chức một lễ tang tập
thể long trọng cho họ, quan trọng nhất là, thủ phạm đã ban phát mệnh lệnh cho
cuộc trấn áp đẫm máu lần này, sẽ đứng ra đọc diễn văn tạ tội trước thiên hạ.”

“ hoan hô Âu Dương thành chủ, phải thế chứ ~~~!!” “ Đúng, đúng, lũ người vương
triều Thiên Ưng phải đứng ra tạ tội trước thiên hạ mới phải đạo ~~!!!” “ Chỉ
đọc diễn văn thôi chưa đủ, thủ phạm phải trực tiếp trả giá bằng mạng sống của
mình cho những hành vi tầy đình mà hắn gây ra mới đúng ~~!!!” “ đúng thế, đúng
thế, trả giá bằng mạng sống ~~~~!!” “ trả giá bằng mạng sống ~~~~” “ trả giá
bằng mạng sống ~~~~”

Dưới những lời khích bác của không ít người, dân tình lập tức bùng nổ như bị
chọc vào ổ kiến lửa, ai nấy đều mang theo vẻ mặt căm phẫn đòi xử tử tên “ thủ
phạm” trời đánh đã ban phát cái mệnh lệnh đáng nguyền rủa đó.

“ mọi người, mọi người xin hãy nghe lão phu nói đã.” Biết rõ không thể để tình
hình diễn biến xấu đi, Âu Dương Thiện nhanh chóng lên tiếng: “ Đúng là thủ
phạm gây ra tội ác tày đình như thế này, có chết trăm lần ngàn lần cũng không
thể xóa hết tội lỗi do hắn gây ra. Nhưng vạn vật sinh linh trên đại lục Huyền
Thiên này, đều có quyền được sống. Mọi người thử nghĩ xem, hôm nay mình đã mất
đi người thân, cảm giác đau khổ đó đáng sợ như thế nào?? Nếu như bắt thủ phạm
đền mạng, vậy thì người thân của hắn sẽ như thế nào chứ?? Người dân Bán Nguyệt
thành chúng ta thiện lành chất phác, luôn sống theo tôn chỉ lấy ơn báo oán,
thay vì bắt thủ phạm đền mạng, vậy sao chúng ta không sử dụng một phương pháp
khác, bắt hắn phải trả giá cho những việc làm mà mình đã gây ra, để trả giá
cho tội lỗi hắn đã gây ra chứ?? Lão phu có thể hứa với mọi người rằng, sau khi
dọc xong diễn văn tạ tội, mọi người có thể trút giận thoải mái lên người tên
thủ phạm trời đánh đó cho tới khi nào cảm thấy đủ thì thôi. Tất nhiên, tuyệt
đối không được lấy mạng của hắn, vì hắn còn phải sống để đền tội cho những
việc làm ghê tởm mà mình đã gây ra trước đó.”

Nếu như người đứng ra chịu tội là kẻ khác, Âu Dương Thiện tuyệt đối sẽ mặc kệ
đối phương sống chết ra sao thì ra. Nhưng trong thời gian này Dương Kiệt đã có
quan hệ không tệ với bản thân, đặc biệt là hành động đứng ra chịu tội thay cho
người phụ nữ của mình của Dương Kiệt đã khiến Âu Dương Kiệt có thiện cảm tốt
với anh ta, nên đã cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho anh ta.

Quan trọng nhất là, Dương Kiệt không phải là thủ phạm mà chỉ là " con dê thế
tội" cho người khác, nếu như anh ta là thủ phạm, cho dù có thân quen đi nữa,
Âu Dương Thiện cũng tuyệt đối không giờ lên tiếng " giải vây" cho anh ta như
lần này đấy chứ.

Nghe xong lời nói của Âu Dương Thiện, dân chúng Bán Nguyệt thành đưa mắt nhìn
nhau đầy khó xử, nhất thời không biết phải làm sao. Nhưng Âu Dương thành chủ
cũng đã nói thế rồi, nếu mình con cắn chặt chuyện này không buông, vậy chẳng
khác nào cho rằng mình không khác biệt so với lũ tạp chủng bỉ ổi của vương
triều Thiên Ưng sao? Vả lại, thành chủ cũng hứa hẹn sẽ bắt thủ phạm đền tội
bằng cách khác, vậy thì cứ thử xem xem tình hình như thế nào rồi mới phản đối
sau vậy.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #277