Yêu Cầu Của Hao Thiên Khuyển.


Người đăng: JunWei

Cảm giác đau đớn tột cùng khi dính đòn “ kết liễu” đâu không thấy, ngược lại
còn cảm thấy lâng lâng dễ chịu, cả cơ thể như đang ngâm mình trong suối nước
nóng, thương tích nghiêm trọng đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn
thấy được.

Con chó điên đó đang điều trị cho mình??

Roẹt ~~~~~~~~~~!!

Đợi tới khi tia sáng màu ánh bạc biến mất, Dương Kiệt đã hoàn toàn hồi phục
như chưa từng bị chấn thương qua vậy.

Từ dưới mặt đất đứng bật dậy, khẽ quan sát toàn thân trên dưới để kiểm tra
lại, díu mày khó hiểu nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển ở trước mặt.

Chỉ thấy cơ thể của Hao Thiên Khuyển tựa như bị rút nước, từ thể tích của một
con voi Châu Á giờ nay đã thu nhỏ lại bằng một con chó săn thông thường, mang
theo vẻ mặt mệt mỏi nằm ngã trên mặt đất. Xem ra việc điều trị cho Dương Kiệt
đã khiến nó tốn không ít sức rồi nhỉ.

Cũng phải thôi, thần thông điều trị của Hao Thiên Khuyển là một phép thuật cao
cấp ở thế giới thần thoại, nếu như với thực lực trước khi bị gian cầm trong
này, muốn sử dụng như thế nào thì hoàn toàn thoải mái, chỉ là thần lực trong
cơ thể của nó lúc này đã bị rút đi rất nhiều rất nhiều, nên sau khi thi triễn
phép phục hồi, sẽ khiến nó cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lẽ ra định sử dụng phương pháp ít hao sức nhất để điều trị cho Dương Kiệt,
ngoài ra còn ý định sỉ nhục đối phương, ai ngờ đối phương cứng đầu còn hơn một
tên liệt sỉ kiên cường, sống chết không chịu “ hưởng đặc ân” của mình, không
còn cách nào khác, đành phải sử dụng tới bí thuật hồi phục cao cấp mà thôi.

Nếu như không phải có việc cần nhờ vả Dương Kiệt, muốn mau chóng thoát khỏi
cái nơi quỷ quái này, Hao Thiên Khuyển không một vuốt xé xác Dương Kiệt ra đã
là phúc đức ba đời rồi, ở đó mà tốn công hao sức đi điều trị cho anh ta.

“ nói đi, ngươi muốn điều gì ở ta?? Chỉ là ta không nghĩ là với thực lực hiện
giờ của ta, có thể giúp ích được gì cho ngươi cả!” trên đời này không có bữa
ăn miễn phí, đối phương tốn công tốn sức đi cứu chữa cho mình vì cái gì chứ?
Nhất là khi hai bên là kẻ thù với nhau, tất nhiên là có chuyện gì đó cần nhờ
vả tới mình rồi.

“ phì phò ~~~ phì phò ~~~!! Gâu gâu, ngươi biết điều thế thì bổn cầu gia cũng
không giải thích dài dòng thêm nữa. vô cùng đơn giản, nhìn thấy hai cánh cửa
nhỏ ở phía dưới cây trụ tế đàn mà bổn cẩu gia đứng lúc nãy không? Hãy đi vào
đó, sẽ có người đặt ra thử thách cho ngươi. Chỉ cần ngươi hoàn thành được thử
thách trở ra, mọi ân oán giữa hai ta sẽ lập tức xóa bỏ, bổn cẩu gia hứa sẽ
không làm hại tới ngươi nữa.” mặc dù đã mệt bởi hơi tai, nhưng nghĩ tới viễn
cảnh sắp được tự do, Hao Thiên Khuyển lập tức tinh thần phấn chấn hằn lên, đưa
một chi chỉ thẳng về phía cánh cửa dưới tế đàn ở phía xa, vừa dụ dỗ vừa hăm
dọa nói.

Nương theo chi trước của Hao Thiển Khuyển nhìn về phía tế đàn, quả nhiên, ngay
chính giữa dưới chân trụ tế đàn xuất hiện một cánh cửa sắt nhỏ, đủ cho một
người đi vào bên trong.

Dương Kiệt lập tức lộ ra vẻ khó xử, khi không lại bắt mình đi tham gia ba cái
thử thách vớ vẫn gì đó, ai mà biết được trong đó có mối nguy hiểm nào không
chứ.

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt đầy kỳ vọng cộng thêm sát khi đằng đằng khi nhìn chằm
chằm vào mình, vào đó thử thách có thể cửu tử nhất sanh, nhưng dám từ chối
không vào tuyệt đối sẽ là thập tử nhất sanh cho mà xem.

Cho dù đối phương hiện giờ trông có vẻ khá mệt mỏi yếu ớt, nhưng ma thú cấp 7
là ma thú cấp 7, tuyệt đối không phải một tên tông sư quèn như mình có thể
phản kháng lại được đâu.

Còn cái gì mà sau khi hoàn thành thử thách sẽ xí xóa hết mọi ân oán, lời nói
của lũ súc sinh cũng có thể tin được sao??

Hít sâu một hơi vào người, Dương Kiệt nghiêm giọng nói: “ được, ta đi.”

Lúc này đã không còn đường lui, chỉ còn cách liều mạng đi vào bên trong chứ
biết sao bây giờ? Kết cục như thế này, đành phó thác cho ông trời mà thôi.

Đó là bi kịch đối với những kẻ yếu ớt không có sức phản kháng. Đúng như một
câu nói đã từng nói: “ Yếu ớt cũng là một cái tội”. Mà khi có tội thì bản thân
phải tự hứng chịu hậu quả chứ biết trông cậy vào ai bây giờ. Dương Kiệt không
phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng phải hứng chịu
cảm giác bất lực này.

Két ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Khi Dương Kiệt vừa bước tới gần, cánh cửa nhỏ ở dưới chân tế đàn tự động mở
toang ra, tựa như đang “ chào mời” anh ta bước vào vậy.

Khẽ ghé đầu liếc nhìn cảnh tượng bên trong, chỉ thấy một không gian phủ đầy
khói khí màu trắng bạc, ngoài ra không thể nhìn thấy thêm bất kỳ thứ gì nữa.

Ngươi có chắn trong đó không phải là lò hun khói, mà là nơi thử thách vớ vẫn
gì đó chứ??

Mặc dù muốn quay đầu lại hỏi Hao Thiên Khuyển, nhưng lại thôi, dưới ánh mắt “
kỳ vọng” của Hao Thiên Khuyển ở phía xa, Dương Kiệt cất bước chân lên bước
thẳng vào bên trong.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Bóng lưng của Dương Kiệt vừa khuất đi sau lớp khói khí màu trắng bạc sau cánh
cửa, cánh cửa sắt lập tức đóng chặt lại. Hao Thiên Khuyển chỉ còn cách mang
theo tâm trạng hồi hộp, kỳ vọng, cộng thêm chút phấn khích đứng ở bên ngoài
chờ đợi.

Chờ đợi kết quả do Dương Kiệt mang tới, và cũng là phán quyết cho sự tự do của
mình.

“ Rốt cuộc thử thách là gì nhỉ??” Đứng như trời trồng giữa lớp khói khí màu
trắng bạc, Dương Kiệt díu mày quan sát tứ phía, mọi thứ đều là chân không,
ngoại trừ khói khí ra, không có thêm bất kỳ thứ gì nữa. Chẳng lẽ thử thách sức
chịu đựng bị hun khói sao???

Roẹt ~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trong lúc Dương Kiệt đng lóng ngóng không biết phải làm sao, trên không trung
đột nhiên xuất hiện vô số tia sét màu xanh tím, chúng không biết từ đâu xuất
hiện, đột nhiên tụ tập lại thành một nhóm và dần phình to ra ngay trên đỉnh
đầu của anh ta.

Dương Kiệt giật mình hoảng hốt không tự chủ nhảy lùi ra xa như muốn né tránh.

Mẹ kiếp!! Đừng nói thử thách là hứng chịu thiên lôi giáng đầu à nha!!

Nhưng may thay lần này Dương Kiệt đã đoán lầm. Những tia sét chỉ không ngừng
tụ tập trên đỉnh đầu vị trí anh ta vừa đứng lúc nãy, hoàn toàn không có dấu
hiệu sẽ giáng xuống cả.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Không để Dương Kiệt chờ đợi quá lâu, chân tướng đã nhanh chóng được phơi bày
ra, thì ra những tia sét đáng sợ đó tụ tập lại là để hình thành một khuôn mặt
người khổng lồ treo lơ lửng trên không.

Tuy được hình thành từ những tia sét, nhưng khuôn mặt người đó trông sống động
vô cùng, nếu như không phải có màu sắt của tia sét, sẽ không nhận ra được đó
là mặt thật hay mặt giả nữa là.

