Thực Thi Kế Hoạch.


Người đăng: JunWei

Tây Phương giáo là một biến thể khá giống với Phật giáo ở Trái Đất, được thành
lập bởi một tu sĩ khổ hạnh vào năm vạn năm trước.

Tây Phương giáo ở thế giới này đi theo hướng phát triễn thành một tông môn
hùng mạnh cát cứ vùng cực tây của đại lục Huyền Thiên và không ngừng bành
trướng phân bố rải rác ra khắp cả đại lục.

Vào khoảng năm vạn năm trước, vị tu sĩ khổ hạnh phiêu lạc khắp đại lục Huyền
Thiên và khi đi tới vùng cực tây, một cơ duyên nghịch thiên đã đập thẳng vào
đầu của vị tu sĩ khổ hạnh đó, trong một hang động nhân tạo nào đó, phát hiện
ra một bí pháp tu luyện thời thượng cổ, Đại Phổ Độ Chúng Sinh Kinh.

Phương pháp tu luyện hoàn toàn khác biệt so với các nhân sĩ tu luyện của đại
lục Huyền Thiên, Đại Phổ Độ Chúng Sinh Kinh không thể tu luyện theo kiểu hấp
thụ thiên địa linh khí để gia tăng thực lực. Và dựa vào tín ngưỡng của sinh
linh để tu luyện.

Khi nhận được sự tín nhiệm tôn thờ của sinh linh nào đó, thức hải của sinh
linh đó sẽ hình thành một luồng năng lượng đặc biệt trực tiếp chuyển thẳng tới
người tu luyện Đại Phổ Độ Chúng Sinh Kinh, từ đó hấp thụ nguồn năng lượng đặc
biệt này để không ngừng gia tăng thực lực của mình.

Khác xa với tu luyện thông thường, bị giới hạn bởi thiên địa linh khí, thắt cổ
chai của cảnh giới, ảnh hưởng bởi tâm ma v.v…. người tu luyện Đại Phổ Độ Chúng
Sinh Kinh chỉ cần có đủ lượng tín ngưỡng cần thiết, có thể gia tăng một cách
không giới hạn, chẳng cần phải bận tâm tới những vấn đề như tâm cảnh không
theo kịp thực lực gia tăng quá nhanh, dễ dàng rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập
mạ. Điều đáng nói nhất là, khi đạt tới cảnh giới độ kiếp, thậm chí không cần
phải trải qua thử thách của thiên lôi giáng đầu như những người tu luyện thông
thường.

Cách tu luyện của Tây Phương giáo có nhiều điểm tương đồng với con đường Hoàng
Đạo, nhưng có phần khắc khe hơn rất nhiều.

Không chỉ phải tuân theo lối sống khắc khe do vị tu sĩ khổ hạnh đặt ra khi vừa
thành lập giáo phái như, việc đầu tiên là phải cạo đầu, cấm sát sinh ( đối với
yêu ma ác quỷ không tính), cấm rượu cấm thịt và cấm dục, cấm không được đụng
vào những thứ có liên quan tới danh lợi, lấy trời làm mái che, lấy đất làm
giường ngủ.( không biết là vị tu sĩ khi tham chiếu theo Đại Phổ Độ Chúng Sinh
Kinh hay không.)

Tuy sau một thời gian dài, do muốn phát triễn giáo phái, đã lược bỏ đi không
ít quy tắc như gia nhập giáo phái không cần phải cạo đầu mà có thể để tóc dạng
còn ba phân, cấm thịt nhưng không còn cấm rượu, tuy vẫn còn cấm dục, nhưng đã
có thể tham gia vào chính trường mưu cầu danh lợi cho bản thân.

Nhưng cho dù quy tắc đã nới lỏng ra khá nhiều, nhưng vẫn còn là một rào cản
không nhỏ đối với những người muốn gia nhập vào Tây Phương Giáo, đặc biệt là
đàn ông vì cái quy định cấm dục.

Nhưng đó cũng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là một khi
đã xác định gia nhập vào Tây Phương Giáo, thì xác nhận đời đời kiếp kiếp là
người của Tây Phương, không có chuyện nếu cảm thấy không thích hợp thì có thể
hoàn tục như những vị hoà thượng ở Địa Cầu. Vì nếu như hoàn tục, năng lượng
tín ngưỡng đã hấp thụ được sẽ hoàn toàn biến mất trong cơ thể, biến người muốn
rời khỏi Tây Phương Giáo từ một cao thủ có thực lực đáng sợ chỉ trong chốc lát
biến trở lại thành một người bình thường không hơn không kém.

Và tối tối quan trọng nhất là, sau khi nhận được sự tín nhiệm và tôn thờ của
sinh linh, nếu như sinh linh đó phát hiện người tu luyện không đủ tư cách để
mình tin tưởng và tôn thờ nữa, năng lượng tín ngưỡng cũng sẽ lập tức bốc hơi
khỏi cơ thể người tu luyện, cho dù sau này sinh linh đó quay trở lại tôn thờ
người tu luyện đó nữa, cũng sẽ không bao giờ nhận lại được năng lượng tín
ngưỡng đó thêm lần nữa.

Có thể nói con đường tu luyện dựa vào sinh linh đó đã bị phế rồi, chỉ còn cách
đi phát triễn tín ngưỡng của sinh linh khác mà thôi.

Cho nên người của Tây Phương Giáo ngày hôm nay có thể là một kẻ mạnh nguyên
thần hay thậm chí là xuất khiếu, nhưng có thể chỉ trong vòng một khắc giờ sao,
thực lực bị tuột xuống chỉ còn lại thực lực của một tiên thiên không phải là
điều bất ngờ.

Có thể dùng từ tuột như tuột quần để hình dung cũng không quá đáng.

Bởi vậy khác xa với phật tử ở Trái Đất, tuy bề ngoài từ bi đại lượng, nhưng
phía sau không biết làm qua bao nhiêu điều đen tối dơ bẩn ( trong lịch sử đã
xuất hiện quá nhiều như thế, không đánh đồng tất cả.), người của Tây Phương
Giáo ở đại lục Huyền Thiên tuyệt đối là những vị thánh nhân đầy đức độ, hàng
ma phục yêu, cứu độ chúng sinh bằng sự nhiệt huyết và chân thành của mình. (
không còn cách nào khác, liên quan tới thực lực của bản thân, có cho vàng cũng
không dám khiến bản thân mất điểm trước mặt người khác)

Chính vì sự khắc khe tới mức đáng sợ của Tây Phương Giáo, nên đã kìm hãm sự
phát triễn của giáo phái này. Tuy khu vực U Châu cũng có chi nhánh từ phía cực
tây truyền qua, nhưng khá ít, cả vương triều Thanh Mãng có lãnh thộ rộng bạc
ngàn này chỉ có hai tới ba ngôi chùa của Tây Phương Giáo được xây dựng lên mà
thôi.

tất nhiên, tuy người của Tây Phương Giáo không nhiều, nhưng tín đồ mà Tây
Phương Giáo phát triễn được, tuyệt đối không ít, thậm chí có thể nói là chiếm
40% dân số của các vương triều lớn nhỏ trong đại lục Huyền Thiên.

Và hai trong ba ngôi chùa chi nhất của Tây Phương Giáo, đã có một ngôi được
xây dựng nằm cách thành Bán Nguyệt hai trăm dặm về phía bắc, nằm trên một dãy
núi quanh năm suốt tháng bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, thiên địa linh khí ở
khu vực này có thể dùng từ đặc như dịch thể để hình dung, vô tình khiến nơi
này trở thành tiên sơn thần thánh.

Tuy người của Tây Phương Giáo không cần thiên địa linh khí, nhưng sống ở một
nơi có bầu không khí thiêng liêng như thế này, không khí trong lành, tinh thần
sảng khoái phấn chấn, rất tốt cho quá trình tu tâm dưỡng tính của các đệ tử
Tây Phương Giáo, cũng là điều tốt chứ bộ. Thậm chí có thể tạo ra cảm giác ảo
ảo thực thực, thần thánh hóa sự hiện diện của Tây Phương Giáo, khiến cho tín
đồ tôn thờ kính sợ giáo phái, giúp ích cho việc phát triễn hình ảnh của Tây
Phương Giáo đấy chứ.

Tong ~~~ tooong ~~~~~ tooong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Một ngôi chùa với quần thể kiến trúc được làm hoàn toàn bằng gỗ, các tòa thiền
viện lớn nhỏ kết nối nhau được xây dựng theo hình chữ U đảo ngược, diện tính
toàn thể kiến trúc ít nhất cũng phải trên cả vạn mét vuông là ít. Tuy không
hoàng tráng lộng lẫy, nếu như không muốn nói là quá đơn giản, nhưng đầy vẻ
trang nghiêm tường hòa, hương khói đủng đỉnh như đang hòa tan vào không khí,
khiến bất kỳ sinh linh nào bước vào nơi này đều như được tẩy rửa linh hồn,
thanh thản nhẹ lòng.

Tại một thiền viện nằm gần sát một góc khuất tựa như tách biệt khỏi quần thể
kiến trúc xung quanh, bố trí trong căn thiền viện này cực kỳ đơn sơ, chỉ gồm
một bộ bàn ghế gỗ có một khay ly tách trên đó, vài bức trang sơn thủy treo
trên tường cộng thêm một chiếc giường ngủ được lót chiếu đơn giản, không có
thêm bất kỳ thứ gì nữa.

Một bà lão với mái tóc bạc trắng được cắt gọn chỉ còn lại ba phân, sắc mặt
hiền từ ôn hòa, mình mặc một bộ trang phục dành riêng cho Tây Phương Giáo, hai
mắt nhắm chặt ngồi bó gối trên một tấm đệm dơ bẩn, nhưng vẻ đang rơi vào trạng
thái thiền thì phải.

Khác xa với Trái Đất, Phật giáo chỉ tiếp nhận đệ tử nam. Còn Tây Phương Giáo
của đại lục Huyền Thiên, bất kể nam nữ, chỉ cần cam tâm tình nguyện và mang
theo tấm lòng chân thành gia nhập, đều nhận được sự đón nhận của giáo phái,
hoàn toàn không có sự phân biệt giới tính gì cả.

Rầm ~~~~~~~~~~~!!!!

Trong lúc bà lão đang chìm sâu trong trạng thái thiền định, hoàn toàn tách
biệt khỏi thế giới bên ngoài, cánh cửa phòng đột nhiên được đẩy mạnh ra, một
bóng người mang theo vẻ hối hả hoảng hốt từ bên ngoài phóng thẳng vào, một
chân quỳ xuống ngay phía sau lưng bà lão vẫn đang rơi vào trạng thái như một
bức tượng vô tri vô giác, hoàn toàn không bị tiếng động to lớn ảnh hưởng gì
tới mình được cả.

“ Bẩm, bẩm phu nhân ~~~!!! Không hay rồi, những ngôi làng ở xung quanh chân
núi không ngừng lan truyền tin đồn rằng thành Bán Nguyệt vừa bị thất thủ bởi
quân đội của vương triều Thiên Ưng, thành chủ đại nhân đã bị bắt sống tống
giam trong ngục tối, chuẩn bị chờ ngày áp giải về vương triều Thiên Ưng xử tử
ạ.” Bóng người này là một người đàn ông trung niên chạc tuổi bốn mươi, mặt
vuông mắt to miệng rộng, đang lộ ra vẻ mặt lo lắng sợ hãi run giọng nói lớn.

…….

…………..

…………………………

Bầu không khí trong thiền viện lặng lẽ tới mức đáng sợ, ngoại trừ hơi thở có
phần gấp rút của người đàn ông trung niên đó vang lên liên hồi, không có thêm
bất kỳ âm thanh nào nữa. Bà lão vẫn hai mắt nhắm chặt ngồi như bức tượng ở đó,
hoàn toàn không bị lời nói của người đàn ông trung niên ảnh hưởng được gì cả.

Bà lão này không ai khác chính là một trong những mục tiêu mà nhóm Dương Kiệt
đang nhắm tới, mẹ ruột của thành chủ Bán Nguyệt thành đang ẩn sống tại ngôi
chùa này.

Lẽ ra một người gia nhập vào Tây Phương Giáo, có thể nói là cắt đứt mọi liên
hệ với phàm tục như bà ta, đáng lý không nên dính líu tới người ở thế giới bên
ngoài nữa. Nhưng bà ta hiểu rõ thân phận của mình, đường đường mẹ ruột của một
thành chủ, nếu như thông tin bà ta ẩn cư ở nơi này lan truyền ra ngoài, chắc
chắn sẽ lôi kéo không ít ma quỷ lâu la chạy tới bắt cóc hòng gây áp lực cho
con trai của mình.

Khác xa với những đệ tử Tây Phương Giáo gia nhập vào giáo pháp vì con đường tu
luyện của mình. Mẹ của thành chủ thành Bán Nguyệt vì cảm thấy phù hợp với cuộc
sống thanh tịnh cắt đứt mọi thứ ngoài phàm tục như của Tây Phương Giáo, nên đã
gia nhập tu luyện theo dạng thanh tâm tịnh dưỡng, hoàn toàn không để ý tới
việc thu nhận tín đồ để gia tăng thực lực cho bản thân, nên lúc này chỉ là một
tiên thiên tầng thứ 5 yếu ớt. Nếu như không có hộ vệ âm thầm bảo vệ, e rằng đã
bị bắt cóc biết bao nhiêu lần rồi, và bản thân cũng không thể an tâm thanh
thản qua cuộc sống thanh tịnh như lúc này nữa.

Nên đã im lặng chấp nhận “ lòng tốt” của đứa con ruột thịt của mình, mắt nhắm
mắt mở để mặc con trai phái một tiểu đội hộ vệ bí mật bảo vệ mình.

Và người đàn ông trung niên này, chính là tiểu đội trưởng đã đảm nhận nhiệm vụ
bí mật bảo vệ bà ta ở ngôi chùa này.

“ Hãy đi làm những việc mình cảm thấy cần làm.” Giọng nói thản nhiên không
lạnh không nhạt vang lên, sau đó tiếp tục chìm sâu vào trong im lặng tới mức
đáng sợ.

“ thuộc hạ hiểu rồi ạ.” Nghe xong câu nói của lão phu nhân, người đàn ộng
trung niên lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc từ dưới đất đứng bật dậy, chắp tay
thi lễ một cái xong, trực tiếp quay người rời khỏi thiền viện.

Ý của bà lão vô cùng rõ ràng, không cần để ý quan tâm tới những tin đồn “ vô
căn cứ” này, cứ làm những việc mà cần làm. Tất nhiên, nếu như cảm thấy không
an tâm, có thể tự ý phái ai đó quay về Bán Nguyệt Thành mà kiểm chứng, không
cần phải làm ầm lên như vậy.

Có được câu nói của chủ nhân, người đàn ông trung niên lập tức có hành động,
vì muốn yên tâm, đã âm thầm phái một vài thành viên quay trở về Bán Nguyệt
thành để kiểm chứng những tin đồn đang lan truyền khắp nơi.

Chỉ là một ngày, hai ngày trôi qua, những thành viên được bí mật phái đi do
thám, hoàn toàn không thấy quay trở về, thậm chí dùng truyền âm thạch cũng
không thể liên lạc.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên ngày càng trở nên khó coi vô cùng, lo sợ
bị kẻ địch mai phục, nên đã cho các thành viên cải trang một cách thận trọng,
thậm chí sử dụng cả dịch dung thuật, chia thành nhiều hướng xuất phát để kẻ
địch trở tay không kịp.

Thế nhưng những nỗ lực của người đàn ông trung niên đã nhanh chóng biến thành
công cốc. Cũng giống như lần phái người đi thám thính lần đầu, không một ai có
thể quay trở về, mọi liên lạc bị cắt đứt, hoàn toàn không biết chuyện gì đã
xảy ra với thuộc hạ của mình, sống chết ra sao.

Thì ra ngay sau khi tiến hành kế hoạch đã định sẵn, Cửu thúc trực tiếp kích
hoạt tiên thiên bát quái của mình phong tỏa cả dãy núi này, đừng nói là người,
cho dù là một con ruồi một con muỗi muốn bay ra, cũng không thể trách được bị
Cửu thúc phát hiện ngay tức khắc.

Và hành tung của những tên thuộc hạ được phái đi do thám bị phát hiện, số phận
của chúng đã được định đoạt, làm gì còn cơ hội quay đầu trở về nữa.

Nhận thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng bất ổn, người đàn ông trung niên
lần nữa đi thẳng tới thiền viện của chủ nhân của mình.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #259