Người đăng: JunWei
Trong lúc mọi người đang tập trung thảo luận ở trung tâm đại sảnh, chỉ duy
nhất mỗi Dương Kiệt với dáng vẻ buồn chán ngáp lên ngáp xuống đứng sang một
bên không tham gia vào.
Quả nhiên, với một người muốn thực lực không có thực lực, muốn địa vị không có
địa vị như anh ta lúc này, có đứng vào trong nói ra những ý kiến của mình chắc
cũng chẳng ai thèm nghe, vậy thì chả thà đứng sang một bên, chờ cuộc họp kết
thúc bắt đầu bữa tiệc tối do tam công chúa chiêu đãi còn có lý hơn.
Tất nhiên, ngoại trừ Dương Kiệt, còn có thêm thập nhị công chúa cũng tỏa ra
không có hứng thú với việc bàn bạc kế hoạch gì cả, chỉ ngồi yên tại chỗ không
ngừng nghịch đùa với sủng vật ở dưới chân mình.
“ Bang chủ ca ca, muội muốn hỏi ca ca một việc được không??” trong lúc Dương
Kiệt đang ngáp dài một mình, giọng nói của thập nhị công chúa nhẹ nhàng vang
lên bên tai.
“ Sao, sao, việc gì, muội cứ nói, để xem huynh có giúp được gì cho muội không
nào!!” nghe thấy “ người trong mộng” bắt chuyện, Dương Kiệt tỏ ra hào hứng vô
cùng, mang theo vẻ mặt như “ lão già đang muốn dụ con bé đi coi cá vàng” hí hí
cười nói.
“ Ca ca từng là chủ nhân cũ của lucky, cho muội hỏi vì sao dạo gần nay nó tỏ
ra chán nản và mệt mỏi thế kia, muội đã tìm đủ mọi cách mà vẫn không cải thiện
được tình hình, huynh có thể chỉ dạy cho muội cách khắc phục không ạ.” Thập
nhị công chúa mang theo vẻ mặt lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm vào Hao Thiên
Khuyển đang nửa nhắm nửa mở đôi mắt nằm bất động trên mặt đất.
Cô hỏi tôi tôi đi hỏi ai đây?? Tuy con cẩu này theo mình đầu tiên, nhưng thời
gian tiếp xúc không bao lâu, ai mà biết được sao nó lại dở chứng như lúc này
chứ!! Ngay cả tôi cũng đang thắc mắc vì sao vừa mới theo cô chưa được bao lâu
mà nó bị “ xìu” như vậy.
Khẽ liếc nhìn Hao Thiên Khuyển đang nằm bất động như pho tượng trên mặt đất,
đặc biệt là thân hình phình to quá khổ của nó, lập tức sực nhớ ra điều gì đó,
đôi mắt xoay tròn hỏi: “ thập nhị công chúa, ngày thường khẩu phần ăn của nó
là khoảng bao nhiêu vậy??”
“ Không nhiều, chỉ là giống như những con sủng vật trước kia muội từng nuôi,
chỉ khoảng hai mươi khẩu phần ăn của một người đàn ông trưởng thành mà thôi.”
Thập nhị công chúa mang theo vẻ mặt ngây thơ khẽ nhẩm tính, báo ra con số
chính xác cho Dương Kiệt nghe.
Hai mươi khẩu phần ăn của người đàn ông trưởng thành?? Khoan đã, Hao Thiên
Khuyển không phải là con sủng vật đầu tiên mà cô ta nuôi?? Vậy những con sủng
vật kia đâu rồi??? Đừng nói là ... ....
Nghe xong số lượng mà Hao Thiên Khuyển phải ăn mỗi bữa, mép miệng của Dương
Kiệt khẽ co giật vài cái. Đồng thời trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh
bi thảm của những con sủng vật đã từng qua tay của thập nhị công chúa.
những con sủng vật được nuôi bởi chủ nhân chỉ sợ bị chết vì bị bỏ đói, còn
sủng vật của thập nhị công chúa, ngược lại lo sợ bị chết no đây mà.
Và thế là hiểu cả rồi, con cẩu này bị ép ăn vỗ béo quá đà, lại ít vận động,
nên mới phát tướng nhanh và tỏ ra uể oải mệt mỏi như thế này chứ gì.
Đấy là thập nhị công chúa còn chưa khai rằng Hao Thiên Khuyển một ngày không
chỉ ăn ba bữa như người thường, mà là 7, 8 bữa, nếu như để anh ta biết rõ chắc
chắn quai hàm sẽ rơi xuống đất luôn cho mà xem.
“ Vậy là hiểu cả rồi, vấn đề chính là nằm ở khẩu phần ăn đấy.” Dương Kiệt mang
theo dáng vẻ như một chuyên gia khẳng định nói.
“ Khẩu phần ăn??? Là do muội cho nó ăn quá nhiều nên thành như vậy??” Thập nhị
công chúa như vẻ một học trò ham học hỏi giương to đôi mắt ngây thơ lên hỏi.
Hao Thiên Khuyển cũng khẽ vểnh tai lên để nghe lời “ cứu bồ” của Dương Kiệt.
Trong lòng cảm thấy hài lòng khi tên khốn đáng ghét kia biết rõ nỗi khổ của
bổn cẩu gia, chuẩn bị ra tay giải thoát nỗi kiếp nạn của bổn cẩu gia đây mà.
Xem ra mình phải đánh giá lại quan hệ với con heo mập này, bổn cẩu gia quyết
định rồi, sau này không thù địch hắn nữa.
Hao Thiên Khuyển mang theo tâm trạng vui vẻ không ngừng thầm nghĩ.
“ Công chúa sai rồi, quá sai là đằng khác. Không phải quá nhiều mà là quá ít
thì có! Công chúa đừng nhìn con cẩu này thân hình bé nhỏ như vậy, nhưng sức ăn
của nó vô cùng đáng sợ, khẩu phần chỉ tương đương hai mươi đàn ông trưởng
thành chỉ vừa đủ cho nó xỉa răng thôi, ăn không đủ đồng nghĩa với việc năng
lượng cung cấp cho cơ thể của nó không đủ, nó tất nhiên là tỏ vẻ mệt mỏi chán
nản rồi. Theo ta thì, khẩu phần ăn phải tăng lên gấp đôi gấp ba là vừa. Úi da,
con cẩu xực khốn kiếp, sao lại cắn chỗ đó của ta ~~~~!! Đau, đau, nhả, nhả
mông ta ra mau ~~~~~!!!” Dương Kiệt không ngừng lắc đầu bình phẩm chỉ dạy thập
nhị công chúa, đột nhiên kêu thét lên như con heo bị giết thịt khi bị Hao
Thiên Khuyển đang nằm bất động đột nhiên vùng dậy lao tới cắn thẳng vào mông
của anh ta.
“ Lucky không được, mau nhả ra, chỗ đó dơ bẩn lắm, muốn ăn gì về tới phủ ta sẽ
cho ngươi ăn thoải mái, một phần không đủ đúng không ??? Vậy thì thêm gấp đôi,
gấp ba như bang chủ ca ca vừa nói chịu chưa??? Mau nhả ra mau ~~~~~!!” thập
nhị công chúa mang theo vẻ sốt ruột vội vã lao tới kéo Hao Thiên Khuyển ra
khỏi “ cái mông” của Dương Kiệt, không ngừng lên tiếng an ủi trấn an.
Thế nhưng, thập nhị công chúa càng nói thế, Hao Thiên Khuyển càng cắn mạnh
điên cuồng hơn nữa, hận không thể cắn rách luôn cả miếng thịt trên mông của
con heo mập trời đánh kia.
Đồ khốn, ngươi không giúp ta thì thôi, còn chọt thêm một nhát vào nỗi đau của
ta, bổn cẩu gia thề không đội trời chung với nhà ngươi ~~~!!
Tiếng gào thét đã nhanh chóng kéo sự tập trung của mọi người đổ dồn hết về
phía bên này, Hoàng Dung giật mình hoảng hốt vội vã lao tới chung tay với thập
nhị công chúa kéo Hao Thiên Khuyển ra. Còn những người khác tỏ ra ngơ ngác khó
hiểu rốt cuộc tên khốn kia đã làm chuyện tày đình gì mà bị chó cắn như thế
này.
Không ít người không nhịn được phải bật cười trước cảnh tượng thê thảm của
Dương Kiệt.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc trước sự kiện đàm tếu này. Tiếp theo sau đó là
bữa yến tiệc do tam công chúa chủ trì thiết đãi các vị khách của mình.
Sơn hào hải vị, từ những con ma thú quý hiến bay trên trời, chạy dưới đất, cho
tới bơi trong biển, không thiếu một món gì đều được trưng bày hết lên bàn tiệc
của tất cả mọi người.
Chỉ là bầu không khí bữa tiệc tương đối nặng nề vì cuộc thí luyện sắp tới, mọi
người đều ăn với tâm trạng không mấy thoải mái, cảm thấy sơn hào hải vị ở
trước mặt nhạt nhẽo vô vị hơn bao giờ hết. Chỉ mỗi Triệu Thiên Phúc và Dương
Kiệt đang tỏ ra hào hứng thi nhau đùa sạch những món cao lương mỹ vị ở trước
mặt,như con ma đói mấy chục năm chưa được ăn qua vậy, ăn như chưa từng được
ăn, khó coi vô cùng.
Đối với Triệu Thiên Phúc thì, trời sập còn tránh bữa ăn, những chuyện đau đầu
rắc rối dẹp sang một bên, lo cho cái miệng và cái bao tử của bản thân mới là
chuyện quan trọng nhất thời điểm này.
Còn đối với Dương Kiệt. Bố mày chạy tới tham gia cái cuộc họp vớ vẫn này, chỉ
mong chờ như thế mà thôi, nếu như không ăn quả thật có lỗi với bản thân quá
đi.
Tức cười nhất là Hao Thiên Khuyển, khi vừa nhìn thấy người hầu mang từng khay
từng khay thức ăn bày lên bàn, lập tức biến sắc quay đầu bỏ chạy ra khỏi đại
sảnh, ngay cả thập nhị công chúa có kêu gọi như thế nào nó cũng không chịu
quay lại. Nó sợ, sợ thập nhị công chúa lại tống hết những món cao lương mỹ vị
vào miệng mình nữa.
Và buổi tiệc kết thúc trong sự thỏa mãn của Dương Kiệt và Triệu Thiên Phúc,
không mấy ngon lành của những người có mặt ở đây.
“ Kiệt ca ca, huynh cảm thấy cuộc họp hôm nay như thế nào??” sau khi nói lời
từ biệt, Dương Kiệt và Hoàng Dung đã leo lên xe ngựa được chuẩn bị sẵn để đưa
cả hai quay trở về phủ, trên đường di chuyển Hoàng Dung quay sang anh ta lên
tiếng hỏi.
“ Cuộc họp?? à à, ta cảm thấy khá hài lòng, quả không hổ danh là tam công
chúa, những món ăn chiêu đãi khách ngon miệng vô cùng, tới giờ ta vẫn còn thèm
thòm nhớ nhung vị giác khi ngậm món thịt đùi Hỏa Linh Sư, Cánh khổng tước xào
xả ớt, Thủy Tinh Ngư hấp dầu hào, ôi thôi, chỉ nghĩ nhớ tới thôi đã nước miếng
nước dãi đầm đìa rồi, hô hô ~~!!!” Dương Kiệt vừa nói vừa dùng tay áo lau sạch
những vũng nước miếng đang tuôn trào bên mép, hận không thể quay đầu trở về
công chúa phủ để có thể thưởng thức những món sơn hào hải vị ban nãy thêm lần
nữa.
“ Kiệt ca ca ~~~~!! Huynh biết muội không phải hỏi vấn đề này mà ~~~!!!” Hoàng
Dung tỏ vẻ không hài lòng, giả vờ tạo ra vẻ mặt giận dữ nói.
“ Ôi dào, bớt căng thẳng đi, ba cái trò quỷ này, có gì đâu mà phải lo với chả
lắng chứ?? Ta nay từng trải qua hàng trăm trận chiến sinh tử, có lần nào đối
diện với nguy hiểm không đáng sợ nghiêm trọng hơn lần này chứ, ba cái trò thí
luyện trẻ con này vẫn chưa đủ tư cách khiến ta phải bận tâm. Huống chi……”
Dương Kiệt tỏ vẻ bất cần vẫy vẫy tay cười nói.
“ Sao??” “ Huống chi đội của thập nhị công chúa đi theo chúng ta không phải
sao? nếu như gặp phải nguy hiểm hay khó khăn gì, chẳng lẽ không biết đẩy con
cẩu xực đáng ghét kia ra đỡ đòn sao?? Cần gì phải lo chứ!!” tới giờ Dương Kiệt
vẫn còn tỏ ra căm hận Hao Thiên Khuyển cắn gần nát cái mông mình, dùng tay xoa
thôi vẫn còn thấy đau rồi, nãy giờ phải mang theo tư thế nửa ngồi nửa nằm,
không dám để phần mông bị thương dính vào ghế
ngồi nữa là, nghiến răng nghiến lợi nói.
Quyết định rồi, lần thí luyện tuyệt đối không cho con cẩu xực kia được thảnh
thơi.
Nghe nhắc tới Hao Thiên Khuyển, Hoàng Dung yên tâm lại đôi chút.
Quả thật, với thực lực ma thú cấp 7 cao cấp của nó, hoàn toàn có thể tung
hoành ngang dọc càn quét không trở ngại ở những vương triều tầm trung như thế
này.
Đừng nói là những thành trì cấp thấp hay trung cấp, cho dù là thành trì cao
cấp hay vương thành, chỉ cần nó muốn, hoàn toàn có thể xóa sổ tất cả chỉ trong
một nốt nhạc.
Chỉ là nếu làm thế, sẽ khiến cho cả U Châu dậy sóng, lôi kéo cả ngũ đại tông
môn vào cuộc thì rắc rối đấy.
Tất nhiên, chỉ cần nó âm thầm ra tay một vài lần, hoàn toàn không có vấn đề gì
cả.
Nếu như không có thập nhị công chúa, nhờ vả được nó hay không là cả một vấn đề
lớn. Nhưng giờ có thập nhị công chúa đi theo, tới lúc đó chỉ cần khẽ lên tiếng
gợi ý một vài câu, thì hoàn toàn không phải vấn đề gì nữa.
Giải quyết xong nỗi lo duy nhất trong lòng, cả hai tiếp tục trò chuyện vui đùa
như lúc ban đầu, ngoài ra còn trao đổi tham khảo danh sách thành viên tham gia
vào cuộc thí luyện lần này.
Địa Cầu Bang chỉ có ba suất tham dự, Dương Kiệt và Hoàng Dung chắc chắn phải
tham gia, nghĩa là chỉ còn lại duy nhất một suất cuối cùng vẫn còn do dự chưa
quyết.
Nếu nói về tầm quan trọng và cả thực lực, Cửu thúc tất nhiên là chiếm suất còn
lại không cần suy nghĩ. Chỉ là, bang chủ và phó bang chủ đã tham gia vào thí
luyện, cần phải có một người đủ trọng lượng trấn giữ ở đại bản doanh, nên
Hoàng Dung vẫn chưa quyết định được thành viên cuối cùng sẽ cùng cả hai tham
gia thí luyện lần này.
“ tới nhà rồi ~~~~!!!” Cảm nhận thấy xe ngựa đã ngừng di chuyển, tiếng gõ cửa
vang lên bên ngoài, biết rằng đã về tới nhà, Dương Kiệt đứng bật dậy vươn vai
hít sâu vào người một cái, vỗ nhẹ lên vai của Hoàng Dung tỏ ý ủng hộ mọi quyết
định của cô ta, sau đó trực tiếp đi thẳng xuống xe.
Hoàng Dung lóe qua tia sáng kiên quyết, đứng bật dậy theo chân Dương Kiệt
xuống xe, đồng thời thông qua truyền âm thạch thông báo tất cả mọi thành viên
của Địa Cầu Bang tập họp ở đại sảnh, chuẩn bị công bố danh sách người cuối
cùng tham gia thí luyện lần này.