Chỉ thấy khuôn mặt đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, nghiêm
nghị, cao quý và tràn đầy bá khí, tựa như một bậc đế vương bẩm sinh, khiến bất
kỳ người nào nhìn vào đều không tự chủ quỳ xuống thần phục.

“ cuối cùng thì chúng ta đã có cơ hội gặp nhau rồi, quân xâm lược!!!” Giọng
nói trầm vững mạnh mẽ đầy nghiêm khắc từ trong miệng của cái khuôn mặt được
tạo bằng tia sét thót ra, vang dội cả không gian ảo, cộng thêm thứ áp lực đáng
sợ do đối phương không biết vô tình hay cố ý phát tán ra, khiến Dương Kiệt
toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơ thể run lên cầm cập, suýt chút nữa quỳ ngã
xuống đất.

“ không tệ!!!” Phát hiện đối phương có thể đứng vững trước khí thế đáng sợ của
mình, giọng nói không chút tình cảm lần nữa vang lên, chỉ là nghe sao có vẻ
đầy căm phẫn và có chút không biết phải làm sao nhỉ??

“ quân xâm lược ???” Dương Kiệt có chút không hiểu vì sao đối phương lại xưng
hô mình như vậy, chẳng lẽ đối phương tức giận việc mình đi vào tế đàn này??
Nhưng sao cảm thấy có chút không đúng nhỉ??

“ không cần phải suy đoán nữa, bổn tọa chính là kẻ mà ngươi thù địch nhất,
ghen ghét nhất, căm hận nhất trong Huyền Thiên Đại Lục này, không phải sao??”
Dường như đoán được Dương Kiệt đang suy đoán về thân phận của mình, khuôn mặt
đó trực tiếp nói ra kết quả.

“ ông, ông là ~~~~~~~~~~~!!!!!” Dương Kiệt giương to đôi mắt ra hết cỡ, há hốc
ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ở trước mặt, đồng thời trong lòng không
kềm được trầm xuống, thậm chí có chút hoảng sợ.

Thiên đạo ~~~!!! Đối phương là thiên đạo của thế giới này ~~~~~~!!

Hèn chi đối phương gọi mình là quân xâm lược, thì đúng rồi, đối với thiên đạo
của thế giới này, mình là một tên quân xâm lược chứ còn gì nữa.

Lúc này Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng, đúng là mình có ý thù địch căm
hận thiên đạo của thế giới này, và đối phương cũng hoàn toàn không chút thiện
cảm với mình, lúc này giáp mặt với nhau, không bị đối phương “ xử đẹp” mới là
lạ á.

Đối diện với con chó điên ở bên ngoài, mình có 0.0001 % cơ hội sống sót, đối
diện với thiên đạo của thế giới này ư, tỷ lệ tai qua nạn khỏi thậm chí âm 100
% nữa là.

“ yên tâm, nếu như bổn tọa muốn ra tay với ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn sống
được tới ngày hôm nay sao??” Nhìn thấy cơ thể run lên cầm cập của Dương Kiệt,
trong đôi mắt của thiên đạo lóe qua tia sáng khinh thường, lạnh lạnh nói.

Nghe xong lời nói của thiên đạo, Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn
không ngừng cảnh giác.

“ ngươi là một phần trong cuộc so tài giữa bổn tọa và "người đó", nên trước
khi cuộc so tài kết thúc, mạng sống nhỏ bé của ngươi tạm thời an toàn, nhưng
mà ……”

Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~!! Uỳnh ~~~~~~~~~~~~!! Uynh~~~~~!!!
AAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~!!!

Hứng trọn ba, bốn tia sét do thiên đạo phóng thích ra, Dương Kiệt gục hẳn
xuống mặt đất, toàn thân bốc khói đen như than, khói khí màu than không ngừng
từ trong miệng phun bắn ra sau mỗi đợt hít thở dồn dập, giống hệt như cảnh
tượng bị dính chiêu Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước của mình vậy.

Chỉ là uy lực và cơn đau đớn tuyệt đối đáng sợ hơn Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước
gấp 10 lần, 100 lần.

“ đó là màn “chào hỏi” cho lần gặp mặt đầu tiên giữa hai ta. Hoan nghênh ngươi
đã tới đại lục Huyền Thiên, lãnh thổ bất khả xâm phạm của bổn tọa!!” Giọng nói
lạnh lùng của thiên đạo thêm lần nữa vang lên, đồng thời nhấn mạnh từ " bất
khả xâm phạm" như muốn tuyên bố với ai đó thì phải.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #211